Em không hài lòng vì chiếc bánh kemđã làm cho hắn, nó nhìn không mấy ngon lành, một hình tròn méo mó vớilớp kem phủ lên không đều. Em thở dài và tiếp tục làm lại cái khác.
Em cười rất tươi mỗi khi nghĩ Ken sẽ ăn miếng bánh thế nào, rồi hắn sẽtỏ thái độ về hương vị của chiếc bánh ra sao. Em chắc chắn sẽ không thểcười khi ăn bánh của em, hắn sẽ nhăn nhó mà cốc đầu em thôi, nhưng rồilại cho em ở yên trong vòng tay hắn. Quan trọng là tấm lòng, em làmchiếc bánh này mà có biết bao lời mong mỏi dành cho hắn, em ước sẽ đượcbình yên thế này mãi mãi…
Trong lúc làm bánh, có đôi khi em lại nghĩ về quá khứ, tại sao hắn đãtừng đối xử với em tàn bạo như thế, tại sao còn ghì nát cái bánh kem emxin được của người làm để kỉ niệm sinh nhật của anh trai và bắt em ănphần kem vụn bẩn. Hắn đã nói nếu gặp anh trai em thì sẽ nghiền anh ấynhư cái bánh bi thương đó, thế mà Mes lại được làm cho hắn,… em cườinhưng nước mắt vẫn rơi…
Trước đó, tại sao Ken lại bắn chết bạn mèo Mun của em, bạn mèo ấy là tất cả với em thế mà lại nằm xuống cùng một vũng máu,…
Em dùng kem quệt nhẹ hình chữ K để trang trí cho cái bánh, cố không đểnhững giọt nước mắt vướng vào, đôi tay em run run vì đã từng bị hắn giẫm đè, rồi cả những vết thương do bị đánh… thế mà sau khi đánh xong lạiném thuốc trị thương cho em,…
Hắn nói yêu em từ lâu lắm rồi, vậy là từ khi nào,… chỉ nghĩ tới từ “Yêuem” đó thôi, mọi nỗi đau như tan biến hết, em không còn trách móc gì hắn nữa, cũng không còn muốn hỏi tại sao lại ghét em như thế,… vì hắn yêuem cơ mà, em đâu cần nhớ lại quá khứ đau khổ kia nữa,…
Em vừa cười lại vừa khóc, một giọt nước mắt đã rơi vào chữ K mà em vẽlên cái bánh kem rồi, nhưng không sao, một nụ cười hiền hậu nở trên khóe môi, có phần cam chịu mà hạnh phúc,…
Vậy là đã hoàn thành cái bánh Kem thứ hai, trong nó cũng không tồi chútnào, em vỗ tay tự khen mình và nghĩ về hắn, chắc cũng sắp về rồi nên emcần phải nhanh tay chuẩn bị những thứ còn lại.
…
Nhưng hắn lâu về, đi làm mà những hơn bốn tiếng rồi, nhớ quá, em muốnđược nhìn nụ cười, muốn nhận cái cốc đầu âu yếm, và muốn áp vào ngực hắn để cảm nhận nhịp đập con tim hướng về em, em cứ ngóng ra ngóng vào, đợi chờ, …
Chợt em nhớ ra, hay là thử tìm cái tên “Renny” qua máy tính hắn, hắn cho phép em rồi, biết đâu sẽ có kết quả thông qua cổng tìm kiếm của hắn.Cái tên này làm em suy nghĩ mãi.
Moon mở máy của Ken ra, em sẽ tìm kiếm “Renny” trong khi đợi hắn.Windows vừa khởi động, em đã bị bất ngờ bởi hắn để hình em làm hình nềncho máy tính mình. Một tấm hình trẻ con ngốc nghếch, em đang ngồi họclập trình, cách đây mấy năm rồi ư? Trông em hồi đấy ngố thật, em cười mà lòng hạnh phúc vô cùng, ngắm nghía bức ảnh mình một hồi lâu mới tìm racâu trả lời về cái từ “lâu lắm” của hắn. Bật cười thành tiếng, em lạicàng thích hắn hơn, cái máy tính này không giống với cái máy hắn đã dạyem hồi đấy, chắc cũng đã thay mấy đời máy rồi mà còn để hình em lúc nhỏnày thì chứng tỏ… ôi … em đáng yêu đến mức đó cơ à. Em nghĩ lại mình hồi nhỏ, và nhớ cả hắn khi ấy nữa, trông hắn lúc nào cũng lạnh lùng mà chụp ảnh em để trưng bày thì thật đáng ngạc nhiên, em hình dung khi ấy hắnđã chụp em thế nào, hay thật đấy, hắn thường hay nằm trên giường của em. Khi ấy em còn đang lo sợ bị mắng vì làm mãi mà không chạy được chươngtrình, đôi mắt em cứ dán vào cái máy, muốn hỏi mà không dám nói,… nghĩtới nhưng kỉ niệm này mà lòng em xốn xao. Ngẩn người một lúc, em mới nhớ ra việc cần làm. Mở hộp thoại quản lý nhân viên, em gõ cái từ Renny. Hy vọng mong manh, em nghĩ chắc cũng chẳng thể tìm được đâu, có thể ngườithầy của Yun đã nhầm em với người nào đó mà em không hề biết và cũngchẳng có liên quan gì tới. Dẫu sao thì cũng đã có một niềm vui nho nhỏkhi khởi động chiếc máy này. Em chợt hát vang một vài lời ca,…
Chiếc máy tính giả về khoảng gần 10 cái tên Renny. Tất cả đều có lí lịch cá nhân, em tò mò ấn vào thử, từng người một.
Tới người thứ 8, em không thể tin vào mắt mình, lại có một người gần giống với chính bản thân mình.
Trước mắt em là một cô gái với mái tóc ngắn, trông cô rất trẻ, chỉkhoảng bằng tuổi em hoặc hơn, điểm tương giao dễ nhận diện nhất giữa emvà cô gái đó là đôi mắt!
