-Chào giáo sư. - Cô bé sinh viên cúi đầu chào khi đi ngang qua một thanh niên đầu tóc rối bù, vận bộ áo sơ mi, quần tây cũ kĩ.
Chàng thanh niên tuổi chưa đến ba mươi liền rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc dở, gật nhẹ đầu chào lại cô gái.
Chàng trai này là Trần Hùng Anh - giáo sư trẻ nhất đang giảng dạy tại Đại Học Sài Gòn. Tài năng thường ngược lại với dung mạo, câu này chính xác đến từng chữ đối với vị giáo sư trẻ. Bất cứ ai nhìn thấy Hùng Anh, ấn tượng ban đầu của họ đều có một điểm chung là thập phần xấu xí, xấu từ dáng vóc cho đến gương mặt. Cơ thể lùn tịt, tứ chi ngắn ngủn, mái tóc của anh ta hệt như rễ tre, đến độ gần như không thể chải nếp cho đàng hoàng được.
Ngũ quan trên gương mặt thì không cái nào hợp với cái nào, môi dày, mũi khoằm, mắt xếch, hàm răng cái xiên cái xẹo trông như một cái hàng rào xiêu vẹo, gãy đổ. Bù lại đôi mắt của anh chàng lại rất tinh anh, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đã có thể cảm nhận đây là một ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Ánh mắt sắc bén đó lúc này lại tiếp tục cắm cúi nhìn vào những trang sách đang đọc dở dang. Giáo sư Hùng Anh vừa đi vừa đọc, mọi thứ xung quanh không có chút ý nghĩa đối với anh chàng. Dù sao cũng đang trong khuôn viên trường đại học mà mình giảng dạy, Hùng Anh không phải lo lắng đến chuyện bị đụng xe hay va phải chướng ngại vật trên đường đi. Đối với con đường đi đến thư viện này, thậm chí có nhắm mắt lại Hùng Anh vẫn có thể đi đến đích. Đột nhiên trang sách đang đọc của anh ta trở nên tối sầm, hiển nhiên có người đang chặn đường trước mặt. Hùng Anh nhẹ nhàng lách qua một bên, thản nhiên bước tiếp.
-Nè, cứ đi đứng theo kiểu đó thì có ngày lọt vào hố phân nhé.
Nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc, Hùng Anh ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi trang sách, ngoái đầu lại, liếc nhìn người vừa nói một cái rồi nói:
-Ô, anh cũng đến đây sao?
Nói xong, Hùng Anh liền bước đi tiếp khiến chàng trai kia chưng hửng. Anh ta bước thật nhanh, chặn đầu con mot sách kia lai.
-Thái độ đó là sao? -Anh chàng lạ mặt lấy tay chặn quyển sách trên tay cúa Hùng Anh lại rồi nói, giọng hơi gắt.
Hùng Anh mím môi, cau mày khiến gương mặt như nhăn nhúm hết lại thành một điểm duy nhất:
-Người mà tôi không muốn gặp nhất là anh và kẻ mà tôi ghét phải nói chuyện nhất cũng là anh, Bá Tân à.
Nói xong anh chàng liền gập quyển sách lại, định lách người qua một bên để đi tiếp thì Lê Bá Tân liền lấy tay giữ chặt vai hắn.
-Ngươi dừng lại một chút, chúng ta qua căn tin uống nước, trò chuyện một chút được không? - Bá Tân mỉm cười nhẹ nhàng cất tiếng.
Hùng Anh gẵn giọng:
-Nói chuyện với anh, tôi không có hứng thú, giờ thì bỏ tay ra khỏi người tôi nếu còn muốn sống.
Nghe câu này từ miệng của cái thằng quái gở dị dạng, Lê Bá Tân liền bỏ tay ra ngay, hắn dư biết hậu quả là gì nếu còn tiếp tục đụng chạm vào cơ thể của Hùng Anh.
Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau liền vang lên:
-Lục đệ, nếu vậy thì đệ có muốn cùng tỷ trò chuyện hay không?
Quyển sách đang cầm trên tay của Hùng Anh rơi ngay xuống đất, hắn xoay nhanh người lại, ánh mắt đảo nhanh một vòng cố tìm người đã phát ra tiếng nói quen thuộc kìa. Vừa nhìn thấy đối tượng vừa mới lên tiếng gọi mình, hắn liền reo lên rồi chạy nhanh đến gần cô ta, mồm miệng liếng thoắng:
-Đại Tỷ cũng ở đây sao? Năm đó không tìm được tung tích của Tỷ, ngày nào đệ cũng trông ngóng Đại Tỷ quay về...
Người vừa mới cất tiếng nói đó chính là Ngọc Phương. Cô lấy tay xoa đầu Hùng Anh khiến cho những sinh viên đang đứng từ xa trông thấy cảnh náy phải trố mắt ngạc nhiên. Mà ngạc nhiên cũng phải, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến được một cảnh tượng ly kỳ đến cùng cực. Cô gái nhìn non choẹt kia đang xoa đầu một ông chú già, mà ông chú già đó lại chính là giáo sư Hùng Anh, một người không biểu hiện cảm xúc buồn vui ra mặt bao giờ.
Ngọc Phương mỉm cười thì thầm với Hùng Anh:
-Ở đây bất tiện lắm, kềm nén cảm xúc, đừng khóc, qua bên kia nói chuyện đi.
Nói xong cô quay lưng đi, hướng thẳng về phía căn tin trong khuôn viên trường đại học. Hùng Anh vừa lấy tay lau nước mắt, vừa lạch bạch cất đôi chân ngắn ngủn tất tã chạy theo sau. Lê Bá Tân mỉm cười, cúi xuống định nhặt quyển sách mà hắn đã đánh rơi. Nhưng đến nữa chừng, chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền cần thận móc chiếc khăn mùi soa trong túi quần ra, quấn thành mấy vòng quanh ngón tay cái và ngón tay trỏ rồi mới dám dùng chúng nhặt quyển sách lên, đoạn từ tốn đi theo sau hai người một nam một nữ phía trước.