Lúc này thì Phạm Chấn cũng đứng ra bên cạnh Nguyễn Súy, cả hai nhìn nhau cười và cùng đáp, ý của họ là sống làm người Nam Việt chết làm ma Nam Việt. Vì Nam Việt Vương là con rể của Thuận Thiên đế nên khi Nguyên Hãn ra lệnh thì hai tướng này sẽ thà chết không lùi, đánh Nam dẹp Bắc cho Nam Minh quốc,thế nhưng bảo họ thành con dân Nam Minh thì không thể nào. Vậy nên phương án cho thuê năm năm phục vụ chiến tranh Nam Bắc triều được thực hiện.
Thông tin này đưa ra làm quá nhiều văn võ bá quan thở phào nhẹ nhõm đơn giản vì hai vị tướng đến từ Nam Việt này quá khoa trương đi, có họ đè nặng thì các võ tướng của Nam Minh rất khóù sống. Nhưng giờ thì hay rồi, chiến tranh Nam Bắc mệt nhất là mấy năm đầu, giờ đây có người xông pha còn họ đi sau kiếm quân công, dùng sao hai vị này sau này cũng chẳng tại cạnh tranh làm gì cho mệt, nguy hiểm tuyến đầu có họ xông pha rồi. Chỉ có Trương Phụ là bất đắc dĩ, hắn cũng muốn ganh đua dài ngắn một phen. Xin dẫn 2vạn trường hỏa thương và pháo binh đi thu phục Chiết Giang và Phúc Kiến. Tất nhiên Thuận Thiên đế cũng đồng ý, dù sao cũng phải phát triển một vài tướng lĩnh người Hán chứ, thế nhưng gặp đúng Dương Lăng ghé qua Phúc Kiến tiếp quân chạy lên Liêu Đông tìm đường về với Chu Đệ. Thế là Trương Phụ thiện 2000 quân hỏa thương. Khổ cho hắn là Thuận Thiên đế động nộ chửi cho sôi máu chó.
Triều hội tan đi còn lại sứ thần của Nam Việt quốc được Lễ Bộ, Hộ Bộ của Nam Minh triều thiết đãi và trao đổi các nội dung liên quan giữa hai nước.
Sứ đoàn của Nam Việt bao gồm Đặng Tất làm chủ sứ hai phó sứ là Ngô Văn Sĩ và Trần Biền. Công việc lần này giữa hai nước rất nhiều quan viên hai bên cũng là lão bằng hữu cả,vì các quan viên Nam Minh không ít thì nhiều đều dính tới buôn lậu, mà buôn lậu thì không thể không biết Nam Việt quốc. Vậy nên buổi làm việc rất chan hoàn với các nội dung lớn sau.
Thứ nhất và quan trọng nhất là chuyện ngày 2 tháng tám đón dâu. Chả ai thích cưới chui cưới lủi cả. Thế nên quận chúa... à không giờ là công chúa Chu Tuyết được đón về nhà chờ phò mã gia đón đi. Công việc tưởng vui vẻ không có gì nhưng lại là kịch liệt nhất, vì Thuận Thiên đế đòi quà thách cưới 50 khẩu đại bác 200mm tầm xa 8km của Nguyên Hãn, con rể cũng chả vừa nếu vậy của hồi môn là 4000 vạn lạng đi. Chả giá lên xuống cuối cùng là 3000 vạn lạng lấy 2000 súng trường côn xoay và 50 đại bác 200mm. Cả một cuộc hôn nhân vui vẻ trở thành mua bán xùi bọt mép, không biết khi Chu Tuyết biết chuyện này thì nổi đóa ra sao.
Chuyện thứ hai là buôn lậu cuối tháng này là cuộc hẹn cùng đoàn buôn Tây Dương đã đến rồi. Nam Minh Triều cũng không dám bỏ luật cấm biển, nếu bỏ thì Thuận Thiên đế sẽ triệt để đắc tội hai phe. Một là Nam Việt Vương cường hãn, hai là phân nửa quan viên Nam Minh triều đang được nắm độc quyền buôn lậu. Nhưng món ăn ngon này ai cũng muốn chia nên phải bàn bạc lại. Thuế thu tăng thành 12%, Nguyên Hãn chiếm 8 phần, 4 phần cho Thuận Thiên đế. Cả nhà đều vui.
Thứ ba là cho thuê Nguyễn Súy và Phạm Chấn hai ngưòi giá cả đã thoảng thuận từ trước nên dễ nói, chỉ phải lập công văn mà thôi. Vấn đề thứ tư là quân Nam Việt có thể tham gia đánh thuê, phải bàn giá cả.
Thứ tư là Nam Việt phái nhân viên quản lý các mỏ dầu, Nam Minh chưa ý thức được tầm quan trọng của dầu mỏ nên rất phối hợp.
Hai bên vui vẻ mà giải tán, ai về nhà đấy mà tiến hành chuẩn bị. Trước khi đi Thuận Thiên đế gặp riêng phái đoàn nhờ trao bức thư riêng cho Nguyên Hãn, cái này là thư nhà nên không tính vào công việc hai quốc gia.
Nhìn thì như Nam Bắc Minh triều an ổn xuống như thực ra là xúc thế chuẩn bị bụp nhau. Giờ đây cả hai đang bận chinh phạt những vùng đất còn chưa quy thuận xung quanh. Cả hoa hạ tưng bừng trong khói lửa chiến tranh. Nam Minh triều giờ đã có Giang Tô, An Huy, Hà Nam, Chiết Giang, Giang Tây, Phúc Kiến, Hồ Nam, Quảng Đông, Quý Châu và Trùng Khánh, khinh đô là Nam Kinh tai Giang Tô..... Bắc Minh triều thì chiếm được Cát Lâm, Liêu Ninh, Hà Bắc, Sơn Tây, Thiểm Tây,Cam Túc, thủ đô là Bắc Kinh tại Hà Bắc. Thanh Hải, Tứ Xuyên, Vân Nam, Quảng Tây thì thuộc các phe thế lực hùng mạng khác chưa quy phục, chiến tranh chinh phạt lớn bé diễn ra khắp nơi.
Thế nhưng thế cục Đại Việt cũng không tốt hơn là bao. Bảy mươi vạn quân của Hàn Quang, Hoàng Trung bị vây cũng đồng nghĩa quân của Hồ Nguyên Trừng tại đây cũng khỏi nhúc nhích, chỉ cần hơi lơ là thì quân đại Việt sẽ bị Quân Minh xơi tái, dù sao về mặt quân số thì quân Minh vẫn chiếm ưu thế. Vậy là Kinh đô Đại Ngu tại Thanh Hóa binh lực hư không trong thời gian dài.
Lúc này hậu quả của việc cải cách vội vàng đã hiện ra, việc hạn chế gia nô, hạn chế số lượng ruộng tính theo đầu người, hay việc phạm pháp có thể hiến ruộng đất chuộc tội nhưng hoàng tộc thì không hề hạn chế đã đụng chạm đến phần lớn lợi ích của các đại địa chủ. Những người này có tiền, có người, có không ít còn ém quân tự dưỡng, thế nên khi bất mãn đến tột cùng thì gặp cơ hội sẽ bùng phát. Cuối tháng năm đầu tháng 6 âm lịch khởi nghĩa bùng phát khắp nơi. Trần Qúy Khoáng ở Nghệ An, Lê Lơi tại Thanh Hóa, Trần Triêu Cơ tại (Mô Độ) Ninh Bình và vô vàn cái tên khác....