Người ta thường bảo cao thủ vô đối vô cùng tịch mịch nhưng hắn thà tịch mịch còn hơn, hắn không muốn phải đối mặt với một kẻ thế kỉ 21 giống như mình nhưng được hậu thuẫn bởi một đế quốc khổng lồ. Chuyện này không khác gì hai Ceo cùng chỉ số thông minh quản lý hai công ty cạnh tranh nhau, một công ty có vài chục tỷ mỹ kim và một công ty chỉ có vài triệu mỹ kim, cái này quá là không công bình. Giờ đây hi vọng duy nhất của Nguyên Hãn là kiến thức hắn vượt trội hơn và Dương Lăng không xuất thân quân ngũ, nếu không thì hắn chỉ còn cách tập hợp thuyền vượt biển qua Châu Mỹ phát triển mà thôi.
Sau vài phút yên lặng thất thần hắn căn dặn gia sư của Ninh Vương. " Ngươi quay về gấp báo Ninh Vương thu liễm, gã Dương Lăng này cũng giống như ta từng là Long tử nhưng bị trục xuất vì phản bội, hắn cũng có thể cường đại như ta nên chuyện ám sát hắn không nên, vô bổ mà chuốc hoạ. Hắn sẽ có người trong triều chăm sóc....dặn Ninh vương,Tôn Nghị và Chu Lăng tận lực tránh tiếp xúc với hắn. Nghe rõ chưa".
..........
Niềm vui sướng và tự mãn của Nguyên Hãn khi trong vài ngày gần đây luyện kim có hướng đi mới đã bị một đám mây đen bao phủ nặng nề. Bỏ qua tấp nập trên hải cảng hắn phóng ngựa vô mục đích, chiến mã hí vang dừng lại bên vách đá bên bờ biển. Nhìn thấy biển rộng bao la, sóng chồm cuồn cuộn ập vào vách đá lòng hắn bỗng thư thái hơn, rộng rãi hơn.. " Ngươi xuyên thì sao chứ, ngươi còn là thần tử đại Minh, có bá quan kìm kẹp, có hoàng đế át chế. Ngươi có thể tự do phát huy sao. Trừ phi ngươi cướp ngôi làm hoàng đế nếu không thì mãi mãi ngươi chỉ bước sau ta mà thôi.... Dương Lăng ngươi tới đi......"
Cách eo biển Quý Châu, trên một vách đá sát biển của Chiết Giang. Một thiếu niên 17 tuổi tuấn lãng, có vẻ thư sinh nhưng lại khoác trên người tấm mãng bào cẩm y. Hắn là nhân vật số 2 của cẩm y vệ đại Minn, tổ chức phản gián cường đại nhất đế quốc rộng lớn này:
" Trần vương gia, Trần Nguyên Hãn, hay cho một vương gia Malacca, hay cho một kẻ xuyên việt, hay cho hoả thương bắn được 200m... Ngươi chờ đó ngày ta dẫn binh Malacca là ngày ngươi quỳ gối dưới chân ta...."
Trên gương mặt tuấn lãng ánh mắt híp lại nhìn rất nguy hiểm, nụ cười nhếch mép loé lên rồi biến mất. Hắn vẫn nhầm tưởng kẻ kia đang thống trị Malacca. Sự hiểu nhầm này làm hắn mất đi cơ hội quý giá nhất mà hắn coa thể tiêu diệt Nguyên Hãn ngay lập tức.
...........
Đêm đã rất khuya, trong thư phòng vẫn sáng ánh đèn, một người thanh niên đang cặm cụi viết thư, hắn viết hết lá này đến lá khác." Thân gửi nhạc phụ đại nhân"....." Thân gửi Chu Lương huynh trưởng"..... " gửi Tôn Đô đốc"....
Giết một kẻ xuyên rất khó khăn, nhưng ngáng chân thì xoa thể. Hắn không muốn Dương Lăng có không gian để phát triển dễ dàng. Một triều đình phong kiến với cơ cấu khổng lồ như vậy muốn thi hành tân chính sẽ gặp rất nhiều cản trở, Nguyên Hã chỉ muốn tăng thêm một chút gia vị vào đó thôi. Từng mưu kế thâm độc được vạch ra.... Một thời đại của các âm mưu nổ ra, chỉ để vây giết một con người.
Đấy là về mặt âm mưu, còn về dương mưu thì hắn thực hiện phong toả từ xa với Dương Lăng. Hắn sẽ thành lập trung tâm mua bán trao đổi hàng lậu tại Lai Triều khi đó khoa học từ phương tây sẽ không du nhập vào Trung quốc. Chỉ dựa vào tự nghiên cứu và nền khoa học phụ trợ kém cỏi của phương đông hắn mãi mãi không bắt kịp Nguyên Hãn. Ngoài ra hắn sẽ tìm cách bán vũ khí cho Mông cổ qua đường triều tiên Liêu Đông. Có đại pháo, súng trường thì miền Bắc trung hoa làm sao ma yên ổn được, khi đó tên Dương lăng sẽ sứt đầu mẻ trán trong chiến tranh vô tận với người du mục hơi đâu hắn quan tâm miền Nam. Kế hoạch tứ thế được hắn gạch đầu dòng lên trang sách, rồi tìm cách hoàn thiện bổ xung. Nhìn bóng người in qua tấm giấy dán cửa hai người phụ nữ chỉ biết thở dài mà thôi. Trượng phu, nhi tử của họ làm một quân vương mà vất vả hơn cả những người nông dân ngoài đồng ruộng.
" Con mang canh vào cho Hãn nhi, dặn nó nghỉ sớm thôi chuyện mai thì ngày mai lo" nói xong bà Hoàn xoay người đi, che dấu giọt ngước mắt lăn trên má. Nhìn con trai mà bà tự hào trong lòng nhưng cũng đầy lo lắng bất đắc dĩ, hoàng tộc mất nước còn không bằng nô lệ, đừng nhìn hắn phong quang nhất thời, chỉ cần bước một bước sai là vạn kiếp bất phục.
" Vâng mẫu hậu" Chu Tuyết vẻ mặt đầy ngưng trọng bưng theo khay thang gà vào trong thư phòng, nàng cố gắng tươi tỉnh để mình không làm trượng phu thêm gánh nặng.
Nhẹ nhàng đặt khay thang xuống bàn, nàng nhìn hắn: " chàng dừng tay một lát ăn khuya nhé".
" Ồ Chu đại quận chúa lại xuống bếp ư, tại hại vinh hạnh vinh hạnh, khó chối từ" hắn ngẩng đầu lên nhìn Chu Tuyết, đặt bút ngay ngắn xuống bàn rồi cầm bát canh cười ha ha.
Nhìn đồng hồ đã 2h sáng, hắn biết cho dù bên ngoài mình tỏ ra không có gì nhưng hành động điên cuồng lao động đã chứng minh Dương Lăng gây áp lực quá lớn cho hắn. Hắn buông bát canh xuống nhìn Chu Tuyết: " Ta thấy trống trải quá..... Đêm nay nàng ở lại được không.... Ta hứa sẽ không xâm phạm nàng".
Chu tuyết cúi đầu e lệ, đêm nay nàng như một con mèo nhỏ nằm trong lồng ngực to lớn vững trãi của hắn, và nàng ngủ rất ngon.
........
" Oa oa dậy thôi mèo lười, nàng gối đầu cả đêm tê hết tay rồi, biết thế hôm qua không kêu nàng ở lại"
Thế là gà bay chó sủa, hạ nhân thấy Vương gia lao từ phòng ngủ ra tay ôm đầu, đi theo là một chiếc gối bay.