Moon kéo thanh công cụ xuống, thêm một vài tấm hình nữa. Chẳng lẽ em cómột người chị gái, à không, em nhìn kĩ vào năm sinh, cô gái này hơn em22 tuổi, tức là hơn anh Mes những 15 tuổi. Thế nào thế nào? Em giậtmình, mẹ em lúc hy sinh chưa được ba mươi tuổi thì sao lại có người conlớn tới từng này. Em đổ mồ hôi,… cô gái này có thể là ai?…
Hay là, em đang nghĩ giả thiết mình giống với Wine, cùng cha khác mẹ với Mes, không đúng, mẫu AND của em và cha đâu có khớp, chuyện gì đang xảyra ở đây, em chẳng hiểu gì cả. Em kéo hẳn xuống dưới cùng, đó là một tấm hình của một chàng trai chụp bên cạnh cô gái có cái tên Renny. Chàngtrai đó đang cười, để lộ má núm đồng tiền và đôi mắt màu nâu. Em có mộtđôi mắt lai giữa màu đen và nâu, trong bức ảnh này, cô gái và chàng trai có nhiều điểm hội tụ ở em!
“Renny và Trac, kết hôn ngày 28 tháng 12 năm 1992”. Có một dòng chữ nho nhỏ em đã phóng to lên ở dưới bức hình.
Chẳng lẽ… đây mới là cha mẹ của em sao?
Đôi tay em run run, nhấn phím Enter để chuyển trang tiếp theo mà làm mãi không xong, tất cả sự thật đều đảo ngược lại hoàn toàn so với những gìem được biết. Vậy người phụ nữ có cái tên Hamony đã ôm em vào cái giâyphút định mệnh của đời mình ấy không phải là người sinh ra em ư?
---------------------- Renny
………………………………………
………………………………………
………………………………………
Những gì em đọc được từ bộ nhớ có thể nói tóm gọn lại như sau: Renny là con của một gia đình hạ cấp làm việc trung thành cho Devils, gia đìnhcó ba anh em nhưng tất cả cha và mẹ Renny cùng hai người anh trai đều hy sinh trong một lần vây bắt của tổ chức Interpol khi Renny được ba tuổi, vậy nên cô được nhận vào cô nhi viện. Khi được 14 tuổi cô tình cờ đượccử chăm sóc cho con gái của Sếp, vì đây là người con gái không được công nhận là con của Sếp nhỏ- tức cha của Arrow nên phu nhân của Sếp nhỏđành phải bí mật nhờ người chăm sóc, việc tuyển người không quá chútrọng, chỉ cần có tấm lòng và bà đã chọn được Renny. Cô con gái là concủa Rồng Đen- tức Sếp lớn lúc đó, nhưng vì gánh nặng danh vị nên ôngđành để mặc con gái. Renny rất thương đứa trẻ, trong khi mỗi ngày ngườimẹ chỉ dám lén lút thăm con vào mỗi khi rảnh rỗi nên cô dành nhiều tìnhcảm để chăm sóc đứa bé mà cô coi như em gái mình. Rồi khi bị Sếp nhỏphát hiện, Renny đành lánh đi một thời gian. Và cô đã quen Trac trongnhững phi vụ của Devils. – Moon đọc trích ngang lí lịnh của người thanhniên tên Trac ngay lập tức – Đó là một người cũng lớn lên ở cô nhi viện, hơn Renny những mười bốn tuổi, một con người vốn rất trung thành vớiDevils và có tham vọng được leo lên vị trí Devils.3, tính tình thô bạo y như những người Devils, nhưng ngay sau khi quen Renny đã thay đổi, Trac trở nên biết nghĩ cho những người xung quanh và thân thiện với mọingười hơn dù biết rằng những mối quan hệ xã hội chẳng giúp ích cho đường tiến thân của mình… - Moon lướt nhanh những phần đó- Sau một thờigian thì Renny quay trở lại với công việc chăm sóc đứa bé tội nghiệp đãchuyển sang căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. ( Thời gian này Renny đãmấy lần nhìn thấy Arrow khi cậu nhóc bí mật dõi theo mẹ chăm sóc cho chị gái, có đôi phần hiểu được sự thiếu vắng tình thương trong đôi mắtArrow, Renny thường hay cười với cậu nhóc nhưng khuôn mặt lạnh lùng kiakhông tiếp nhận, sau đó thì Renny dần bận bịu với công việc chăm sóc côbé hơn nên không còn để tâm tới Arrow nữa). Một vài tuần sau thì cô béqua đời, lễ tang chỉ có mẹ của cô bé và Renny cùng với Trac, một đámtang đượm buồn.
Tiếp tục sang trang tiếp theo, Moon hy vọng sẽ tìm thấy tên mình- Banăm sau thì Renny và Trac kết hôn, Trac đã lên chức còn Renny thì từ bỏviệc làm cho Devils, cô không thích nhúng tay vào tội ác, nhìn chồngmình vất vả cô cũng rất thương nhưng không muốn can thiệp sâu vào vệccủa anh, Trac vì đã bị Renny thuần hóa những ngày trước nên cũng chỉthực hiện những việc không liên quan tới máu. Và sau gần một năm kể từngày cưới, bé Chris chào đời là sự kết tinh trong cuộc hôn nhân hạnhphúc của họ.
- Chris?- Chris đâu có phải là mình, muốn đọc tiếp quá nhưng dữ liệu đã bị khóa lại. Moon tiếp tục mò để bẻ gãy chìa khóa, em lại một lần nữađánh liều dùng mật khẩu của Ken để truy cập.
Ngày 29 tháng 10 năm 1993, phu nhân của Sếp lớn sinh hạ một bé gái chưa đặt tên.
Ngày mùng 7 tháng 11 năm 1993, bà Hamony sinh một bé gái tên là Moon.
Và vài ngày sau đó, Renny cũng sinh một bé gái được Trac đặt tên là Chris.
Vậy là thế nào đây, việc này lằng nhằng quá, ba đứa trẻ này cùng đượcsinh ra trong một khoảng thời gian tương đương. Em là Moon, em là concủa mẹ Hamony và em gái của Mes!??
Không, Moon chợt nhớ ra, cái ngày Arrow gọi em là Moon lần đầu tiên ấy,ai kiểm chứng là hắn đã gọi đúng tên. Và người phụ nữ đã che chở cho emđâu có gọi em là con lần nào!
Rồng Đen dù vẫn nặng lòng với em gái của vợ mình, nhưng ông đã dứt bỏ để tập trung đào tạo cho người con trai tên là Ken của mình. Ken có mộtngười em gái, đó là em ruột, nhưng em trai Rồng Đen lại không muốn có sự tồn tại của đứa trẻ đó, hắn muốn Arrow phải là người thừa kế ngay sauKen. Đứng trước những đề nghị của Devils và quyền lợi của đứa cháu traiArrow, Rồng Đen đành phải đưa tới quyết định sẽ hạ sát con gái mình.
