Địa điểm đến của hai người sắp tới là một căn biệt thự nằm ở ngoại ô Bình Thành.
Chủ của căn biệt thự nghe đâu vô tình trúng số độc đắc, có tiền nên liền muốn đưa gia đình đến một nơi ở khác tốt hơn để sinh sống mới mua căn biệt thự này.
Lúc đó căn biệt thự được rao bán với giá rất rẻ, chủ căn nhà hoàn toàn có thể dư sức mua được. Lo sợ sẽ có người khác nhanh tay mua trước nên người đó không kịp tìm hiểu kĩ, gấp gấp gáp gáp giao dịch cùng bên môi giới sau đó liền cùng gia đình dọn vào đây sống.
Tưởng đâu họ sẽ có được một cuộc sống thật sung túc ở căn nhà mới này, chẳng ngờ nó lại mang đến cho cả gia đình một nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Hằng đêm, mỗi khi hai vợ chồng người chủ chuẩn bị lên giường đi ngủ, trước cửa phòng đều sẽ vang lên những tiếng bước chân đầy dồn dập.
Gia đình người chủ toàn trẻ nhỏ nên nghĩ rằng ban đêm bọn chúng nghịch ngợm phá phách bên ngoài không chịu đi ngủ, muốn mở cửa ra để răng đe bọn trẻ một vài câu thì... ngạc nhiên thay bên ngoài lại chẳng hề có lấy một bóng người.
Khoảng cách ở phòng người chủ đến phòng con mình rất xa, bọn trẻ sẽ chẳng thể nào chạy về phòng một cách nhanh đến như vậy. Hai vợ chồng người chủ vừa đi đến phòng con vừa dòm ngó xung quanh xem chúng nó có nấp ở gần đây không, đi đến phòng mới thấy bọn trẻ đều đã chìm vào giấc ngủ say, hơi thở đều đều, chẳng có một dấu hiệu nào cho thấy chúng vừa chạy loạn ở ngoài cả.
Vợ người chủ thấy vậy mới lấy làm lạ, không phải bọn trẻ phá phách vậy tiếng bước chân ở trước của phòng họ là của ai.
Hai vợ chồng đều không tin vào chuyện tâm linh, nghĩ rằng gia đình mình có trộm nên nửa đêm bật hết tất cả đèn trong nhà lên, người thì cầm chổi kẻ thì cầm gây lần lượt đi một vòng căn nhà để kiểm tra.
Đến cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì, ngược lại còn khiến cả hai vợ chồng một phen mệt mỏi.
Những ngày sau đó, tiếng bước chân cứ thế lại tiếp tục vang lên trước cửa phòng, ngày một trở nên dồn dập hơn.
Hai vợ chồng dù không muốn nhưng cũng không có cách nào để ngăn chặn sự việc này tiếp tục diễn ra, thậm chí họ còn không biết ai là kẻ đã gây ra những chuyện quái đản này.
Dần dần, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tiếng bước chân không chỉ xuất hiện ở trước của phòng họ nửa mà còn xuất hiện ở cả phòng của bọn trẻ khiến cho chúng luôn tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Hạ An là đứa con trai nhỏ nhất của hai người, năm nay chỉ vừa lên năm. Cậu nhóc nói, đêm nào cũng nhìn thấy có hai anh trai lạ mặt đến rủ mình đi chơi. Nhóc không chịu đi, hai anh trai liền trở nên rất tức giận, họ dùng móng tay cào cấu lên người bé tạo những những đường dài rướm máu.
Chưa dừng lại ở đó, vợ người chủ sau ngày hôm đó cũng xuất hiện rất nhiều biểu hiện bất thường. Mọi khi rất hay nói cười, nay lại không nói không rằng với ai. Ai hỏi gì cô cũng đều im lặng, từ sáng đến chiều cứ ngồi ngơ ngẩn ở sô pha, mắt nhìn chăm chăm vào ti vi dù cho nó không hề được bật lên, đến tối chị lại xuống bếp làm đồ ăn để lên trên bàn nhưng tuyệt nhiên không cho phép bất kỳ ai trong nhà đụng tay đến.
