Người Bất Tử

Chương 41



Dịch: Khởi Linh

***

Tình hình hiện tại không cho Tư Nam cơ hội do dự. Vài giây sau, chiếc SUV từ từ lăn bánh, rời khỏi cây xăng.

Tia lí trí cuối cùng của chiến binh đã chèn ép được cơn đói khát, hắn không vội vã chọn cách đến gần, mà lùi về sau mấy bước nép mình đi, chỉ thấy đầu chiếc SUV đi men theo đường cái chậm rãi chạy thẳng về phía trước.

Bọn họ muốn làm cái gì?

Tư Nam quan sát chung quanh, gần đó có hơn mười chiếc ô tô và xe chạy bằng điện đâm sầm vào nhau, tình trạng vô cùng thê thảm. Ngoài ra thì quanh phạm vi có thể nhìn thấy không còn phương tiện giao thông nào khác, thậm chí còn không tìm được cái xe đạp lành lặn nào.

Chiếc SUV càng ngày càng xa, dần dần sắp rời khỏi tầm mắt. Tư Nam cắn mạnh một cái, chạy đuổi theo sau.

“Có người đang theo chúng ta.” Trong buồng lái của chiếc SUV, tên tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, phiền muộn nói.

Ngồi bên cạnh gã là người phụ nữ Alpha tóc vàng mắt xanh lục đang đánh giá ngón tay của chính mình, nghe thế bèn ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu, tuy nhiên chỉ thấy bè lũ zombie chậm rì rì đuổi theo sau ô tô, sau đó chẳng mấy chốc đã bị bỏ xa: “Ở đâu? Người thế nào?”

“Không nhìn rõ, trốn rất nhanh.”

Ghế sau hơi lắc lư, không có truyền đến thanh âm của Law Mayer.

“Có thể là người sống sót.” Người phụ nữ Alpha trầm ngâm nói: “Lái nhanh lên Abal, bỏ rơi cậu ta đi. Chúng ta còn phải tìm thêm một căn cứ người sống nữa đấy.”

Abal giậm mạnh chân ga, thanh chắn ở trước đầu xe hung mãnh đụng bay mấy con zombie, gầm rú chạy đi trong màn khói xe mù mịt.

Thành phố đã biến thành khu vui chơi cho những kẻ bất tử, mỗi công trình kiến trúc đầy sắt thép của hai bên ngã tư đường đều trở thành chiếc quan tài khổng lồ, dựng thẳng đứng cắm sâu vào lòng đất, cao vút sâu trong đám mây. Gió lạnh thổi qua ngã tư tiêu điều, bến xe, siêu thị và trường học trống hơ trống hoác, rác rưởi và cả túi nhựa ngổn ngang đầy đường trong cuộc chạy trốn, rồi bị đàn zombie giẫm đạp dưới chân.

Chiếc SUV đi qua một tiểu khu, nhìn nghiêng trong gương, bụi cây không thu hút trên bức tường đột nhiên rung nhẹ một cái.

“Vẫn đang theo,” Abal mở miệng nói,

Lần này, người nữ Alpha cũng chú ý đến tình hình, không khỏi cảnh giác: “Chẳng nhẽ có rất nhiều người?”

Cô ta quay đầu nhìn vị thượng tá của mình, Law Mayer ngồi ở ghế sau, rốt cuộc cũng dừng hành vi lau dao ngắn trong tay: “Chỉ có một người.”

Anh ta không ngẩng đầu, bình thản nói: “Lái chậm lại, di chuyển đến phía trước, nhìn thử xem đó là ai.”

***

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không theo quy luật, Tư Nam thở hổn hển, cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuôi xuống từ hai bên tóc mai, nếu mà còn tiếp tục nữa cơ thể hắn sẽ rơi vào tình trạng mất nước.

Có nên bỏ đi hay không?

Hay tìm cách vượt đến đầu xe, cược thử trực tiếp cầu cứu?

Bản năng đề phòng cường liệt của Tư Nam mách bảo hắn không nên chọn vế sau, song vì thực sự đã đuổi nửa ngày trời, cộng thêm đã tiêu hao rất nhiều thể lực lại khiến hắn không muốn buông tha dễ dàng như thế. Đương lúc Tư Nam tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên xe SUV rẽ ngoặt, từ ngã tư lăn bánh chuyển vào một cái ngõ dài toàn nhà một tầng.

Có hy vọng rồi.

