Thời điểm âm nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay bùng nổ vang dội khắp khán đài.
Cô thở phào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa cũng đã trình diễn xong.
Người ngồi bên cạnh thiếu niên là Thừa Duẫn, vốn là người phụ trách tạm thời của cuộc thi lần này.
Ông ta có thói quen quan sát sắc mặt đối phương, trông thấy Mặc Hàn ban nãy toàn thân toát ra hơi thở thờ ơ lãnh đạm, giờ đây lại đang nhìn chằm chằm cô gái trên sân khấu, nghĩ nghĩ rồi nói.
"Mặc thiếu, nữ sinh này trông rất ưu tú.”
Thiếu niên cong môi, cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô gái, nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Thừa Duẫn đảo đảo mắt, ý vị thâm trường nhìn Nhật Hạ đứng trên sân khấu, sau đó không nói gì nữa.
———
Cô cúi người chào ban giám khảo rồi đi xuống sân khấu theo hướng ra phòng chờ, nhưng cô lại không vào mà đi đến phòng điều khiển, trực tiếp nhờ người xem camera có quay được kẻ đã cắt rách váy của cô hay không.
Ban đầu, nhân viên còn khách khí nói là camera không thể tùy tiện mở, phải có lệnh từ cấp trên mới có thể mở. Nhưng Nhật Hạ nhất quyết muốn mở vậy nên tên nhân viên trực tiếp nói cho cô biết, camera trong phòng chờ đã bị hư từ một ngày trước đó, camera hành lang lại không có quay được là ai đã làm điều ấy, cùng lắm hiện tại cô cũng đã tham gia thi đấu xong, chuyện này coi như chấm dứt.
Nhật Hạ nghĩ nghĩ, quả là không đơn giản như cô nghĩ.
Nhưng Nhật Hạ cơ bản cũng chỉ là một thí sinh, nếu muốn đào sâu việc này e là hơi khó.
Trong đầu cô thoáng nghĩ đến một người...
———
Vốn dĩ Mặc Hàn định rời đi, nhưng sau khi nhận được điện thoại từ người nào đó, liền bảo Thừa Duẫn đưa mình đến phòng quản lý.
Thừa Duẫn ở phía sau nơm nớp lo sợ.
Tiếng đồn về thiếu gia nhà học Mặc này rất nhiều, hắn chỉ sợ mình chọc phải thì thôi toang.
Thật ra không phải Mặc Hàn không biết người bên ngoài nói thế nào về mình. Lớn lên trong gia thế hiển hách, từ nhỏ đã nổi bật, nhưng hắn lại lập dị, không muốn đi theo phương hướng của gia đình.
Nói dễ nghe thì là độc lập và cá tính, còn nói khó nghe chính là sa ngã.
Ông đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy Lục thiếu gia mở miệng: “Mở camera giám sát cho tôi xem một chút.”
Hiếm thấy ai một chút khách khí cũng không có như vị này…
Được rồi, hắn không chọc nổi người ta, xem thì xem đi.
Thiếu niên xem qua một lượt hình ảnh camera ghi lại diễn biến trong phòng chờ, khóe môi nhếch cong nhưng đáy mắt không hiện ý cười: “Người này, có được vào top 3 không?”
Thừa Duẫn ngơ ngác một thoáng, liếc nhìn nữ sinh trong màn hình giám sát, "Đây chẳng phải là tiểu thư của Hạ gia sao..."
"Thì?" Mặc Hàn đáp lại cụt lủn.
Nhưng Thừa Duẫn đã mò không ra ý tứ của Mặc Hàn: “Mặc tổng đừng lo, tôi đã thay hết những ban giám khảo trong vòng loại trước đây, hiện tại trong đội ngũ giám khảo đều là những người có thâm niên trong nghề, có kiến thức âm nhạc chuyên sâu rất phù hợp để đánh giá..."
"Ừm, vậy thì chấm cho chính xác.” Thiếu niên ngắt lời hắn, cười mà như không: “Công bằng một chút đấy.”
"...…” Thừa Duẫn có rơi não mới không nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của thiếu niên.
———
Sau khi thi đấu xong, buổi tối còn có một tiết mục trao giải, vừa hay sẽ tuyên bố thí sinh giành giải quán quân.
Nhật Hạ cũng không chắc mình có đạt giải hay không, nhưng trước khi đến đây cô chưa từng nghĩ tới chuyện phải giành được giải thưởng, những gì có thể làm cô đã cố gắng hết sức rồi, không có lỗi với bản thân là được.
Tất cả thí sinh đều tập trung trên sân khấu, người dẫn chương trình ở một bên đang đọc tên top 5 của cuộc thi.
"Top 5 cuộc thi tài năng dành cho học sinh trung học toàn quốc lần thứ ba, chúc mừng các bạn có số báo danh 002 Đỗ Văn Hậu, 008 Phồn Nhất, 003 Lục Tinh Thần..."