Người chủ đến lúc này mới cảm thấy không ổn, dù không tin vào chuyện ma quỷ nhưng đã đến nước này rồi gã không thể không nhờ người tìm thầy giúp đỡ.
Trường Sa Mạn nổi tiếng về trừ ma bắt quỷ, tuy danh tiếng không được lan truyền rầm rộ bên ngoài nhưng đã người trong giới tâm linh ít nhiều gì cũng từng một lần nghe qua ngôi trường này. Về chuyện gã gửi tình hình gia đình mình đến trường cũng đều nhờ vào người quen giới thiệu đến.
Đám người Thương Duẫn đến nơi lúc trời vừa sập tối không lâu, ngoại ô ít người sinh sống nên khi về đêm, xung quanh hầu như là một màu đen tĩnh mịt.
Dĩnh An đi đến trước cổng, bấm chuông chờ người ra mở.
Người đến là một người phụ nữ trẻ mặc đầm trắng, tóc đen xõa dài ngang lưng trông cực kỳ xinh đẹp.
"Chào chị, chúng tôi là học sinh của trường Sa Mạn, đến đây theo lời giúp đỡ của anh Hạ Minh Tân."
Cô nhìn cậu nhíu mày, không chút do dự nói: "Xin thứ lỗi, nhà chúng tôi không tiếp khách, mới hai cậu về cho." Nói xong cô liền đóng cửa lại, nhanh chóng đi vào bên trong.
Thương Duẫn bất mãn nói: "Ơ kìa, chẳng phải chính họ là người nhờ chúng ta giúp đỡ hay sao? Nơi cũng đã đến rồi bây giờ lại nói không tiếp khách là sao chứ?"
Đi đường xa cũng mệt, cái họ cần nhất bây giờ chính là một chỗ để nghỉ ngơi, nhưng thái độ của chị vợ đã như vậy rồi thì họ biết phải làm sao? Bây giờ còn là ở ngoại thành họ làm sao có thể bắt được xe đây?
Dĩnh An vỗ vai cậu trấn an: "Em yên tâm đi, một lúc nữa người chồng sẽ ra mở cửa cho chúng ta thôi."
Cậu nghe vậy liền thắc mắc: "Sao anh lại biết chắc điều đó?"
"Em quên trong thông tin nhiệm vụ có ghi người vợ có nhiều biểu hiện bất thường sao? Nếu đã vậy hẳn là đã bị vong ở đây nhập vào, vừa nãy đến cả điệu bộ chị ta bước đi cũng rất bất thường, hơn nữa dáng vẻ của chị ta trông chẳng khác gì một tiểu thư nhà giàu danh giá được học lễ nghi từ nhỏ cả. Thử nghĩ với bối cảnh nghèo khó như vậy, chị ta có thể có được khí chất đó sao?"
Thương Duẫn lúc này mới bắt đầu ngờ ngợ ra, xém chút nữa là cậu quên mất điều quan trọng này.
Chẳng trách chị vợ lại không muốn tiếp khách, chẳng trách ánh mắt chị nhìn hai người lại tỏ ra thù địch đến như vậy.
Quả nhiên đúng như những gì Dĩnh An đã nói, chẳng bao lâu sau, người chủ nhà liền gấp gáp từ bên trong chạy ra.
"Xin lỗi hai vị, vợ tôi lúc nãy có chút không đúng, đã để hai vị phải chờ lâu rồi."
Dĩnh An lắc đầu nói: "Không sao, chúng tôi hiểu mà."
Hạ Minh Tân mời hai người vào trong nhà, vừa đi gã vừa nói: "Thực sự cũng đã đến bước cường cùng rồi nên tôi mới phải làm phiền hai vị đến đây vào đêm hôm khuya khoắt thế này, tôi sợ nếu còn đợi thêm ngày nào thì ngày nấy tính mạng của cả gia đình tôi vẫn sẽ bị đe dọa mất."
"Không sao, dù sao thì mạng người vẫn quan trọng hơn." Cậu nói: "Anh có thể kể thêm cho bọn tôi nghe về tình hình của gia đình anh trong suốt những ngày qua được chứ?"
