Hàng ngày cô vẫn chăm chỉ làm việc như một con ong nhỏ. Hàn Mặc Nham cái gì cũng không nhận ra cô, mà nhận ra thì sao chứ?? (Mặc Nham đại ca: Anh nhận ra ngay từ đầu rồi chỉ là e không biết thôi Nhược Nhược!!. Nhược cô nương: nhận ra mà còn bắt em pha hơn 20 cốc cafe sao?)
Bỗng có tiếng guốc cao gót nện lên sàn nhà
“Cộp cộp...”
Linda vừa thay Chủ tịch đi ngoại giao nên không có ở đây, cô đành phải tiếp trận. Ngẩng đầu lên cô thấy một mĩ nhân hoa lệ. Khuôn mặt thanh tú trang điểm kĩ càng, tóc nâu đỏ thả nhẹ trên vai, mặc một bộ váy bó sát với những đường hở táo bạo, bộ ngực lớn còn hơn ngực bò sữa!! Đặc biệt khuôn mặt người này rất giống với Cát Lam, khí chất cũng giống Cát Lam nữa!
Mỹ nhân mở miệng:
“Mặc Nham có trong đó không?”
“Thưa tiểu thư, Chủ tịch ở bên trong ạ” cô tay cầm ống nghe hướng lên tai “Để tôi gọi báo cho Chủ tịch một tiếng”
“Không cần” nói xong liền tiêu sái bước vào
Ế, không phải là Hàn Mặc Nham nuôi một cô bồ nhí giống Cát Lam để trêu đùa chứ?? Tại sao đến hôm nay anh vẫn không quên được Cát Lam?
Cô vứt buồn khổ ra sau gáy tức tốc đi pha cafe bê vào. Thấy mĩ nhân kia ngồi trên bàn làm việc tay ôm cổ Chủ tịch, dùng môi cắn cắn cúc áo, một trận ngại ngùng đổ xuống!! Hóa ra mĩ nhân lại là dâm dâm cô nương?!
Thấy cô, dâm dâm cô nương tức tối nhảy xuống, mắt biểu lộ tức giận, quay ra phía Chủ tịch nói:
“Mặc Nham, cô thư kí nhỏ của anh thật khiến người ta khó chịu quá đi~~” vừa nói vừa dùng miệng cắn cắn tai Chủ tịch (La: tiện thể nuốt luôn dáy tai sao o.0)
“Ơ, cafe của cô...” đặt nhanh cafe xuống bàn cô tức tốc đi ra.
Từ lần đó dâm dâm cô nương tới lui rất năng suất. Lần nào cũng gây khó dễ cô. Mỹ nhân này tên gọi Lạc Nhiếp An, là nơi phát tiết của Chủ tịch. Cô đành áp dụng chiêu thức, thấy cũng như không!!