Tư Nam chạy lấy đà hai bước, bật từ bức tường lên cành cây, lại nhờ nó nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng chạy qua phần mái của dãy nhà, giống như động vật họ mèo nhanh nhẹn linh hoạt, im hơi lặng tiếng dừng bước ở mái hiên cuối dãy.

Chỉ thấy chiếc SUV dừng trước cửa một hộ nhà dân, tên tài xế xuống xe mở cốp, chuyển nửa thùng nước khoáng đi vào trong nhà, thoạt nhìn trông đây rất giống cứ điểm lâm thời của bọn họ.

Tư Nam nằm bò trên mái hiên, từ trên cao nhìn xuống đống đồ ở trong cốp xe, thoáng chốc phải giật cả mình── Quá trời vật tư!

Từng hộp bánh bích quy xếp chồng lên nhau và các loại thịt đóng hộp, hoa quả sấy khô, thực phẩm giàu protein, đủ đống đồ uống tăng lực, quần áo lông giữ ấm, thiết bị điện đánh lửa….

Tư Nam nuốt nước miếng, quan sát cẩn thận tình hình chung quanh, nhanh chóng lập kế hoạch hành động và con đường rút lui, âm thầm lẩm bẩm: Tôi chỉ lấy trộm một hộp đồ ăn thôi.

Chỉ một hộp cũng đủ để tôi sống sót đến ngoại ô tìm kiếm trực thăng.

Quyết định xong xuôi đâu đấy, Tư Nam lẳng lặng không gây tiếng động nhảy xuống dưới mái hiên, lúc rơi xuống không gây ra bất cứ âm thanh nào, ngay lập tức di chuyển đến cái cốp xe, thò tay lấy một hộp thịt hộp.

── Đúng lúc này, dây thần kinh của hắn căng ra, Tư Nam bất thình lình nghiêng đầu.

Mũi dao sượt qua gò má hắn!

Tư Nam quay phắt người lại, lúc liếc nhìn gương mặt của kẻ đánh lén mình thì hắn sững sờ: Đối phương là một người phụ nữ Alpha da trắng cường tráng, khuôn mặt còn trông rất đẹp.

Thế nhưng không biết vì sao, vào khoảnh khắc hắn liếc nhìn cô ta, trong trí óc đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo, một cảm giác cực kì bất an xen lẫn chán ghét đột ngột ùa lên từ đáy lòng, phảng phất như đã từng trông thấy cô ta ở đâu đó.

Người phụ nữ Alpha thế mà cũng sững sờ ngay tại chỗ, theo bản năng hỏi một câu tiếng anh: “Cậu, cậu sao……”

Ngay một phần nghìn giây cô ta sững sờ, Tư Nam quả quyết thoát thân, ngay cả cái hộp sắp tới tay cũng không thèm nữa, co giò lùi lại vài mét.

“Đứng lại!” Người phụ nữ Alpha quát to, tên tài xế vạm vỡ kia xông ra khỏi nhà dân, giơ súng liền bắn!

Tư Nam tức giận nói: “Tôi chỉ muốn xin ít đồ ăn thôi!” Lời còn chưa dứt đã lăn người, thoát khỏi đường đạn, chỉ nghe người phụ nữ Alpha kia quát to mấy câu với tên tài xế, sau đó hai người cùng đuổi theo ngay tức khắc.

Nếu là bình thường, kể cả đối phương có súng, Tư Nam cũng không quá e ngại sức liên thủ tấn công của hai Alpha. Song tình trạng hiện tại của hắn cực kì bất ổn, cơn mệt lử do phát sốt và mất nước đang tức tốc ăn mòn cơ thể hắn, trong tình huống đối phương rõ ràng sẽ ra tay giết chết, chỉ vì chút đồ ăn mà hắn phải mạo hiểm tính mạng thì thật quá không đáng.

Tư Nam vung tay cản cú đá trên không của tài xế, lập tức bị sức mạnh của gã đẩy lùi về sau mấy bước, khom người thoát khỏi đường dao ngắn do người phụ nữ Alpha phi tới. Thân dao kêu vù vù, ghim thật sâu vào mặt tường, Tư Nam lại nghiêng người tránh né đòn tấn công nặng như núi của tài xế, tiện tay rút dao ngắn, nhún người nhảy lên bờ tường.

Người phụ nữ Alpah dùng tiếng anh hét câu gì đó, ngay một giây đó Tư Nam đột nhiên nghe hiểu, cô ta nói: “──Đổi đạn gây mê!”