Phu nhân của Rồng Đen không có ý kiến gì cho việc đó, đối với bà một đứa con là quá đủ, mặt khác bà cần một đứa con trai tài giỏi hơn là chú tâm chăm sóc cho đứa con gái sơ sinh. Ban đầu đã định hủy cái thai đi,nhưng nửa muốn trả thù em gái vụng trộm với chồng mình nên bà định giữlại để Ken và em gái thao túng Devils, tuy nhiên sau khi đứa con ra đời, bà lại nghĩ tới vận mệnh của Devils, Arrow là một đứa trẻ rất có tốchất lãnh đạo nên đành phải nghĩ tới sự sống còn của đứa con dứt ruộtmình đẻ ra. Và bà đã để đứa con thứ hai hy sinh cho đứa con thứ nhất của bà được tôn vinh.
Mẹ của Arrow rất tội lỗi vì những việc mình đã làm, bà năn nỉ chị gáiđừng để cháu bé chết, đương nhiên người mẹ kia cũng mềm lòng dù bà có ác thế nào đi chăng nữa thì con mình đâu có dễ dàng vứt bỏ. Mẹ của Arrownghĩ tới Renny, cô lúc này sắp sinh, nảy ra ý định sẽ để đứa con của chị gái mình nhờ Renny nuôi giúp. Một cô gái nhiệt tình và tốt bụng chắcchắn sẽ không thể từ chối. Vậy là đứa em gái của Ken được bí mật đem tới bệnh viện nhỏ của Devils.
Bé Chris mới được sinh ra nên thèm sữa của mẹ lắm, bé cứ khóc gào hoài,nhưng vì mẹ bé mệt và yếu nên chẳng có mấy sữa để bé uống cộng thêm mộtsinh linh nhỏ bé khác cũng đang quấy khóc. Chỉ có Trac ở đây với Renny,cả hai đều hiểu sứ mệnh của mình, họ đành chấp nhận để đứa con bé bỏngcủa mình chịu đói cho bé gái kia được uống sữa trước, vì thân thế của bé gái đó cao sang hơn con của họ nhiều.
Bé Chris đòi nhiều quá, bé thèm được mẹ bế trong khi mẹ bé còn rất mệtvì đẻ non mà vẫn phải chăm sóc cho bé gái kia. Trac dỗ dành con mìnhbằng tất cả tình yêu thương. Ông bố này quyết định ra ngoài tìm sữa chocon uống vì lượng sữa trong cơ thể mẹ Renny không đủ. Trac đi vòng quanh cái bệnh viện nhỏ bé này, vì việc nuôi bé gái kia bí mật nên chẳng cóai trong cái bệnh viện này ngoài vợ chồng anh, nhưng tới hành lang, anhnghe thấy có tiếng trẻ con nên liền đi vào.
( - Chào chị!- Trac lịch sự lên tiếng, cô gái này nhiều tuổi hơn vợmình nên anh xưng hô như vậy, đúng người Trac muốn tìm, một phụ nữ cóđứa con nhỏ.
- Dạ!- Hamony lo sợ, cô đang bị truy nã nên trốn vào cái hầm nhỏ này, giờ bị phát hiện thì biết làm sao đây.
- Không! Đừng sợ!- Trac thấy cô gái hoang mang- Tôi có một bé gái vừa sinh, nhưng mẹ cháu ít sữa quá, mà…
- Anh sẽ không hại mẹ con tôi chứ?- Hamony lên tiếng trước khi có lòng tốt, cô cũng là một người giàu lòng nhân ái.
- Không, tôi không thích giết người, tôi chỉ làm công việc bên hành chính của Devils thôi.
- Vậy thì mang con của anh tới đây, tôi sẽ giúp cháu và chị nhà!-Hamony thân thiện, cô cũng định nhờ vả người đàn ông đó một chuyện.
- Cảm ơn chị nhiều lắm!- Trac không giấu nổi niềm vui và vội vàng vềphòng bế con tới. Ban đầu cũng định sẽ đề nghị cô gái đó vào phòng củavợ mình mà nghỉ ngơi, nhưng chắc cô ấy sẽ từ chối vì hình như Trac đãhay tin cô gái này là gián điệp.
Bé Chris được bố bế sang, Trac chăm chút cho bé rất tỉ mỉ, lần đầu tiên được làm bố nên anh rất hạnh phúc.
- Chào bạn đi con!- Trac bế bé lại căn hầm,- Con tôi đấy!- Trac cười hiền- Bé là Chris.
- Wow, bé dễ thương quá- Hamony để con mình lại gần- Con em cũng là con gái, cháu tên là Moon !
- Mặt Trăng à ! Cái tên dễ thương đấy- Trac cười để lộ núm đồng tiền.
- Cả hai bé đều có núm đồng tiền này anh !- Bé Moon vẫn cứ làm nũng mẹ trong khi bé Chris thì kêu đói.
- Hay thật, cô có một cái núm đồng tiền bên trái, còn tôi có cái bênphải, thành ra hai nhóc con đều thừa hưởng !- Chính sự trùng hợp ngẫunhiên này mà đã có không ít rắc rối.
- Bé Chris đói rồi đấy ! Để tôi giúp cho ! Chắc chị nhà yếu lắm!
- Không hẳn, cảm ơn cô nhiều lắm!- Trac đỡ bé Moon từ tay cô gái, rồi trao đứa con bé bỏng của mình cho cô.
- Không có gì đâu! Biết đâu sau này hai bé sẽ là bạn thân!- Cô Hamonyrơi lệ, cô đã sắp đoán đượcc kết thúc của mình, có lẽ cô mong muốn nhờngười thanh niên này nuôi con hộ mình chăng?
Cứ thế, khi nào bé Chris đói là Trac lại bế con nhờ Hamony giúp, cứ cócái gì ngon anh cũng thường chia đôi cho cô gái để cô có sức khỏe.
- Anh này! Em có thể nhờ anh giúp một việc không?- Được một tuần thìHamony đã khá thân với Trac, cô tin người này không xấu xa như những kẻDevils khác.
- Cô cứ nói đi! Nếu làm được thì nhất định tôi sẽ giúp.
