9
Nhà họ Hoắc.
"Thời Du, không ngờ em lại chủ động đến tìm anh." Hoắc Quyết rót rượu cho tôi, giọng điệu thâm tình, "Anh đã biết em có tình cảm với anh."
Mạc Như Vân ngồi bên cạnh tôi, không nhịn được, khẽ cười nhạt một tiếng.
Tôi chỉ ngẩng đầu nhìn tầng hai bị khóa chặt: "Tang tiểu thư đâu?"
"Cô ấy sức khỏe không tốt," Hoắc Quyết mặt không đổi sắc, "Không tiện gặp người khác."
"Anh không cần giả vờ với tôi," tôi cười nhạt, "Hôm nay tôi đến đây là để anh thả người."
Hoắc Quyết hơi nheo mắt lại.
Cơn đau nhói trong đầu lúc ẩn lúc hiện.
Tôi "bốp" một tiếng ném một xấp tài liệu lên bàn.
"Đây là bằng chứng anh từng thâu tóm bất hợp pháp các doanh nghiệp nhỏ và vừa khác."
Tôi lại ném một xấp tài liệu nữa.
"Đây là báo cáo tài chính trước đây của công ty anh, trốn thuế khá nghiêm trọng đấy."
Tôi lại ném thêm một xấp nữa.
"Đây là bằng chứng Tang Vãn Vãn là cổ đông của tập đoàn Hoành An."
Lại thêm một xấp nữa.
"Đây là thỏa thuận chuyển nhượng còn thiếu khi anh sáp nhập Tang thị, anh không tìm thấy cái này, Tang Vãn Vãn vẫn là chủ tịch nhà họ Tang."
Xấp cuối cùng.
"Đây —— là giấy chứng nhận sức khỏe của Tang Vãn Vãn từ nhỏ đến lớn, được chứng nhận bởi cơ quan có thẩm quyền là trí tuệ bình thường, tinh thần khỏe mạnh, còn giấy giám định bệnh tâm thần mà anh chuẩn bị đưa ra, dưới loại giấy chứng nhận này trông thật giả tạo. Anh không ngờ tới đúng không? Bác sĩ gia đình đến khám sức khỏe cho hai người mỗi năm, đều sẽ tải những thứ này lên."
Mạc Như Vân bình tĩnh đẩy một chiếc USB đến.
"Bằng chứng anh thuê người bắt cóc Tang Vãn Vãn, ảnh, ghi âm, lịch sử chuyển khoản đều có đủ."
Sắc mặt Hoắc Quyết càng lúc càng khó coi theo từng thứ được đưa ra.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tất cả mọi thứ trên bàn, gầm lên: "Sao hai người lại có những thứ này? Tất cả đều là giả! Giả mạo!"
"Thật hay giả trong lòng anh tự rõ." Tôi gõ gõ lên bàn, mặc kệ cơn đau đầu ngày càng dữ dội, "Anh cũng đoán được những thứ này là do ai chuẩn bị cho anh đúng không? Không phải anh đã tìm kiếm nhiều năm rồi sao?"
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.
Nhưng ngay sau đó, anh ta như bình tĩnh lại, cười khẩy hai tiếng: "Thì sao chứ? Công ty của anh cũng là công ty của Vãn Vãn, cô ấy sẵn lòng chịu tội thay anh, chẳng lẽ hai người muốn hại cô ấy ngồi tù? Còn những chuyện quá khứ này của chúng ta, mặc dù không mấy tốt đẹp, nhưng hiện tại chúng ta rất hạnh phúc, chỉ cần Vãn Vãn không để tâm, những thứ này đều vô hiệu, cảnh sát cũng chẳng buồn quản chuyện nhà người ta. Cô ấy không thể rời xa anh, cô ấy yêu anh, yêu anh hơn hai người tưởng tượng."
Nói xong, anh ta vẫy tay: "Thả phu nhân ra."
Cửa mở.
Tang Vãn Vãn trong chiếc váy trắng bước xuống.
Cô ấy nhìn tôi và Mạc Như Vân, đôi mắt như nước lặng hơi động đậy, rất nhanh lại trở về tĩnh lặng.
"A Quyết?"
"Vãn Vãn, những hiểu lầm giữa anh và em những ngày qua cũng đã được giải thích rõ ràng," Hoắc Quyết ôm eo cô ấy, thì thầm bên tai cô ấy, "Đừng quan tâm đến những người không liên quan điên khùng này nữa, sau này chỉ có gia đình ba người chúng ta, sống tốt, em sinh cho anh thêm một cô công chúa nữa, được không?"