"...Vài thí sinh cuối cùng trong top 5 có số báo danh chính là 006 Nhật Hạ!"
"Xin chúc mừng các thí sinh đã hoàn thành tốt phần thi của mình và mời top 5 bước lên phía trước."
Hạ Vũ Điền đột nhiên mặt tái nhợt, giọng nói có phần mất khống chế: “Không thể nào, có phải cô ta đọc sai danh sách không thế?”
Cô ta vô lễ như vậy, một giám khảo họ Lưu liền cau mày nói: “Bạn học, ban giám khảo đều là những người có chuyên môn, chấm điểm rất công bằng, vậy ý em nói rằng chúng tôi không công tâm?"
"Nhưng rõ ràng chú tôi đã nói, số điểm của tôi nằm trong top 5, tại sao không có tên tôi, nhất định là các người đã tính sai. Tôi yêu cầu được xem bảng điểm!”
Hạ Vũ Điền lớn tiếng làm ầm lên như thế, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.
Người xem dưới sân khấu phát ra kinh hô, thấp giọng nghị luận, chê cười dù MC có năng lực ứng biến rất tốt thì cũng bị sự cố đột ngột này làm cả kinh nói không nên lời
Hoá ra là quan hệ đi cửa sau, thì ra còn có chuyện biết trước điểm này.
Sự công bằng của cuộc thi lập tức bị đặt dấu nghi vấn, Lưu Trọng Ninh lão sư cũng không khách khí: “Bạn học nhỏ, không biết chú của em là ai?”
Hạ Vũ Điền dường như biết mình đã thất thố, dần cũng đã trấn tĩnh lại, cô ta đương nhiên không hé môi trả lời câu hỏi đó mà chỉ năm lần bảy lượt khăng khăng: “Tôi muốn xem bảng điểm.”
"Được." Lưu lão sư nhíu mày, ghé sát vào micro, hạ thấp giọng, "Xin hãy công bố bảng điểm để tất cả cùng xác thực."
Bảng điểm nhanh chóng được đưa lên.
Chú của Hạ Vũ Điền là một thành viên ban tổ chức, có quan hệ khá tốt với ba giám khảo chấm thi, nên số điểm của Hạ Vũ Điền chỉ cách top 5 một chút.
Mọi người chưa từng hoài nghi sự công bằng của cuộc thi, dù sao đây là cuộc tranh tài có quy mô quốc gia, nhưng Hạ Vũ Điền lại biết điểm trước khi kết quả được công bố, nên bọn họ thật sự hoài nghi với kết quả lần này.
Đại sảnh đang ầm ầm như chợ vỡ, đột nhiên truyền tới thanh âm trầm khàn rất dễ nghe vang lên, đám đông thoắt cái im bặt.
“Vậy xin mời những thí sinh tham gia hay những khán giả ở phía dưới, ai không tin tưởng vào điểm số của ban giám khảo thì có thể tùy ý chọn ra một thí sinh bất kỳ trong tổng số mười thí sinh đã được lọt vào chung kết để thi đấu đối kháng."
"Nếu thắng thì trực tiếp loại người kia bước thẳng vào top 5, đồng thời chúng tôi cũnh sẽ hủy kết quả vừa nãy. Còn nếu không ai dám đối kháng, mời các bạn hãy tôn trọng kết quả của ban giám khảo."
Mấy lời này vừa thốt ra, tất cả đều yên lặng bình tĩnh lại, tuyệt nhiên cũng không ai giơ tay.
Nhật Hạ cảm thấy giọng nói khi nãy rất quen, dường như không thể quen thuộc hơn được nữa...
Lúc này trong phòng âm thanh, Thừa Duẫn nhìn phản ứng của mọi người qua camera quan sát mà thấy mà líu lưỡi nói không nên lời, chẳng trách danh tiếng của thiếu niên nổi như cồn, tuổi trẻ lại có thể gặt hái được nhiều thành công như thế.
Đầu óc nhạy bén linh hoạt lại quyết đoán, tiếc là phản nghịch hết nấc, quan hệ với Mặc gia quá kém.
Còn Hạ Vũ Điền nhìn các khán giả dưới thính phòng, thần sắc bọn họ khác nhau, có tức giận, cũng có đồng tình, càng có phần đông quần chúng qua đường xem kịch vui...
Cô biết, xong, tất cả đều xong.
Quản lí cuộc thi bước lên sân khấu khuyên Hạ Vũ Điền nhanh đi xuống, không cần lại mất mặt xấu hổ.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Nhật Hạ đứng phía trước mình.
Thật khó để tưởng tượng, một cô gái thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, lại có ánh mắt lạnh lẽo ngoan độc như vậy.
Cũng chính đôi mắt sắc bén đó, khiến thân hình gầy gò của cô trông bất khả chiến bại hơn bất cứ người nào.
Mặt cô gái không thay đổi chăm chú nhìn cô, giống như người thẩm phán.
Đừng vội, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.