- Em là gián điệp, làm việc cho tổ chức White, Devils đã phát hiện rathân phận của em. Em biết anh cũng là người của Devils nhưng xin anhthương bé Moon ...- Cô bắt đầu khóc.
- Cô nói gì vậy, tôi coi bé như con gái tôi mà, nếu có thể tôi sẽ nhận cháu làm con nuôi...- Trac đã đoán ra cô gái này sắp phải chết.
- Cảm ơn anh! Nhưng em muốn nhờ anh một việc, chồng em là Bull, anh ấy rất yêu thương em và con trai, nhưng vì nghi ngờ bé Moon không phải con anh ấy và phát hiện ra em là gián điệp nên đã hắt hủi mẹ con em. Emkhông mong gì được anh ấy tha thứ, nhưng làm ơn, anh giúp em xét nghiệmmẫu tóc của anh ấy với bé Moon, em muốn con trai em được gặp em gái, nóthương em nó lắm- Nước mắt cô đầm đìa.
- Bull? Cái tên nghe là lạ, nhưng được thôi, tôi đồng ý, nhất định tôisẽ giúp bé Moon tìm được anh trai và bố của bé.- Trac đang bế bé Moonđể bé Chris được ** tí.
- Em cảm ơn anh nhiều lắm!!!- Hamony nhìn xuống đứa bé kháu khỉnh- BéChris sướng nhá, bố bé và mẹ bé thương bé lắm lắm! - Cô nói trong sựchua xót cho đứa con của mình. Cô thương con, nhưng sức cô không đủ đểbảo vệ con.
- Bùm!- Một tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến căn hầm chao đảo, cát trêntrần ít nhiều rơi xuống, Trac và Hamony ôm chặt hai đứa bé để chúngkhông bị thương.
- Vợ tôi!- Trac hốt hoảng, theo phán đoán tiếng nổ phát ra từ khu bêntrái bệnh viện – nơi Renny nằm ở đó. Trac lo sợ và chạy thẳng lại chỗấy, anh quên mất đã mang đứa trẻ đi theo. Trac sợ rằng người vợ yêu quýcủa mình đã bị thiêu trong đám cháy.
- Bùm!- Lại thêm một tiếng nổ lớn, Hamony hoang mang, cô liều lĩnh chạy ra ngoài. Thôi rồi, con gái cô đã biến mất theo làn khói trắng xóa...Cái ranh giới giữa sự sống và cái chết thật mong manh, Hamony ôm lấy đứa con của Trac mà luồn theo lối thoát hiểm ra ngoài, và chạy tới con xeBenz.
Nào ngờ đâu, một đứa trẻ con cùng tay sát thủ đã chờ sẵn trên chiếc xeđua. Người đó chính là Arrow. Và Hamony cùng đứa bé tên Chris gắng mìnhtrên chiếc xe cũ để giành giật sự sống...) - Mọi ghi chép cụ thể đềuđược cất giữ trong tủ dữ liệu của Ken, những chuyện tưởng chừng chẳngthể nào biết được nhưng Devils đều thu thập đủ để trong trường hợp Sếpcần lập tức sẽ có. Tuy nhiên Ken không mấy khi lật lại quá khứ nên hắnchẳng hay... còn Arrow cứ ngỡ bé con đó là con của gián điệp...
Tới đây thì em đã hiểu, Moon và Chris là ai!
Tại sao em không phải là con của mẹ Hamony mà mẹ lại cố hết sức để cứunhư thế? Máu đã chảy trên đôi chân gầy của mẹ, tấm lưng mẹ ướt đm vậy mà còn ôm em chặt như con gái mình, và tại sao người cha tên Bull hồ đồkhông xét nghiệm mẫu gen của em với anh Mes mà lại xét nghiệm của em với ông ấy làm gì? Em là con của mẹ Renny và bố Trac, em đâu có huyêt thống với mẹ Hamony. Lòng em đau như cắt, sự thật là như thế, cha và mẹ emđều là trẻ mồ côi, và em là con đầu lòng, thì em làm gì có ai thân thích trên cõi đời này.
Không không! Tại sao khi lần đầu tiên gặp anh Mes em đã có cảm giác thân quen rồi, sao có thể nhầm lẫn được, em có anh trai Mes cơ mà, em gàokhóc như một đứa trẻ, ra là cái hơi ấm cuối cùng còn sót lại của ngườimà em vẫn nghĩ là mẹ sau những sự kiện kinh hoàng của cuộc rượt đuổigiữa hai con xe đã khiến em nhớ mãi, in sâu tận trong đáy lòng, nên khigặp anh Mes, hơi ấm của anh dù ở xa nhưng em đã thấy rất quen thuộcrồi,...
Hai quả bom ấy đã mang gia đình em đi thật sao, em không tin điều đó, lẽ nào mẹ Renny và bố Trac của em đã chết? - em lo sợ phải đối mặt với sự thật này lắm. Em còn không nhớ gì về họ, bố và mẹ em thương em lắm cơmà, em không muốn cô đơn đâu.
Em tiếp tục lật thêm một trang nữa, nhưng tất cả chỉ là một khung trống không có dữ liệu.
- Về rồi này!- Ken cầm một bó hoa hồng rất to để trước mặt. Hắn đã tựtay lựa từng bông để chọn ra 99 bông hoa đẹp nhất vườn hồng.
Giật mình, em vội vàng tắt ngay trang mạng lại, em chưa muốn hắn biết điều đó. May thay bó hoa đã che mất hành động của em.
- Nè!- Hắn từng bước lại gần em, dữ liệu đang được đóng lại. Khi hắn tới thì màn hình trở về phông chính.
- Hì!- em cười ngượng, đôi mắt vẫn đỏ ngàu.
- Làm sao thế?- Hắn cuống quýt, vì hắn về quá trễ đã khiến hàng mi emướt đẫm. - Anh không định về muộn quá nhưng...!- Nếu hắn về sớm hơn,chắc em cũng chẳng biết được mình là ai, như thế hẳn sẽ tốt hơn bây giờnhiều.
- Không sao! Anh đói chưa?- em gạt nước mắt rồi rúc vào ngực hắn.
- Đói lắm, nhớ bánh kem quá!- Hắn vui sướng, - Tặng hoa này!- Hắn đỡlấy mái đầu em rồi lau khô nước mắt, - Mỗi bông hoa này là một hạnhphúc của em đó.