Đuôi lông mày Tư Nam nhếch lên, trong nháy mắt cúi người chuẩn bị bật nhảy tóm chặt mái hiên, chỉ cảm thấy mắt cá chân tê rần.

Kim gây mê đã sượt qua làn da của hắn.

Đê mờ! Tư Nam lòng thầm chửi một câu, hung hăng cắn chặt đầu lưỡi, dựa vào đau đớn giữ được một tia tỉnh táo khi cơn tê liệt ào tới, loạng chà loạng choạng đi vài bước trên mái hiên, đột nhiên phát hiện phía trước thế mà còn có một người mai phục!

Đó là một người da trắng, đàn ông, ước chừng hơn ba mươi tuổi, đang từ từ đứng dậy trên mái ngói.

Tư Nam không có thời gian phân tâm suy nghĩ xem vì sao nét mặt đối phương quái dị như thế, hay động tác thong thả đến như vậy, tưởng như đang xác nhận mối liên hệ với một giấc mộng vỡ tan. Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám Alpha này, thà đi giết một bầy zombie tìm kiếm đồ ăn trong một cái siêu thị nhỏ, chỉ nhặt được ít gạo, chứ tuyệt đối không thích đến gần đám người này.

“………..Noah,” Law Mayer thấp giọng gọi.

Tư Nam xông đến sau mái hiên, Law Mayer nghiêng người cản lại, tại một giây hai người đụng vào nhau, có thể nói Tư Nam đã biến mất ngay tại chỗ, Law Mayer không nhìn rõ hành động của hắn, chỉ cảm thấy có cơn gió nhẹ sượt qua cánh tay của mình.

──Tốc độ này thực sự có thể hình dung bằng từ linh hoạt, Law Mayer nghĩ.

Không biết đã nhìn thấy biết bao lần, sự linh hoạt đầy quen thuộc này.

Hai mắt Law Mayer nheo lại, nhanh như chớp giơ chân tung một cước, song song, Tư Nam không kịp tránh né đành phải chìa tay phá chiêu, mắt thấy người kia chuẩn bị dùng tay móc cổ hắn lên──

Nhưng mà, đúng lúc này, Tư Nam như được thần trợ giúp, bốp một tiếng tiếng tóm được cánh tay Law Mayer, xoay người dí sát anh ta.

Law Mayer nhanh chóng nhận ra hắn muốn làm gì, cố tình khựng lại.

Một giây sau, lưỡi dao dí trên cổ họng anh ta, cả người Tư Nam nép sau Law Mayer, đối mặt với người phụ nữ Alpha với tên tài xế, quát to: “Đứng yên!”

Hai người đồng thời dừng bước, cùng Law Mayer mắt đối mắt, bầu không khí trở nên căng thẳng hết sức.

Law Mayer khẽ lắc đầu, ngăn không cho hai tên cấp dưới tiến lên: “Noah.”

“……….” Tư Nam đổi dao sang tay phải, ghì chặt cổ họng Law Mayer, bắt anh ta lùi dần từng bước cùng với mình: “Anh là ai?”

“Cậu không chạy được đâu,” Law Mayer nói.

Tư Nam nhắm hai mắt rồi mở ra, cưỡng ép bản thân tỉnh táo trong cơn choáng đầu càng ngày càng nặng, nên không có nghe thấy hàm ý khó nói hết cùng vô cùng phức tạp trong mấy chữ kia.

“Cậu không chạy được đâu.” Law Mayer lặp lại lần nữa, lần này chất giọng anh ta rất giống với kiểu tự độc thoại một mình, y như đang tuyên bố lời thề nào đó với chính bản thân.

Tư Nam dí chặt lưỡi dao lên cổ họng anh ta, khàn khàn nói: “Câm miệng! Các người là ai? Đến đây làm gì?”

Law Mayer nói: “Nhiệt độ cơ thể cậu rất cao….Cậu đang phát sốt.”

Mảnh ngói đột nhiên vỡ nát, bàn chân Tư Nam bị hẫng, bắp chân bị kim gây mê sượt qua rốt cuộc đã hoàn toàn mất đi cảm giác, gần như không chống được sức nặng cơ thể, khiến hắn lảo đảo trong cơn hoa mắt tột độ.

Tôi chỉ muốn trộm một đồ hộp đồ ăn thôi mà……….Hắn mơ mơ màng màng nghĩ.

Xem ra quả nhiên không thể làm mấy cái chuyện trộm cắp này mà.

