Ngày 14 tháng bảy âm lịch năm 1402, hai bên quân đội nhà Hồ và tam hoàng họ Trần dàn quân đối chiến bên hai bờ sông Kim Trà cách cửa Eo tầm 4km ( sông Hương cửa biển Thuận An, lúc này nước vẫn rất sâu, năm 1904 lũ lớn vùi lấp mơi thành cửa biển nước nông có người gọi nó là cửa Lấp vì sự kiện này). Hai bên đối chiến đã nhiều ngày nhưng chưa bên nào phát động quy mô chiến thực sự vì vẫn còn mệt mỏi sau những trận chiến lớn kéo dài. Nhưng hôm nay nhà Hồ quyết tâm tiên phát chế nhân, vì mật thám bên tam Trần của họ đã báo lại chi tiết cuộc gặp Nguyên Hãn của tam sứ giả. Việc này đã được công bố công khai trên triều đường của tam hoàng họ Trần nên mật thám chức vụ không thấp này báo lại hoàn toàn cho Hồ Quý Ly.
Nhận được tin Hồ Quý Ly triệu tập quần thần tiến hành họp gấp, vì với những gì thám tử báo về thì Đai Ngu đang gặp nguy hiểm gấp bội so với lần chống giặc Hán.
Trên triều hội phân tích rất nhiều những câu nói của Nguyên Hãn và tìm ra tinh thần, tư tưởng mà hắn muốn đạt được. Cuối cùng họ đưa ra kết luận, bất chấp vị Nam Việt Vương này giúp phe nào thì phe đó sẽ dành thắn lợi, nhưng vị này cực kì không muốn tàn sát đồng bào thế nên trước khi vị này đến mà nhà Hồ có thể tiêu diệt Tam Trần thì Nguyên Hãn cũng không tàn sát họ mà rút đi.
Hồ Nguyên Trừng và Hồ Hán Thương thì cực lực phản đối tấn công quân Tam Trần vì với tính cách của Nguyên Hãn chỉ cần có lợi cho dân tộc hắn sẽ đồng ý, hắn đã nói cải cách của nhà Hồ sai như không nhiều, tính vội vàng quá cao nên gây mất lòng dân rối loạn nội chính đáng tru... thế nhưng chúng ta chịu sửa cho tốt hơn thì sao. Nếu chủ động gặp Nguyên Hãn và chứng minh cho hắn thấy nhà Hồ nếu thay đổi sẽ tốt hơn Tam Trần thi sao?
Thế nhưng hai người gặp được phản đối kịch liệt của triều thần lý do là vị Vương gia này họ Trần. Vì phản đối chiến tranh nên Hồ Nguyên Trừng bị tước binh quyền, không tham gia chiến dịch lần này. Bây giờ đây cách cửa eo 40km về phía đông 100 chiến thuyền cùng 4vạn lính tinh nhuệ hiện đại của Nam Việt quốc đang thả hết tốc độ. Trên Đại Lâu hạm dài 140m thu được của Dương Lăng đang diễn ra một cuộc gặp lịch sử thay đổi vận mệnh đại Việt. Hồ Hán Thương và Hồ Nguyên Trừng đã dong thuyền ra khơi đợi Nguyên Hãn một đêm trời. Và như nguyện Hồ Nguyên Trừng đã được tiếp kiến vị Vương gia Thần kỳ này, nhưng trước hết phải nói đến sự choáng ngợp của hắn đối với những khẩu đại pháo tinh mĩ, giá đỡ kết cấu phức tạp một cách không thể hình dung. Hồ Nguyên Trừng cũng là một nhà khoa học mang tính cách mạng trong thời điểm này nên hắn mê mẫn mấy khẩu pháo đến độ Hồ Hán Thương phải ho nhẹ nhắc nhở đi nhanh.
Tại phòng điều hành của lâu thuyền Nguyên Hãn đang ngồi sau bàn làm việc nghe Hồ Nguyên Trừng trình bày về mục đích cuộc gặp.
- Thưa Vương gia, ngài là một người cải cách chúng tôi cũng là thực hiện cải cách mà dẫn đến sự việc ngày hôm nay. Thế nhưng cho dù chúng tôi có cải cách sai lầm theo như Vương gia ngài đã nhận xét là vì các nguyên nhân như chủ quan, ích kỉ cho hoàng tộc lơi ích quá lớn, vội vàng xâm hại lợi ích địa chủ quý tộc mà không có biện pháp bổ cứu trước đó... Thế nhưng chúng tôi vẫn nên được trao cơ hội sửa chữa và thay đổi. Ngài không thể chỉ vì sai lầm đó mà hủy diệt đại Ngu. Bất kì biến pháp nào đều cần hoàn thiện và sửa sai trong quá trình thực hiện... không thể một lần mà hoàn thiện. Ngài có chắc chắn tam Trần lên ngôi sẽ làm tốt hơn chúng tôi? Mặc dù ngài là Hoàng thất Trần triều nhưng chính ngài đã nói sẽ không quay về đại Việt. Nếu ngài về chắc chắn sẽ tốt cho dân khi ngài hiểu rõ biến pháp. Nhưng nay ngài chỉ xuất hiện với vị thế trọng tài, thế nên mặc dù ngài là Hoàng tộc họ Trần nhưng ngài đã từng nói vì lợi ích của dân tộc mà không quan tâm dòng họ. Vậy Trừng tôi xin Vương gia hai chữ công bằng. - Hồ Nguyên Trừng thao thao bất tuyệt thưa, quả thật hắn rất có tài, cầm binh đánh trận cũng giỏi, nghiên cứu khoa học không hề tồi, tài ăn nói khá xuất chúng...phải nói hắn là nhân vật khá hoàn hảo cho một đấng minh quân
- Thứ nhất biến pháp phải thực hiện thí điểm trong một khu vực nhỏ, tiến hành chỉnh lý cho phù hợp mới có thể lan rộng dần dần... các ngươi thực hiện hàng loạt bất chấp hậu quả đàn áp người vô tội. Những người mất đất thành lưu dân chết đói hoặc thành nô lệ đó đi đâu nói hai chữ công bằng... thứ hai phải biết nghe can dán... biết bao ý kiến hay của các ngôn quan Hồ Quý Ly không nghe mà thản nhiên thanh trừng họ. Họ kêu hai chữ công bằng với ai. Trong khi đó hoàng thất họ Hồ thì không hề giới hạn trong luật lệ... Ngươi dám đứng trước mặt ta kêu hai chữ Công bằng, ngươi ngại mình sống quá lâu.