Em không kiềm lòng được, ôm trầm lấy hắn khiến hắn ngã rạp xuống ghế. Em giữ chặt lấy hắn vì không muốn lại mất đi thêm một người mình yêuthương. Vậy đấy, người anh trai mà em chờ đợi không tồn tại, đó chỉ làcủa cô bé tên Moon nào đó, của cô ấy tất cả, cả Wine cũng không phải làcủa em. Cũng tại vì em mà ông bố Bull mới hắt hủi dòng máu của mình, emthấy mình tội lỗi quá...
Bó hoa rơi xuống nền, em chẳng bận tâm tới chúng, em chỉ biết đây làngười duy nhất còn ở bên em thôi, em phải giữ lấy không thì cũng tuộtkhỏi tầm tay. Em ngột ngạt quá, người anh trai mà em cứ nghĩ là sẽ mangcho em hạnh phúc, dựa vào niềm tin đó để sống, để vượt qua những đêm dài đau đớn quằn quại, cuối cùng thì ra là đâu phải của em, em biết rồi, vì sao Mes lại không nhận em, dòng máu của em và anh đâu có cùng nguồncội. Em ôm chặt hắn hơn, em sợ lắm, tự dưng em lo sợ Mes biết tất cả,nếu người bạn tên Moon ấy may mắn sống sót, họ sẽ sống hạnh phúc thì embiết phải làm sao, rồi sẽ bắt em phải đền bù khoảng thời gian đã tự tiện dùng cái từ “Moon”, em phá vỡ hạnh phúc của cả gia đình ấy, nếu như cha Bull biết thì sẽ giết em mất,... còn cả Wine nữa, anh ấy bảo anh ấy yêu em nhiều lắm, nhưng chỉ là yêu Moon thôi,...
Em ích kỉ, em không muốn như thế, em không muốn bị bỏ rơi đâu. Em sợ lại bơ vơ như thuở còn bé lắm, em đã không còn mẹ, không còn cha rồi thìlấy gì để sống.
- Moon à, cẩn thận ngạt thở đấy em!- Ken cố để em ngượng dậy, nhưngkhông thể, hắn không biết sao em lại thế nhưng thế này hắn lo lắm. Nếucứ áp chặt vào người hắn mãi, mồ hôi và nước mắt sẽ quyện lại rồi em bịcảm mất.
- Em là Moon!!! Em là Moon phải không? Nói đi, nói cho em biết em làMoon đi...- Người đó gọi em hay gọi cô gái khác, em sợ lắm, sợ có mộtngười nào tên là Moon sẽ đòi lại tất cả những gì em đã mượn. - Anh làcủa em, anh không được là của ai khác đâu!
- Anh là của em, mãi mãi là của em mà!- Ken hôn lên đỉnh đầu em. Hayem có linh cảm về viêc hắn đã đi gặp cô gái khác. Hắn hít một hơi sâurồi vòng cả hai tay ôm em thật chặt. - Cả đời này anh chỉ yêu một mìnhem thôi!- Hắn đã xác định tình yêu của mình trọn vẹn dành cho em, dẫucó một người phụ nữ nào được làm phu nhân của hắn thì cũng chỉ là hìnhthức thôi, còn vợ hắn thì chỉ có một và phải là em.
- Anh nhìn em đi! Nhìn em rồi nói lại như thế đi!!!- Em sợ câu nóinày dành cho Moon, em sợ hắn sẽ không còn yêu em nữa khi biết em làngười khác.
- NGHE CHO KĨ ĐÂY - hắn nâng đầu em lên, ngắm nghía em thật kĩ - ANHYÊU EM, YÊU EM VÀ CHỈ YÊU MÌNH EM THÔI! KHÔNG BAO GIỜ ĐỔI THAY! - hắnhạnh phúc khi được nói cho em nghe.
Em không nói gì thêm nữa, mong rằng người đó chính là em,...
- Anh về muộn làm em buồn lắm à?- Lần sau sẽ không thế nữa đâu!- Hắnđỡ em ngồi dậy, lau nước mắt, không quên hôn lên mắt em.- Đừng khóc nữa em, anh sợ nhìn thấy em khóc lắm!- Hắn đã từng lo sợ điều gì đâu, ấymà khi thấy nước mắt em lăn dài lại đau lòng, mấy lần trước, em đã địnhchết cùng với những giọt nước đau xót nên làm hắn sợ khủng khiếp.
- Chỉ cần anh đừng bao giờ rời xa em thôi!- em ngả vào vai hắn, đôi mắt thẫn thờ.
Em đã yêu anh trai nhiều thế nào thì tình cảm dành cho hắn không thể íthơn, chính em chắc cũng không biết nếu cân đo đong đếm thứ tình cảm ấysẽ nặng tới mức nào, vậy nên một mai khi bờ vai này không thể ở bên emđược nữa chắc chắn em sẽ suy sụp hoàn toàn và cuộc đời không còn lấy một lối thoát. Giờ đây Ken là tất cả của em, em không muốn mất đi thứ duynhất còn sót lại và cũng là thứ quý giá nhất này...
Wine nép mìnhlắng nghe Sếp đang sai khiến thuộc hạ, lạ thật, hắn là tay sai thân tínnhất của Arrow mà sao lại không được giao phó công việc có vẻ như rất bí mật này. Cũng có thể việc này không quan trọng, chưa cần đến sự ra taycủa hắn, Wine nghĩ vậy nên hắn bước đi, nhưng đi chưa được nửa bước đãnghe thấy có từ “MOON”... Cái tên Moon rất hiếm gặp, nếu ám chỉ một hiện tượng gì đó chắc Sếp cũng không dùng, mà nếu liên quan tới em gái mìnhđương nhiên không thể thờ ơ được, đặc biệt khi cô em gái này có một vịtrí rất quan trọng đối với hắn. Vì thế Wine lại gần để nghe rõ hơn cuộcđối thoại giữa Sếp và tên thuộc hạ.
- Tôi sẽ truy tìm tung tích của cô gái đó và sẽ trình Ngài kết quả sớm nhất có thể!- Cô gái đó?, Wine càng nghi ngờ là Moon, không hiểu saoem gái hắn lại có được sự quan tâm đặc biệt của không chỉ Sếp nhỏ mà cảSếp lớn, hắn không thích điều đó.