Tang Vãn Vãn trông có vẻ mất hồn, nhưng cô ấy nhìn chằm chằm Hoắc Quyết, sau một lúc lâu mới nở một nụ cười rất hạnh phúc.
Điên rồi.
Điên rồi điên rồi điên rồi điên rồi.
Tôi không điên, tôi không điên, tôi không điên, tôi không điên, tôi không điên, kẻ điên là bọn họ, không phải tôi, kẻ điên là bọn họ, không phải tôi, kẻ điên là bọn họ, không phải tôi ——–
Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt, tất cả đều c.h.ế.t đi!
Thế giới đảo lộn, cơn buồn nôn mãnh liệt xô đẩy tinh thần không ổn định của tôi, trước mắt tôi nhuốm một màu máu, tôi bịt tai lại cố gắng ngăn chặn những âm thanh lạ lùng đó, cho đến khi một bàn tay mềm mại phủ lên tay tôi.
"Tiểu Du."
"Cậu không điên."
Là giọng nói của Mạc Như Vân.
"Tớ sẽ ở bên cậu."
Cô ấy buông tay, lấy một bức thư từ trong túi tôi ra, trực tiếp xé niêm phong.
"Cháu gái yêu quý Vãn Vãn của ta, đọc thư bình an."
"Khi cháu nhìn thấy bức thư này, chắc ta đã mất từ lâu rồi. Bên cháu bây giờ là mùa gì? Nếu là mùa đông thì cháu sợ lạnh, nhất định phải mặc thêm áo ấm, trước đây cháu thích làm đẹp, mặc nhiều quá trông giống như một quả bóng, nhưng Vãn Vãn, trong lòng ta, cháu thế nào cũng là cục bông tuyết đáng yêu nhất."
"Ta hy vọng cháu mở bức thư này, lại hy vọng cháu vĩnh viễn đừng mở bức thư này, bởi vì Vãn Vãn của ta, nếu đến thăm ta một mình, chắc chắn là rất cô đơn, rất cô đơn, nhất định là gặp phải những khó khăn mà ta đã nghĩ đến... nên mới nhớ đến ta."
"Ta cũng rất nhớ cháu."
Cơn đau dịu đi.
Tôi ngẩng đầu, thấy trong mắt Tang Vãn Vãn ánh lên những tia sáng mới, cô ấy ngơ ngác nhìn bức thư trong tay Mạc Như Vân.
Mặt Hoắc Quyết sa sầm, tiến lên định giật lấy bức thư: "Cái thứ quỷ quái gì đây."
Tôi tiến lên cho anh ta một cái tát, lại bổ sung thêm vài cái đá cho anh ta ngất xỉu, đỡ phải vướng víu.
Mười năm học karate không phải là vô ích, tôi, người thích đánh nhau từ khi còn đi học, nếu không có chút bản lĩnh thì đã sớm bị thương đầy mình rồi.
Mạc Như Vân như không để ý đến tất cả những điều này, cô ấy vẫn đang đọc.
"Có lẽ là người già rồi, sắp c.h.ế.t rồi, cuối cùng ta cũng có một khoảng thời gian tỉnh táo. Vãn Vãn, cháu có biết không, mỗi ngày trôi qua, ta đều đang chuộc tội cho mình."
"Những năm nay, ta luôn cảm thấy mình sống mơ mơ màng màng, khi cháu còn nhỏ, ta không dạy cháu cách tự bảo vệ mình, cũng không dạy cháu cách đề cao cảnh giác; khi cháu lớn hơn một chút, ta không dạy cháu cách trở nên mạnh mẽ, cách lựa chọn con đường của riêng mình; khi cháu lớn hơn nữa, ta không chờ được nữa, ta muốn dạy cháu kế thừa công ty... ta bị trừng phạt rồi."
"Ta cảm thấy đó là hình phạt, Vãn Vãn."
"Hình như có một thế lực kỳ lạ, muốn biến cháu thành một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, cái gì cũng không biết, nó dùng rào cản 'vợ hiền mẹ đảm', giam cầm ta, ta là con rối bị điều khiển, càng phản kháng, càng không được tự do, vì vậy ta thường xuyên quên mất mình phải làm gì, nên làm gì, ta cảm thấy đây là hình phạt."
"Cha mẹ cháu qua đời, vào ngày thứ hai sau khi ta dẫn cháu vào công ty."