Cái tay khống chế Law Mayer dần dần buông lơi, hình như muốn dùng chút sức lực cuối cùng để chạy trốn. Tuy nhiên, hắn đã đánh giá cao sức đề kháng của mình đối với thuốc gây mê, vài giây sau, hắn loạng choạng quỳ xuống, hai đầu gối chưa kịp chạm đất, liền có một đôi tay vươn ra vòng lấy bên sườn hắn.

“…………..” Tư Nam lầm bầm chửi một câu, song không rõ chửi cái gì, sau đó cơ thể nặng trĩu, hắn đã hoàn toàn mất sạch ý thức.

Dưới tác dụng của thuốc mê, hắn cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ sâu không có đói khát, hối hận và tuyệt vọng.

***

“Huyết áp tâm thu 79, tâm trương 40, nhiệt độ cơ thể là 39 độ.”

“Tiêm một mũi dinh dưỡng.”

Cửa căn phòng được mở toang, cơn gió lạnh lẽo của buổi chiều lùa vào trong nhà. Người phụ nữ Alpha và tên tài xế ngẩng đầu lên, chỉ thấy Law Mayer sải bước tiến vào, lạnh lùng giơ tay ra hiệu cho bọn họ.

Ý là bọn họ đi ra ngoài đi.

Hai tên cấp dưới hiểu rõ lẳng lặng đứng dậy, rời đi.

Cửa phòng được khép lại lần nữa, Law Mayer bước đến bên giường, quan sát từ trên cao con mồi đã rơi vào cái lưới của mình.

Nhà ở hướng bắc vốn sẽ khuất sáng, trong mùa đông âm u tuyết rơi, càng thêm đen tối ẩm ướt. Cái giường cực kì nhỏ hẹp thấp bé, con mồi hẳn sẽ không cảm thấy dễ chịu, ánh mắt Law Mayer rơi trên mi gian của hắn, nơi đó quả nhiên hiện ra nếp nhăn mờ mờ, hình như dù đang hôn mê cũng vẫn thấy rất rất bất mãn.

Có điều tại lúc hắn mất đi ý thức nằm ở đó, cơ thể dường như có một lớp ánh sáng mờ ảo nhu hòa bao phủ, khiến cho căn nhà đơn sơ bừa bộn và khung cửa sổ cũ kĩ chật hẹp, thoạt nhìn trở nên thú vị hết sức.

Đây không phải lần đầu tiên Law Mayer có cảm giác này. Anh ta hít một hơi, cuối cùng ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu đánh giá thật kĩ gương mặt quen thuộc này, rồi nhận ra nguồn gốc của thứ ánh sáng ── trắng quá rồi.

Giống như viên đá cẩm thạch đẹp đẽ trắng như tuyết được mài đi mài lại, trải qua sự thử thách của thời gian và năm tháng, vẫn trơn bóng như mới, vẫn tự hắt ra thứ ánh sáng ngây thơ mà lạnh thấu xương trong cái thế giới càng ngày càng già nua tang thương này.

Vì sao chứ? Anh ta chế giễu nghĩ: Đây rõ ràng là một con quái vật.

Mẹ của hắn kết hôn sinh con xong mà vẫn quyến rũ khiến người ba đê tiện kia chết mê chết mệt, hắn cũng là một con quái vật bị biến đổi trời sinh, vượt hẳn qua sự luân lý người thường.

Law Mayer chậm rãi giơ tay, nhưng không thực sự để xuống, ngón tay anh ta chỉ cách gò má Tư Nam một đốt ngón tay, rồi mới khe khẽ lướt qua.

Anh ta vẫn nhớ như in năm đó bản thân còn rất bé, từng vô cùng oán hận và ghen ghét ngồi trong vườn hoa, chờ đợi xe của ‘người phụ nữ kia’ đi ngang qua, muốn nhìn rõ rốt cuộc khuôn mặt khiến ba mình nhớ mãi không quên suốt bấy nhiêu năm qua có hình dạng như thế nào. Anh ta đã quên mất đường nét gương mặt cụ thể của người phụ nữ đó, song trong một thoáng chứng kiến tận mắt, sức quyến rũ rung động lòng người kia, nỗi chán ghét méo mó vì thế mà sinh, cứ vậy in thật sâu trong trái tim anh ta.

Vẻ đẹp hấp dẫn tượng trưng cho sự chẳng lành và cả điềm báo cho số phận bi thảm.

Cùng với cả người em trai trên danh nghĩa sau này, thực sự giống y chang nhau.

