Lúc Nhật Hạ đang suy nghĩ có nên gõ cửa hay không, thì giọng nói quen thuộc của thiếu niên lại vang lên lần nữa.
"Vào đi, đừng nghe trộm nữa."
"......." Cũng đâu đến mức là nghe trộm!
Chỉ là vô tình nghe thấy thôi mà.
Cửa mở ra.
Cô gái tiến vào trong phòng.
Thiếu niên đang ngồi trên ghế, nhìn thấy cô gái, khóe miệng nhếch lên như có như không, trên gương mặt anh tuấn là ý cười chây lười.
"Tiểu thư, em đi học thế nào để giáo viên gọi điện mắng vốn tôi vậy."
"Lần này là do tôi sơ suất."
Một phần là do ngoại cảnh tác động, phần còn lại là do cô vốn đã rất lâu chưa đụng vào kiến thức của những môn tự nhiên ở cao trung, thế nên vẫn đang trong quá trình lấy lại "gốc". Thứ hạng này đối với Nhật Hạ của kiếp này đã là không tồi, nhưng ở đời trước quả thật là mất phong độ rất nhiều.
Thiếu niên thấp giọng: ".....Sẽ không có lần sau nữa."
Nhật Hạ: ".......?"
"Từ nay đến khi có thành thích kiểm tra đợt hai, mỗi bữa tối đều phải đến thư phòng."
"......"
Nhật Hạ cảm thấy có điềm không lành.....
Đúng như dự đoán, Mặc Hàn nhếch môi, ý vị thâm sâu.
"Đích thân tôi sẽ phụ đạo."
Nhật Hạ: "......."
———
Ngày hôm sau khi trở về nhà.
"Hạ Hạ, mừng con về nhà." Dì Tiêu đón cô vào trong phòng khách.
ads
"Dì Tiêu, nhà chúng ta có tiệc sao?" Cô cơ hồ nghe thấy tiếng ồn phát ra từ trên tầng lầu.
Sau đó Nhật Hạ nghe Dì Tiêu nói rằng cậu chủ đã cho người sửa lại thư phòng ở trên lầu ba.
Nhật Hạ: "........." Mặc gia quả thật làm việc năng suất!
Nhưng mà quan trọng hơn....Không lẽ hắn định dạy học cho cô thật!
"Sao, không vui?"
Thiếu niên này không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Nhật Hạ.
Người cần đối mặt, vẫn xuất hiện.
Cô gái có chút thất thần, mãi sau mới phản ứng kịp. Cô rất nhanh lấy lại tinh thần, nội tâm cố bình ổn, "Không...không phải."
"Vậy mau lên đây."
Nhật Hạ không nói chuyện, ngẩng đầu lên an tĩnh.
Trong trí nhớ, không cần biết đó là Hạ gia mà cô thật sự từng sống qua hay để lại bao nỗi ám ảnh như Mặc gia này......
Chưa từng có nơi nào để cô có cảm giác "nhà".
Nhưng quay lại một kiếp người, có lẽ đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác "cửu biệt trùng phùng" với nơi này.
......Giống như "nhà" mà cô đã tưởng tượng.
Ánh mắt cô gái hoảng hốt, trong nháy mắt, cảm xúc trong lòng phức tạp không thể tả.
Không rõ là vui vẻ hay khổ sở nhiều hơn, những xúc cảm ấy nặng trĩu, đè nặng lên mi mắt của cô.
Không ngờ chỉ một khoảnh khắc nhỏ như vậy, mà thiếu niên ở trên lầu nhìn xuống đã bắt gặp.
Đôi mắt hắn thâm trầm nhìn cô gái.
Ở chung đã lâu, hắn nhìn ra được cảm xúc của cô gái nhỏ đại khái là thật sự phức tạp, bề ngoài vĩnh viễn là dịu dàng, vô hại của một thiếu nữ. Mà mới nãy, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy đối phương không có cảm xúc dịu dàng vô hại như vậy nữa.
Thực chân thật, trên mặt rõ ràng là đang hạnh phúc, lại càng giống như là rất khổ sở.
Cảm xúc bén nhọn, làm đau đớn người khác, cũng sẽ làm tổn thương chính mình, chính mình khổ sở.
Lúc chuẩn bị bước lên thì Dì Tiêu lại nhắc nhở.
"Hạ Hạ, con quên cặp sách này."
Nhật Hạ quay lại, nhận lấy cặp sách, chưa kịp mở lời cảm ơn thì thiếu niên đột ngột cất tiêng, nhướng mi mở miệng hướng tới dì Tiêu.
"Dì gọi cô ấy là cái gì?"
"Hạ Hạ?"
"Ai cho dì gọi dì ấy như vậy?"
"....." Dì Tiêu bị nghẹn đến không nhẹ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được, cười giải thích: "Tiểu thư Nhật Hạ chuyển đến đây cũng đã lâu, hơn nữa cô ấy vẫn luôn không thích gọi bằng tiểu thư, vậy nên chúng tôi đã gọi cô bé như vậy."
"Từ hôm nay liền không cho gọi như vậy."
Dì Tiêu: ".........." Đến bà già này cũng có thể ăn giấm chua, cậu chủ có tính chiếm hữu thật lớn nha!
———
Thư phòng được tu sửa, bây giờ đã chia làm hai bên. Một bên là của Nhật Hạ, được tinh tế sắp xếp cho chiếc tủ chứa đầy sách vở bằng chữ nổi, một bên khác là của Mặc Hàn, tầng tầng lớp lớp kệ sách, có chút liên quan đến toán học nâng cao.
Nhật Hạ bước vào.
Phát hiện được bước chân chần chờ của cô gái, thiếu niên duỗi tay, cửa phòng đằng sau bị hắn đóng lại.
Nhật Hạ: “…………”
Được rồi.
Không còn đường để chạy nữa.
Cô gái được hắn hướng dẫn đến một cái bàn dài.
Sách giáo khoa và tài liệu tham khảo về ba môn hóa học, vật lý, toán học được xếp thành hai chồng cao ngất đặt vào giữa bàn sách của cô gái.
Nhật Hạ: "........"
“Sách giáo khoa và tài liệu tham khảo lớp 11 và 12 đều nằm trong tủ đứng bên tay trái, đã được đánh dấu và phân loại hết, em cứ lấy dùng đi.”
“……”
Phòng trong của thư phòng có khung cửa sổ sát đất rất lớn, có lẽ ngoài cửa sổ là nhà ấm trồng hoa, nhưng trước đây đều kéo rèm kín mít nên Nhật Hạ không nhận ra. Hôm nay chiếc rèm ấy lại là lần đầu tiên được mở ra.
Nhật Hạ tuy không nhìn thấy nhưng cô có thể nghe thấy mùi hương của cỏ cây và cảm nhận được từng hạt nắng vương vấn còn sót lại nơi ô cửa sổ.
Nhưng cô biết, thiếu niên này ghét nhất là ánh sáng. Vì vậy trước nay căn phòng này chưa bao giờ được mở rèm...
Cô gái cố gắng làm cho bản thân trông như chỉ tùy ý hỏi: "Không phải anh không thích ánh sáng...?"
"......Tại sao em biết?"
"........."
Nhật Hạ nói xong thì hối hận.
Nhất định là cô bị gợi lên kí ức của kiếp trước, nên cô mới không tự giác được mà đem thói quen khi đó của Mặc Hàn, những điều mà hắn không nói cho cô ở kiếp này biết.
Cô gái thầm chột dạ, trên mặt lại không thay đổi quá nhiều, "Dì Tiêu nói cho em."
Thiếu niên cười nhạt một tiếng, không nghi ngờ cô.
"Tôi từng không thích ánh sáng." Hắn thuận miệng nói một câu, cuối cùng thêm một câu, "Đến khi gặp được em."
"......"
Cô gái không nói gì, chỉ cảm thấy không khí xung quanh nóng lên, hơi ấm điều hòa từ phòng khách từ từ lan vào phòng.
"Bởi vì tôi biết thế giới của em."
Tĩnh lặng, tịch mịch.
Nhật Hạ không nói gì, quay người, liền nghe giọng nói khi nãy vang lên ở phía lần nữa.
"Có chuyện này muốn hỏi em."
Cô khẽ gật đầu, "Anh hỏi đi."
"Mắt của em, trước đây có nhìn thấy không?" Thiếu niên bỗng dưng hỏi câu này làm cho cô trở tay không kịp, "...Hay là bẩm sinh đã không nhìn thấy?"
Cô hỏi lại anh, “Nếu bị mù bẩm sinh thì nghe sẽ không tàn khốc đến thế, đúng không?”
Tuy rằng lúc cô gái nhỏ nói những lời đó sắc mặt không hề thay đổi, nhưng ngữ điệu của cô mang một chút tự giễu, đồng thời không che giấu tâm trạng thê lương và bất lực.
Sống trong bóng tối quá lâu khiến con người ta khao khát được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa dù chỉ là mong manh.
“Tôi cũng không phải mù hoàn toàn. Vật thể di chuyển trong vòng ba thước đều có thể phân biệt.” Cô bổ sung.
Tuy đôi mắt mù lòa, nhưng cô gái có thể "nhìn" thấu tâm tư của người khác.
Thiếu niên cũng nhắm mắt lại, bị bóng tối hư vô hỗn độn bao vây, không có trời đất, không có trăng sao và mặt trời, không có cây cỏ, không có muôn loài, cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn, như con thuyền nhỏ cô độc, trôi dạt trong bóng tối vô cùng vô tận.
Nhưng sau khi dần quen với bóng tối, hắn nghe thấy tiếng gió thoang thoảng, đôi khi còn có tiếng ô tô chạy như bay.
Còn có……Hắn đột nhiên liền ngửi được một hương hoa.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có hương hoa từ cửa sổ lặng lẽ tỏa ra hương thơm dìu dịu khắp căn phòng.
Cuộc sống em là như thế này sao?
Hắn mở mắt, một lần nữa lại bắt gặp ánh mắt của cô gái nhỏ.
Đôi mắt vô hồn là thế, lại khiến tâm hồn hắn ngẩn ngơ.
———
Đề giữa kỳ lần này nghe nói các môn khoa học tương đối khó, đặc biệt là toán lý và hoá.
May là Mặc Hàn hiểu biết cặn kẽ chương trình học, cách giải thích về kiến thức cũng rất đơn giản nhưng đầy đủ và dễ hiểu. Tuy Nhật Hạ nghe rất lâu nên hơi nhức đầu nhưng hiệu suất thật sự cao hơn không ít so với khi cô tự học hoặc khi nghe giáo viên giảng bài.
Rất ít khi kẻ điên này lại nhẫn nại vì người khác.
Âm điệu thong dong, giọng nói trầm ổn hữu lực, từ ngữ biểu đạt rõ ràng, súc tích và logic……
Lộ ra một loại lực hấp dẫn chói mắt người khác.
Nhật Hạ tuy rằng không nhìn thấy, nhưng đại não lại nhớ sâu một một vấn đề, nên chỉ cần thử làm một dạng đề là cô có thể hoàn thành hiểu được bài thi bổ trợ kỳ thi đại học môn toán.
Cô đột nhiên cảm thấy, so với kiếp trước, có thể hòa thuận vui vẻ mặt đối mặt như vậy, thật ra cũng là một chuyện không tồi.
Hai người, một người chăm chú ôn thi, một người lại giảng bài.
Dị thường hài hòa.