Hạ Tiêu Dao còn chưa kịp định thân, Ngọc Phương đã vung luôn sợi roi đang cuốn thanh liễu kiếm của cô ta thẳng về hướng cổ họng của Tiêu Dao. Một tiếng "Choang" chát chúa vang lên giữa đêm tối, thì ra ngọn phi tiễn mà Dương Thanh Quý đã cố ý mượn thân người của Đệ Nhị Quỷ để che giấu hòng ám xạ Ngọc Phương đã bị cô đánh trúng. Thanh liều kiếm rơi xuống đất lăn lông lốc, Hạ Tiêu Dao bật người lộn ra phía sau, ánh mắt của ả còn kịp thấy Ngọc Phương cũng hành động y chang mình. Còn đang ngạc nhiên vì hành động ấy thì ả đã thấy một ngọn phi tiễn ba cạnh đang xoay vòng tròn sượt qua khỏi mặt của Ngọc Phương. Ra là Đệ Tứ Quý đã ném đồng thời hai ngọn phi tiễn, ngọn thứ nhất phóng thẳng trước mặt chỉ để che giấu ngọn phi tiễn ba cạnh thứ hai bắn một đường vòng cung ra sau lưng của Ngọc Phương. Chỉ có điều chiều này của gã đã bị Ngọc Phương nhìn
thau.
Đệ Nhất Quỷ dù người vẫn còn đang lơ lửng khỏi mặt đất, nhưng cũng kịp vung ngọn roi - chủy thủ của mình đánh thêm một đòn hất ngọn phi tiễn ba cạnh đang xoáy tròn kia hướng thẳng về phía Hạ Tiêu Dao. Lúc này chân của ả vừa chạm đất, thấy vậy liền lăn tròn người sang một bên né ngọn phi tiên, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, mượn đà phóng lên phía trước chụp lấy thanh liễu kiếm. Ả còn cẩn thận huơ kiếm một vòng trước mặt, đề phòng Ngọc Phương tiếp tục tấn công.
Song Hạ Tiêu Dao chỉ thấy Ngọc Phương đứng đó cười cười, thu thanh chủy thủ vào tay, dáng điệu thong dong làm ả nổi nóng, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì giận dữ.
-Cậu Ba hút thuốc không?
Người tài xế đặt súng lên nóc xe, móc ra một điếu thuốc cung kính mời, Phục Thăng vẫn chăm chú theo dõi trận đấu phía trước, anh lắc đầu từ chối:
-Tôi bỏ thuốc lâu rồi.
Người tài xế nghe vậy liền đặt điếu thuốc lên môi, châm lửa rít một hơi dài, đoạn nhả ra một đám khói rồi hỏi Phục Thăng:
-Chúng ta có thể can thiệp không Cậu Ba?
Phục Thăng quay qua nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi ngược:
-Bộ anh thấy chúng ta có thể làm gì được trong tình huống này à?
Anh tài xế rít thêm một hơi, lắc đầu khổ sở đáp:
-Thưa Cậu Ba, trình độ này cơ bản không thuộc về loài người nữa rồi, tôi hoài nghi giờ có nổ súng thì họ cũng có thể né luôn đạn của mình.
Hai người kia tuy rất mạnh, nhưng....nhưng...
Nhưng sao? - Phục Thăng vẫn dõi theo trận đấu, nhưng vẫn hỏi lại khi thấy anh tài xế ngập ngừng....Mợ Ba ở một trình độ cao hơn hẳn.Phục Thăng quay qua nhìn, thấy rõ bàn tay cẩm điếu thuốc của anh ta đang run run.
-Vì sao anh nói thế?
Người tài xế vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, lấy chân dập tắt lửa, mắt hướng theo cuộc đấu ở phía xa đáp:
-Tôi cũng là một võ sĩ võ tổng hợp, dù cả ba người đó nhìn như đang chiến đấu kịch liệt với nhau, nhưng rõ ràng đây là một trận đấu hướng dẫn. Nói chính xác hơn là Mợ Ba đang hướng dẫn bọn họ.
Trận đấu hướng dẫn với Phục Thăng cũng chẳng phải xa lạ gì, trong chương trình huấn luyện võ thuật hằng tuần của cảnh sát cũng có những trận đấu như thế này. Hướng dẫn nghĩa là một người ở đẳng cấp cao hơn hẳn sẽ dẫn dắt người ở trình độ thấp hơn khi so tài với mình, thoạt trông thì hai người vẫn đang đánh nhau kịch liệt, nhưng thực tế thì người ở trình độ cao hơn chỉ đang tạo ra những tình huống cho người trình thấp tập tấn công và phòng thủ. Thông qua những trận đấu như vậy có thể giúp cho kẻ trình thấp nâng cao cấp độ kĩ thuật. Nói trắng ra, theo ngôn ngữ dân dã thì những trận đấu hướng dẫn giống như một người trưởng thành đấu vui đùa với những đứa trẻ mười đến mười hai tuổi vậy.
Phục Thăng trầm ngâm suy nghĩ, anh từng thấy cô một cước đá bay cánh cửa gỗ nặng nề, cũng đã được biết cô là một sát thủ xuyên không từ quá khứ đến nơi này. Nhưng trình độ này thì đúng là ... không tưởng tượng ra được thật. Phục Thăng chép miệng, có cảm giác hơi sốc, nhưng cũng đầy tự hào và cũng đầy lo lắng. Tự hào vì người mình yêu quá giỏi, lo lắng là vì không biết sau này cô ấy sẽ gặp phải những chuyện kinh thiên động địa gì đây nữa. Theo miệng Ngọc Phương nói thì đây là "người nhà" của cô ấy và cô ấy đánh với họ cũng như đang dạo chơi, mặc dù hai người kia tung toàn đòn sát thủ. Nhưng nếu một ngày Ngọc Phương gặp phải những đối thủ ngang trình với mình thì sẽ như thế nào, liệu anh có đủ sức để giúp cô ấy một tay hay không.
Phục Thăng siết chặt khẩu súng trong tay, tự hận chính mình chỉ là một người bình thường trong những người bình thường ở thời đại này.
./.