"Mỗi ngày ta đều hối hận, đều sợ hãi, ta đã hại c.h.ế.t con gái và con rể của mình, chẳng lẽ ta còn muốn hại c.h.ế.t cháu sao?"
"Nhưng ta lại rất muốn hỏi ông trời, tại sao, tại sao lại nhất định phải chọn Vãn Vãn của ta."
"Ngày cháu dẫn Hoắc Quyết đến gặp ta, ta kinh hoàng phát hiện ra có lẽ cậu ta chính là người được định sẵn, nhưng cậu ta không phải người tốt, ta muốn đuổi cậu ta đi, ta muốn bảo vệ cháu ——– vì vậy từ khoảnh khắc đó, ta muốn phản kháng, ta lại đánh mất chính mình."
"Vãn Vãn, ta đã giao cháu cho cậu ta. Ta còn nhớ mình đã vô thức nói với cậu ta rằng hãy giao công ty cho cậu ta, ta không thể thoát ra được, ta chỉ có thể khẩn cầu cậu ta đối xử tốt với cháu. Ta hiểu lúc đó ta chỉ là một cái xác không hồn, sao ta có thể tin tưởng một người ngoài? Ta chỉ có thể giao công ty cho cháu, nếu cháu không muốn quản lý thì tìm một người đại diện, nhưng bà ngoại đã kiếm đủ tiền cho cháu tiêu cả đời rồi, cháu chỉ cần vui vẻ lớn lên, không dựa dẫm vào bất kỳ ai cũng có thể sống tốt cả đời."
...
"Ta lại thất bại rồi."
"May mà ta sắp c.h.ế.t rồi."
"Trước khi chết, ta có một khoảng thời gian tỉnh táo này, ta nhìn vào mắt cháu, lúc này cháu rất hạnh phúc, Hoắc Quyết đối xử rất tốt với cháu, nhưng đó có phải là vì nhà họ Tang chúng ta còn có giá trị lợi dụng đối với cậu ta hay không? Ta biết cháu rất yêu Hoắc Quyết, nhưng bà ngoại không dám nghĩ, tình yêu này là bị khống chế, hay là ý nguyện của chính cháu."
"Ta vô dụng rồi, nhưng đã để lại cho cháu đủ thứ để cháu thoát thân."
"Hoắc Quyết đang lừa cháu, nhưng bà ngoại hy vọng cậu ta có thể lừa cháu cả đời."
"Nếu có một ngày, cậu ta thậm chí không muốn lừa cháu nữa, nếu có một ngày, cháu cảm thấy đau khổ muốn rời đi, nếu có một ngày, cháu kết bạn được với những người bạn sẵn sàng giúp đỡ cháu, vậy chắc chắn cháu sẽ đến thăm ta."
"Ta không thể chăm sóc cháu tốt nữa, nhưng Vãn Vãn, bà ngoại chỉ hy vọng cháu trở thành người mà cháu muốn trở thành."
"Cả đời ta..."
Mạc Như Vân đọc bỏ qua một số đoạn, đọc đến đây, cô ấy dừng lại, hàng mi hơi run rẩy.
Cô ấy gấp tờ giấy lại, không đọc tiếp nội dung phía sau.
Trong xấp giấy dày này kẹp không ít ảnh, trên đó còn lưu lại một ít màu máu, giống như là do người ta vừa ho ra m.á.u vừa viết.
Tí tách.
Là nước mắt của Tang Vãn Vãn.
Cô ấy ôm bức thư vào lòng, che miệng, khóc không thành tiếng, cả người run rẩy.
Rắc.
Khoảnh khắc này, tôi nghe thấy rất rõ ràng, rất nhỏ bé, tiếng vỡ vụn vang lên bên tai.
Thế giới trước mắt như được đổi mới, trên người Hoắc Quyết, dường như có thứ gì đó vô hình tan biến.
Tôi quay đầu nhìn Mạc Như Vân, thấy cô ấy cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
"Bức thư này, có một sức mạnh kỳ lạ." Mạc Như Vân nói, "Sờ vào thấy ấm áp, tớ cảm thấy mình như trở nên..."
Cô ấy như không biết diễn tả như thế nào.
Nhưng tôi biết.
Trên bức thư đó, có lẽ chứa đựng sức mạnh phản kháng của Tang Giác, người cũng là vết sẹo của thế giới.
"Chúng ta thành công rồi." Tôi nói, "Tiểu Vân."
"Cốt truyện" đã thay đổi.