Ban đầu, anh ta từng không chỉ một lần muốn giết chết đứa bé con yếu đuối dễ lừa này── Trong biệt thự đẹp đẽ mục rữa, nếu thực sự muốn ra tay thực hiện hành vi này thì thật rất dễ dàng. Thế nhưng, trong một buổi đêm nào đó, khi được người hầu che chở lén vào phòng ngủ của Noah, nhìn chăm chú đứa em trai được nhận này, đương lúc anh ta đang suy nghĩ nên bóp chết hay ghìm chết, lại đột nhiên nhận thấy hình như trên người nó có một vầng sáng mờ mờ.

Như một dòng nước ấm chảy qua gốm trắng, vầng sáng nhè nhẹ nhu hòa mà tinh tế.

Có lẽ giống với ảo giác về đài phun nước lóng lánh trong vườn hoa, hoặc có thể là ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh giá.

── Nó là quái vật, anh ta tự nói với mình như thế.

Anh ta quyết định giơ tay bóp chết con quái vật con này. Bàn tay anh ta để trên cái cổ gầy gò của đối phương, sau đó Noah bừng tỉnh, bắt đầu giãy dụa, hét to, vật lộn phát ra tiếng bùm bụp; quản gia với đám người hầu cũng nghe thấy, ba anh ta vội vàng chạy đến, nói rằng đây là hành vi mưu sát.

Đó là câu chuyện xảy ra của năm anh ta mười một và Noah sáu tuổi.

Kể từ khi ấy, anh ta không còn làm được chuyện giống hiện giờ nữa, bởi Law Mayer không thể tiếp cận được với một Noah đang ngủ say không có sự đề phòng, vì chỉ cần đến gần nó sẽ tỉnh dậy. Cứ như thể dấu vết mưu sát ấu trĩ trong cái đêm trăng của rất nhiều năm về trước đã in lại thật sâu trong tiềm thức của nó, cho dù là đang ngủ mơ, cũng đủ để động đến dây thần kinh mẫn cảm nhất của Noah.

Ngón tay của Law Mayer rốt cuộc cũng để xuống, chạm nhẹ qua hàng mi đang nhíu chặt kia.

Hàng lông mi dày rậm giống như lông quạ, mà đầu ngón tay có vết chai do thường xuyên cầm súng, thực sự không cảm nhận được chút tiếp xúc nhỏ bé này.

Tuy nhiên, Law Mayer hít thở nhanh hơn, chầm chậm cúi người xuống.

Hô hấp của hai người chỉ còn cách nhau chưa tới mười cm, Tư Nam đột nhiên mở to mắt.

Động tác của Law Mayer dừng lại, bốn mắt nhìn nhau vài giây, anh ta khẽ mỉm cười ngồi dậy: “Noah.”

Tác dụng của thuốc mê vẫn còn, ánh mắt Tư Nam rời rạc một lúc, cuối cùng dần dần tập trung vào khuôn mặt của Law Mayer, đáy mắt từ từ hiện ra sự cảnh giác rõ rệt không hề che giấu:

“Anh…….là………..”

“Còn nhớ tôi là ai không?” Law Mayer đánh giá nét mặt của hắn, “Ừm, xem ra đúng là đã để lại di chứng.”

Tinh thần Tư Nam có chút hoảng hốt, cơn sốt cao chưa lui, lồng ngực nhấp nhô khó chịu.

“Vừa rồi trong một chốc khi tôi nhìn cậu nằm ngủ, đã nghĩ đến cái năm cậu mới gia nhập căn cứ quân đội bí mật ở Florida……….” Law Mayer hình như cũng không để ý đối phương có thể nghe hiểu hay không, tự biên tự diễn nở nụ cười: “Lúc ấy, tôi đã đợi vài năm trong căn cứ đấy, cái tối nhất thời hứng khởi, tuần tra căn cứ rồi tạt qua phòng của cậu.”

“Cậu ngủ cực kì yên ổn, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Nhưng mà khi tôi đến gần giường, còn chưa đứng vững, cậu đột nhiên bật tỉnh, cứ như lúc nào cũng đề phòng tôi lẻn vào, gây bất lợi cho cậu vậy.”

“…………..” Cổ họng Tư Nam khô khốc miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Tôi không biết………..anh đang nói gì………….”

“Không có gì.” Law Mayer nói, “Dù sao cũng nhiều năm rồi, tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng thôi. Tối hôm đó, tôi không muốn giết cậu.”