"Tất nhiên là được."
Hạ Minh Tân nhanh chóng lôi toàn bộ sự việc kể ra, đến cả một chi tiết nhỏ gã cũng không để sót, những chuyện này hoàn toàn giống với những gì gã đã gửi đến trường bọn họ.
"Anh mua nhà được khoảng bao lâu rồi?"
Gã mệt mỏi nói: "Cũng hơn một tháng nay rồi, suốt một tháng này, không một ngày nào vợ chồng tôi có thể yên giấc được cả."
Nhắc đến vợ mình Hạ Minh Tân lại càng thêm buồn rầu, gã cũng chẳng biết người nhiều đêm nằm bên cạnh mình bây giờ có thực sự là vợ của mình hay không nữa.
Hạ Minh Tân dẫn họ bước vào nhà, gã mặc kệ ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ của vợ đang nhìn đến mình, nhanh chóng dẫn hai người họ đi đến phòng đã được chuẩn bị từ trước để nghỉ ngơi.
"Hai cậu cứ tạm thời ở tạm đây đi, phòng của vợ chồng tôi cũng ở gần đây, có gì cần thì hai cậu cứ việc tìm đến."
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Thương Duẫn nhìn sơ qua căn phòng một lúc rồi âm thầm đánh giá, rất sạch sẽ. Thế nhưng bên trong lại chỉ có duy nhất một chiếc giường, điều này thực sự khiến cho cậu cảm thấy khó xử.
Cậu thực sự không quen ngủ cùng người lạ.
Dĩnh An vờ như không để ý thấy điều đó, anh đặt ba lô của mình lên trên sô pha rồi nói: "Em đi tắm trước đi"
Đợi khi cậu đã bước vào phòng tắm, con ngươi anh dần chuyển sang một màu đỏ tươi tựa như máu. Nét mặt hiền lành dễ gần hoàn toàn biết mất, chỉ còn lại một gương mặt đầy sự lạnh lùng cùng suy tính.
Anh nhân lúc cậu đang tắm, mở ba lô cậu ra lục lọi hệt tìm kiếm một thứ gì đó. Thế nhưng bên trong toàn là quần áo cùng bùa chú, không hề có thứ mà anh muốn tìm khiến anh cảm thấy thất vọng không thôi.
Dĩnh An bực dọc vò đầu, trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ, đáng lí ra cậu phải đem theo nó bên người mới đúng chứ?
Mà thứ anh đang muốn tìm, ngay lúc này đây lại được treo trên cổ cậu. Là một chiếc chìa khóa màu bạc, bên trên có đính kèm một viên đá quý màu đỏ.
Vật này là do Bác Văn Quân nhờ cậu giữ hộ mình, trước lúc rời đi hắn để lại mặt dây chuyền cùng lời nhắn hy vọng cậu sẽ giữ gìn nó thật kỹ lưỡng, đợi đến khi nào trở về hắn sẽ lấy lại.
Thương Duẫn ban đầu không hề có ý muốn giữ nó, cậu cảm thấy giữ đồ giùm người khác là một việc rất phiền phức. Nhưng dù gì cũng là bạn cùng phòng với nhau, hắn hẳn là phải rất tin tưởng mình nên mới nhờ vả như vậy.
Cậu lại không phải là một kẻ cẩn thận, sợ trong lúc bất cẩn sẽ làm mất đồ của hắn nên trực tiếp xỏ dây đeo lên cổ cho an toàn. Chắc chắn cậu sẽ không Bao giờ ngờ đến, cũng bởi vì điều này nên mới cứu cậu được một mạng.
Tắm xong, Thương Duẫn nhanh chóng lau khô đầu rồi bước ra ngoài.
Dĩnh An vừa thấy cậu bước ra liền hỏi: "Tắm xong rồi à?" Ba lô mới nãy hắn vừa lục cũng đã được sắp xếp lại một cách gọn gàng, sẽ không ai có thể nhìn ra nó vừa mới bị người khác động tay động chân đến, kể cả cậu.
Cậu gật gật đầu.
Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề nan giải, trời cũng đã tối rồi, cả hai nên phân giường thế nào đây?