- Được! Phải giữ bí mật tuyệt đối, bất kì ai hỏi tới cũng không đượcnói ra!- Arrow nghiến răng, tên thuộc hạ này do Wine giới thiệu cho, và Arrow không muốn để Wine hay người nào khác biết được.
- Vâng! Nhưng nếu như người đó đã chết...- Một câu nói như sét đánhngang tai, Wine toát mồ hôi, chuyện gì đang xảy ra vậy, kẻ kia vừa nóiai chết?
- Nếu Moon chết rồi, hãy xóa mọi dữ liệu về ...Chris và thay thế bằngcái tên Moon!- Arrow nhói đau trong lòng, cái từ “Chris” làm hắn phátâm nhỏ lại.
Suýt chút nữa Wine đã không kiềm được nhảy thẳng ra để hỏi Arrow, nhữnggì hắn nghe được làm ơn ai nói cho hắn biết không phải là sự thật. Lầncuối cùng nhìn thấy Moon trong tay Sếp lớn hắn đã không thể chịu đượcrồi, nếu không phải em đang đi với một trong hai người Sếp thì chắc chắn hắn đã đánh chết tên đó rồi... Những gì mà hắn nghe được mà là sự thật, người con gái hắn yêu thương mà không còn nữa thì ngay cả Sếp hắn cũngkhông nể nang. Đôi bàn tay của Wine nắm chặt tựa sẵn sàng phá vỡ bờtường bê tông.
- Vậy cô gái đi bên cạnh Sếp hôm trước không phải là Moon ư?- Tênthuộc hạ liều lĩnh hỏi, tên này không hiểu vấn đề mà chỉ biết phục tùnglệnh thôi, rõ ràng cô gái ấy mọi người đều gọi là Moon mà Sếp Arrow lạibảo hắn đi tìm một Moon nào khác thì thật khó.
- Không phải việc của ngươi!- Arrow không cho tên thuộc hạ một dữliệu gì về cô gái có cái tên đúng là “Moon” đó nữa, và cũng chẳng nóicho tên đó biết em là Chris. Việc điều tra là của nhân viên hắn khôngnhúng tay vào, nói rồi Arrow bước đi thẳng.
Những gì Wine nghe được có nhiều thứ vô lí. Có thể cô gái mà hắn thươngkhông phải là em hắn...? Theo đó việc hắn theo đuổi cô gái ấy một cáchcông khai sẽ chẳng phải lo sợ gì tới luân lí cả. Tuy nhiên việc quantrọng nhất bây giờ là phải tìm ra người em tên Moon ấy, Wine khá thôngminh khi hiểu ra vấn đề một cách nhanh chóng.
*
* *
Arrow nhìm xa xăm, hắn mang một nỗi buồn tới não lòng. Hóa ra sự thật là như thế, hắn đã có tội với bé con Chris,...
Cái từ “Sếp” chỉ là ảo tưởng để hắn mặc sức chà đạp lên người khác, đemtới cho họ những cơn ác mộng liên tiếp ngày qua ngày, “Sếp” cho hắn được chìm đắm trong cơn khát máu, với những nụ cười thỏa mãn mà trống không, cô hồn. Được gì sau cái sự vui sướng vì đã đày đọa một đứa trẻ bơ vơ để rồi yêu nó đến mức không tưởng nổi, có bao giờ hắn lại nghĩ mình đemlòng trao chọn cho đứa bé thấp hèn ấy,...
Arrow muốn nổ tung, hắn điên cuồng và không thể tha thứ cho bản thânmình nữa, hắn có quyền gì để hành hạ người con gái ấy được chứ, khi màcha mẹ em một lòng một dạ trung thành với Devils...
Nếu đứa trẻ ấy đúng là Moon thật, chắc hắn không đến nỗi phải day dứttới cỡ này, con bé có cái tên Moon hẳn phải mạnh mẽ và đầy tham vọng như người anh của nó, thế thì làm sao yếu mềm như người con gái hắn yêuđược.
Ước gì người ấy không phải là em,...
Hối hận muộn màng, hắn giờ biết phải làm gì để xoa dịu con tim em,...cách duy nhất bây giờ hắn có thể làm được chăng chỉ là để sự thật vềngười con gái tên Moon đó phải là em, để em còn có một người anh để hyvọng...
Arrow biết tên hung thủ đã cho nổ quả bom ấy là ai. Nếu để em nghĩ mìnhlà Moon, em sẽ hận hắn tới tận xương tủy vì đã giết người mẹ mà em yêuquý, nhưng ít nhất thì em vẫn còn có niềm tin vào ngày mai, nhưng mộtkhi sự thật được phơi bày, người con hái hắn yêu sẽ mất hết ý chí mànghị lực, sẽ không còn người thân nào bên em, em sẽ đau khổ tới chếtmất, hắn không chấp nhận điều đó. Thế nên cứ để em hận mình hắn thôi, để em còn có khái niệm sống, dù lại một lần nữa nhường đường cho đối thủcủa mình- KEN. Nhưng rất tiếc, em đã biết được sự thật đó, chỉ là chưacó thông tin gì về con rắn độc ác đã cướp mất cha mẹ em thôi.
*
* *
Ken cắt chiếc bánh kem, hắn để ý thấy em không hề nhìn hắn. Đôi mắt emngây ra và những giọt lệ chờ chực. Hắn dừng hành động, muốn làm một điều gì đó để em vui. Hắn đứng dậy và ra phòng khách. Lập tức em đứng dậytheo, đôi tay đan chặt vào hắn hơn.
- Anh đi đâu thế?- Em hỏi một cách hoảng hốt. Sự thật về em thật mơhồ, giống như một kịch bản viết sẵn, em không muốn tim vào điều đó vàkhông muốn người cuối cùng còn bên em cũng đi mất.
- Anh đi lấy cái này, ngồi đợi anh một lát!- Hắn bắt em phải ngồi xuống, nhưng không được.
- Em đi theo!- Một lời cầu khiến mà nói như ra lệnh, em không muốn rời xa hắn, em sợ cô đơn.
- Anh chỉ ra lấy cái cặp thôi mà!- Bình thường những thứ nho nhỏ hắnthường hay để trong người, nhưng món quà này cần phải trân trọng và đểcẩn thận không sẽ bị hỏng mất cái nơ buộc bên trên.