Anh ta bật cười vì có vẻ thấy rất thú vị, song biểu cảm biểu đạt thân mật với người bình thường để trên khuôn mặt cũng coi như đường hoàng này, tự dưng khiến Tư Nam thấy phản cảm như bị kim đâm.

Hắn không khỏi lùi về sâu trong giường, chiếc còng tay đột ngột ghìm chặt cổ tay.

Law Mayer cũng không để ý hành vi này.

Law Mayer nhấc một bình siro lá phong, chậm rãi mở nắp ra, múc một thìa siro đặc ngọt lịm vàng óng để ở trước mắt Tư Nam: “Biết vì sao cậu bị bệnh không?”

“…………..”

“Bởi vì lượng đường không đủ. Cơ thể đã bị cải tạo của cậu có nhu cầu rất lớn với đường, nếu không cung cấp đủ, cậu sẽ yếu đi rất nhanh, bộ máy tuần hoàn và hô hấp sẽ chịu ảnh hưởng, khi nghiêm trọng cũng có thể….dẫn đến cái chết.”

“Kể cả trong khoảng thời gian này, một mình cậu trốn đông trốn tây, hay ở cùng ai đó,” Law Mayer lộ ra ý cười châm biếm: “Đối phương rõ ràng không có quan tâm nhu cầu căn bản nhất của cậu.”

Tư Nam khàn khàn nói: “………..Bọn họ sẽ quay về tìm tôi.”

Law Mayer như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: “À? Quay về cái thành phố đầy rẫy zombie lắc la lắc lư để tìm cậu ấy à?”

Tư Nam như bị đâm một dao tàn nhẫn, im lặng không nói.

Law Mayer buông lọ siro xuống, tay phải vững vàng giơ cái thìa tỏa ra mùi thơm ngọt kia, ngón cái tay trái nhẹ nhàng khẽ vuốt thái dương Tư Nam: “Noah.”

Tư Nam không lên tiếng.

“Cậu hôn tôi một cái. Chỉ một cái. Giống cái năm cậu hôn cái tên bộ đội đặc chủng họ Chu kia ấy.” Law Mayer thậm chí đã dùng đến chất giọng ôn tồn quyến rũ nói: “Cả lọ siro này rồi sẽ là của cậu, có được không?”

Giữa hai lông mày Tư Nam xẹt qua tia kinh ngạc, y như đang nghe thấy chuyện làm hắn cảm thấy mờ mịt── Nhưng kế đó, hắn lườm Law Mayer, đáy mắt rõ ràng viết hai chữ chán ghét, bờ môi khô nức vì cơn khát chợt cong lên, bỗng chốc sượt qua mặt anh ta, dứt khoát nghiêng vào mặt tường, nhắm hai mắt mình lại.

Thực dứt khoát và chẳng chút ướt át nào cả.

Có vẻ Law Mayer đã đoán được trước, không chỉ không có giận tím mặt, nụ cười trên mặt càng sâu thêm: “Được……rất được.”

Anh ta tiện tay hắt thìa siro kia đi, trở tay kéo ra một vali xách tay màu sáng bạc, kế đó bèn rút một cuộn dây với một cái máy, dùng hai sợi dây điện xanh đỏ cuốn chặt vài vòng vào còng tay của Tư Nam, cả trên cổ tay không có sức giãy dụa.

Hình như Tư Nam có nhận ra được điều sắp xảy ra, đột ngột mở mắt, cơ thể vùng vẫy ──

──Kìm sốc điện!

Trong một giây đó, những kí ức hỗn loạn trong mơ ùn ùn kéo đến, người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngọc trẻ tuổi đáng ghét trong phòng thí nghiệm, chồng lên gương mặt đối diện, bọn họ là cùng một người!

Law Mayer dùng một tay ấn lên cổ Tư Nam, gắt gao đè chặt về giường, nhìn từ trên cao đôi mắt vì oán hận anh ta mà trở nên vô cùng sáng ngời kia, hỏi: “Cái hộp đông lạnh cậu luôn mang theo người sau khi máy bay rơi đâu?”

Tư Nam căn bản không biết anh ta đang nói gì, khóe môi vểnh lên.

“Thứ đồ trong đó ở chỗ nào?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

“Tôi nên biết trước……” Law Mayer chậm rãi gật đầu, hít vào một hơi tự giễu nói: “Dịu dàng tình cảm quả nhiên không thích hợp với cậu.”

Vừa dứt lời, anh ta cắn chặt răng, dứt khoát đè kìm sốc điện.P.s: Anh giai Law bệnh hoạn phết!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv