Hôm nay Phục Thăng được nghỉ phép, anh chở Ngọc Phương đi ngắm đường phố cả buổi sáng. Đến lúc cảm thấy đói bụng, Ngọc Phương đòi vào một nhà hàng uống nước và ăn trưa, sức ăn của cô rất khoẻ, đến nỗi những vị khách xung quanh cũng ngạc nhiên. Phục Thăng kề sát tai cô cười hì hì nói nhỏ:
-Một cô bé mảnh khảnh, dễ thương như em mà ăn nhiều đến nỗi làm mọi người chung quanh cũng phải chú ý kìa.
Ngọc Phương đáp:
-Không tốt sao? Ăn nhiều mới có sức chứ, anh đang chê hay đang khen?
Phục Thăng ngẩn người, cô người yêu của anh gần đây ăn càng lúc càng khỏẻ, khẩu phần có khi bằng bốn năm người đàn ông. Dù nạp năng lượng nhiều như thế nhưng không thấy cô bé mập lên một chút nào. Anh chỉ có thể tự lý giải do sức mạnh của cô quá lớn nên phải nạp nhiều để bù lại. Hệt như một chiếc xe tăng hạng nặng phải uống dầu như uống nước lã vậy. Nhưng nếu cô ấy đã hỏi như thế thì....
Anh khen đó chứ. - Phục Thăng đáp.Quá trễ, suy nghĩ rồi mới trả lời thì không đáng tin chút nào.
Phục Thăng chỉ biết câm nín, với tay lấy ly nước trên bàn rồi nhần nha uống. Sự chú ý của mọi người với Ngọc Phương bỗng chốc tắt ngúm, bởi vì từ ngoài cửa, một chàng trai đang đi vào bên trong. Nếu thang điểm đo về độ đẹp trai là mười thì anh chàng này phải đạt mức mười một điểm. Dáng người cân đối, cao hơn một mét tám, mái tóc ngắn bồng bềnh đen thẫm cùng chiếc kính cận gọng vàng nổi bật trên chiếc mũi cao như người tây phương.
Anh chàng dừng lại quan sát một vòng rồi tiền thẳng đến bàn của Ngọc Phương. Anh ta đứng đó, mắt chăm chú nhìn Ngọc Phương. Phục Thăng ngạc nhiên hỏi:
-Chúng tôi có quen anh sao?
Anh chàng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục đứng đó nhìn cả hai. Phục Thăng hơi khó chịu vì thái độ ấy của chàng trai, đang định mở miệng nói thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Do đã đặt nhạc chuông riêng nên khi nghe thấy, Phục Thăng không chần chờ bắt máy ngay. Chỉ nghe anh nói "rõ", Ngọc Phương thấy Phục Thăng vội vàng đứng dậy nói nhanh:
-Anh có việc, phải đi ngay, một lát ăn xong đón xe về nhà nghen.
Ngọc Phương nhìn anh gật đầu, anh chàng liền chạy thẳng ra cửa, trước khi rời khỏi còn cố quay đầu lại nhìn chàng trai kỳ lạ kia một lần nữa.
-Có một vụ cướp ngân hàng gần đồn của anh ta. - Chàng trai lúc này mới mở miệng nói khẽ với Ngọc Phương.
Ngọc Phương nhìn anh ta chăm chú rồi hỏi:
-Là do em sắp xếp?
Chàng trai mỉm cười không đáp, búng tay cái chách, nói to với cô bé phục vụ đang đứng phía xa:
-Em gái dời giúp anh bàn này qua góc đằng kia.
Cô bé phục vụ vội vàng đi đến gần, nhìn Ngọc Phương như hỏi ý, cô liền nói:
-Cô cứ dọn qua bên kia như lời anh ta.
Người phục liền dạ một tiếng rồi mau mắn dọn đồ ăn thức uống dang dở qua chiếc bàn ở góc nhà hàng. Rất mau mắn, một tờ tiền mệnh giá năm trăm ngàn đã được anh chàng gấp gọn nhét thẳng vào bàn tay cô bé phục vụ, anh chàng nở một nụ cười mê hồn, nói như rót mật vào tai:
-Cảm ơn cô bé nhiều nhé.
Cô bé phục vụ như bị ngớ ngẩn, bàn tay cầm tiền không nắm chặt khiến tiền rơi xuống đất. Cô vội vàng xin lỗi rồi cúi xuống nhặt, quay người đi vào bên trong nhường chỗ cho hai vị khách. Góc bàn này khá kín đáo, không có ai ngồi ở gần. Ngọc Phương kéo ghế ngồi xuống, anh chàng kia cũng ngồi ở phía đối diện, anh ta mở miệng nói nhỏ:
-Đại Tý, đã lâu không gặp.
Ngọc Phương nhìn hắn không chớp mắt, lạnh lùng nói:
-Tam đệ, hình như đệ quên mất tỷ vô cùng ghét chuyện đệ thao túng những người mà tỷ xem là người thân thì phải?
Bá Tân này tuyệt đối có trãi qua ngàn kiếp luân hồi cũng không bao giờ quên việc đó... - Chàng trai cười ha hả rồi nói tiếp. - Đại Tỷ bỏ qua cho, đệ chỉ muốn nói chuyện riêng với tỷ nên có sắp xếp việc cho tỷ phu, nhưng đệ có thể đảm bảo với Đại Tỷ là chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại cho anh ấy.Ngọc Phương mỉm cười:
Xem ra Âm Binh Đệ Tam Quỷ Vạn Sự Thông Lê Bá Tân vẫn thế, thông tin của ta bị đệ nắm rõ như lòng bàn tay vậy.Đại Tỷ quá khen, chẳng qua đệ được may mắn tái sinh ở thời đại thông tin này nên mọi việc cũng được dễ dàng và nhanh hơn trước. - Bá Tân đáp.Ngọc Phương bất chợt ngồi thẳng người lên, Lê Bá Tân liền vô thức ngồi dựa lưng sát vào ghế. Ngọc Phương bật cười:
-Xem ra dù đã trãi qua bao nhiêu kiếp, tam đệ vẫn sợ ta như trước.
Bá Tân thở phào đáp:
-Không sợ Đại Tỷ thì sợ phải sợ ai bây giờ.
Ngọc Phương cười khúc khích:
-Tam đệ bớt xàm ngôn, nếu không phải vì biết nghĩa phụ đã ở đây, ngươi tuyệt đối không kiếm ta đâu, muốn gì thì nói đi.
Lê Bá Tân lấm tấm mồ hôi đầy trán, nghe vậy liền nói:
-Sinh đệ ra là cha mẹ, hiểu đệ nhất chỉ có Đại Tỷ, đệ muốn chúng ta hợp tác để đối phó Trương đại nhân.