- Không, cho em đi cùng anh!- Em năn nỉ, đôi tay run rẩy như tan ra trong bàn tay hắn.
- Thế thì ... thôi được!- Hắn vòng tay đặt vào eo, giữ em theo từngbước đi. Hắn biết em sợ mất hắn đây mà, cũng có lí, em làm sao bằngnhững cô gái bên cạnh hắn được, nhưng thực tế thì hắn mới là người sợmất em, vì con tim hắn- hắn biết những gì nó cần và muốn. Có cho hắn ởbên cạnh em luôn luôn thì chẳng bao giờ hắn biết chán dù em chẳng nóigì. Cái nắm tay của em lúc này đã có lúc hắn nghĩ sẽ không bao giờ cóđược. Mỗi chiều nhìn thấy em với cậu học sinh tên Yun ngày nào, hắn chỉlo sợ cậu ta nắm lấy tay em, rồi khi em tìm được anh, hắn lo Mes sẽ ômem, rồi sẽ mang em đi mãi, cả khi Arrow cho em những món quà trong bữatiệc ấy, em trong mắt hắn đẹp lắm, hắn lại sợ Arrow sẽ chạm lên đôi môiem,... Rồi khi chủ động hôn em, hắn sợ em biết nhường nào,... nhưng giờem đã là của hắn rồi. Cái nắm tay này cũng chỉ thuộc về hắn thôi, cả cái bánh kem có hình chữ K kia nữa,... Vậy thì hắn cũng muốn có một chứngcứ để chắc chắn hắn cũng là của em.
- Quà đấy!- Hắn cười cười ngại ngùng, không chắc có phải là món quà không nữa, giống như một sự ràng buộc.
Em không nhìn vào món quà, thứ em cần không phải vật chất, mà là giá trị tinh thần nơi hắn.
- Ngố! Không lấy quà à!- Bữa tiệc sinh nhật của hắn mà lại trao quàcho em, hắn chìa hộp quà màu đỏ có cái nơ màu đen đưa em. – Không cóchuyện giả lại đâu!- Hắn không nói đùa.
- Em không cần quà, chỉ cần anh ở bên em thôi!- Em nép mình vào lòng hắn.
- Muốn thì phải nhận quà chứ?- Một lời cầu hôn sắp được nói ra, để emnghe một lần duy nhất mà hắn đã mất nhiều đêm để suy nghĩ... Hắn kéo emtrở lại với chiếc bàn, bên ánh nến lung linh và chiếc bánh gato còn dang dở.
Một bản nhạc cất lên trong không gian trầm lắng, chiếc máy phát nhạc cổmang tới điều kì diệu trong từng nốt nhạc. Ken không biết tại sao mìnhlại chọn Right here waitng for you cho không gian này, đó là một bài hát buồn, về một câu chuyện tình yêu tan nát, chàng trai sẽ mãi chờ đợingười con gái đó, cô ấy đi mang theo bao nhiêu nỗi nhớ và niềm đau,nhưng không gì có thể thay đổi sự đợi mong trong tình yêu của chàngtrai, vì tình cảm ấy là vĩnh cửu...
Màu kem trắng phủ lên toàn bộ chiếc bánh, không ngon lành, tuy méo mó,có một vài chỗ bị rỗ, nhưng chữ K vẫn nguyên vẹn thứ tình cảm trongsáng. Ken đã cắt hai miếng bánh nhỏ, một của em và một của hắn. Ánh đènhuyền ảo đan quyện trong bản tình ca làm nền cho từng nhịp đập mãnh liệt của tình yêu. Không gian này là của riêng hai người và buổi tói này mọi cung bậc cảm xúc sẽ thăng hoa...
Ken chìa bàn tay để em đặt lên, một vài bước đi tạo nên bước nhảy,...Hắn không còn phải ngại khi để em cảm nhận thấy những thay đổi trong thể trạng, khuôn mặt hay bất kì điều gì thuộc về mình khi bên em nữa... Ởbên em hắn có thể quên đi mọi gánh nặng, không còn những màu đen che lấp đôi mắt, những cơn mưa tham vọng, chỉ còn một trái tim mộc mạc chânthành...
Ken ghé vào tai em, thở nhè nhẹ và đọc theo lời dịch bài hát, chiếc váy màu trắng ngọc tung bay theo từng bước chân,...
Oceans apart day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn't stop the pain
If I see you next to never
How can we say forever
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I took for granted, all the times
That I thought would last somehow
I hear the laughter, I taste the tears
But I can't get near you now
Oh, can't you see it baby
You've got me goin' CrAzY
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I wonder how we can survive
This romance
But in the end if I'm with you
I'll take the chance
Oh, can't you see it baby
You've got me goin' cRaZy
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
Từng ngày trôi qua, đại dương cách xa
Và anh dần chẳng còn sáng suốt nữa
Trong điện thoại anh nghe tiếng nói em
Nhưng nỗi muộn phiền chẳng thể nào xoa dịu.
Nếu như anh chẳng còn bao giờ được thấy em,
Thì làm sao chúng ta có thể thốt nên lời vĩnh cửu.
Cho dù em đi đâu, dù em làm gì đi nữa,
Anh sẽ vẫn mãi ở đây đợi em đó
Cho dù có mất bao nhiêu thời gian
Hay trái tim anh xiết bao tan nát
Anh cũng sẽ mãi ở đây chờ em.
Trong từng khoảnh khắc anh vẫn luôn cho rằng,
Những điều anh nghĩ suy sẽ kéo dài mãi mãi.
Anh nghe thấy tiếng em cười,
anh biết mùi vị những giọt lệ em rơi,
Nhưng giờ đây anh chẳng thể nào có em bên cạnh.
Chẳng lẽ nào em không hiểu được
Em đã khiến cho anh điên dại mất rồi.
Cho dù em đi đâu, dù em làm gì đi nữa,
Anh sẽ vẫn mãi ở đây đợi em đó
Cho dù có mất bao nhiêu thời gian
Hay trái tim anh xiết bao tan nát
Anh cũng sẽ mãi ở đây chờ em.
Anh tự hỏi mình làm cách nào chúng ta có thể,
giữ được phút giây tuyệt vời của mối tình hai ta
Nhưng cho đến lúc cuối cùng nếu anh được ở bên em
Anh sẽ giữ mãi cơ hội đó.
Chẳng lẽ nào em không hiểu được
Em đã khiến cho anh điên dại mất rồi.
Cho dù em đi đâu, dù em làm gì đi nữa,
Anh sẽ vẫn mãi ở đây đợi em đó
Cho dù có mất bao nhiêu thời gian
Hay trái tim anh xiết bao tan nát
Anh cũng sẽ mãi ở đây chờ em.
Chưa bao giờ hắn có một khái niệm sẽ phải chờ đợi một ai đó, hay sẽ cùng một người con gái đi tới cái nhà tù tình yêu, nhưng em đã làm hắn thayđổi, ngọn lửa nhỏ bé của em đã làm tan chảy cả một tảng băng to lớn, vàlàm nó còn ấm áp hơn cả vầng thái dương,…
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
Ken dừng lại, nhìn em rất lâu. Khoảng thời gian này sẽ trở thành bất diệt,…
- Có thể trước đây, em chỉ là một hạt cát trong mắt anh, hay chẳng phải là một thực thể sống,…- Ken ân cần trong từng lời thú tội- Anh đã đem đến cho em rất nhiều nỗi đau,… Anh biết mình sẽ chẳng thể làm gì để quay lại khoảng thời gian ấu thơ đó mà đem tới bình an cho em cả,…nhưng làm ơn…- Lời cầu xin chân thành được bộc lộ qua xúc giác khi những bàn tay đặt trên đôi vai hao gầy- … làm ơn hãy để ANH ĐƯỢC CHĂM SÓC EM MỖI NGÀY, ĐƯỢC NÓI ANH YÊU EM MỖI KHI ANH MUỐN, ĐƯỢCLÀ BỜ VAI ĐỂ EM TIN TƯỞNG VÀ SẼ LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNG TRÊN CON ĐƯỜNG CỦAEM…
Em nhìn Ken, những lời ngọt ngào này làm em xao động, trước tình yêu, cả em và hắn chỉ là mù quáng, nhưng nếu mù quáng với người mà trọn đời sẽbên mình thì là đúng,…
- LÀM VỢ ANH EM NHÉ!- Một lời cầu hônkhông bay bổng, không dùng những từ ngữ lãng mạn, nhưng đối với mộtngười có trọng trách lớn như hắn, những lời lẽ đơn sơ này mới là quýgiá. “Vợ” chỉ là một cái từ bình dân thay cho nữ hoàng hay là phu nhân,hắn cũng chỉ muốn là một người đàn ông bình thường trong tình yêu màthôi, vì em, vì hắn, vì hắn muốn một tương lai hạnh phúc,...
Khi cho một người nào đó, hắn luôn suy nghĩ tới lợi ích thu về, nhưngngười con gái này làm hắn chỉ biết cho mà không quan tâm tới những gìnhận được... Vì... ngay cả khi em có dành đôi mắt cho Mes thì hắn vẫnchỉ nhìn về phía em thôi...
Ken đặt chiếc hộp lên, để ở giữa hai người.
- Mở đi em!- Một nụ cười hy vọng trong tim hắn. Hạnh phúc nâng lên theo từng giây phút khi đôi tay em kéo chiếc nơ được chính hắn buộc lại ra...
Em mở chiếc hộp ra, là hai chiếc nhẫn bên cạnh nhau. Thoáng có nét lo sợ trong em, tay em cầm chiếc nhẫn lên, ngắm nghía một lúc.
Ken không hiểu hành động của em, nhìn vào ánh mắt hoang mang ấy, sợ em từ chối lắm,...
Ánh sáng kim loại long lanh trong những chi tiết tinh sảo của chiếcnhẫn, nếu em nhận lấy thì cái sinh nhật này, món quà quý giá nhất hắnnhân được là em...
Không có chữ “M” hay “Moon” nào khắc trên cả hai chiếc nhẫn,... em nở một nụ cười mãn nguyện.
- Anh sẽ không được làm em đau nữa!- Em tha thiết nhìn hắn, nỗi đau em sợ nhất là bị bỏ rơi...
- Sẽ không bao giờ!- Ken nhận lấy chiếc nhẫn, sẽ trao cho em ngay bây giờ...
- Keng!- Chỉ nhận chiếc nhẫn trên tay em thôi mà hắn đã làm rơixuống. Có lẽ hạnh phúc đã khiến một con người mạnh mẽ phải run lên vìyêu...
Chiếc nhẫn dành cho em rơi xuống nên nhà, lăn tới chân của chiếc đèn tuýp để dọc, ...
Tình yên cần được dẫn lối bởi thứ ánh sáng màu trắng!
Mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng, ghét em rồi yêu em và được em yêu, giây phút hạnh phúc làm Ken quên đi những gì đang xảy ra. Chiếc nhẫn tuột khỏi tay trong khi hắn dùng cả bàn tayđể nắm lấy.
- Keng!... Koong!... Koong!...- Thêm một vài tiếng động nhỏ cho tớikhi nhẫn nằm yên trên sàn. Ken bỏ cánh tay còn lại khỏi em để đi tớinhặt. Giá trị vật chất của chiếc nhẫn không phải lớn lao với một ngườinhư hắn, hắn có thể đặt làm lại cái đẹp hơn, mắc tiền hơn nhưng khôngbao giờ có thể làm y hệt, chính tình cảm của hắn là vô giá trong miếngkim loại cỏn con, thiêng liêng và cao quý, không màng tư lợi. Buổi tốingày hôm nay không thể gián đoạn chỉ vì một bất cẩn nho nhỏ, tình yêuđang đong đầy trong lồng ngực, hắn cần chiếc nhẫn để gửi những lời yêuthương tới em,... Vậy nên hắn nhặt lên, áp vào lồng ngực rồi hôn nó trên môi trước khi trao lại cho em.
- HÃY ĐỂ TẤT CẢ NHỮNG GÌ THUỘC VỀ ANH LÀ CỦA EM! – Ken nâng đôi tay em lên, không phải là Devils, không phải là ngôi vị Đại Bàng Trắng, mà đơn giản chỉ là con người hắn thuộc về em.
Đôi tay em được đưa lên một cách trân trọng, những ngón tay mảnh khảnhvà yếu ớt, hắn muốn bao bọc chúng, Ken lướt bàn tay ấy trên đôi môimình, hạnh phúc chỉ nhỏ bé thế thôi, được hôn lên em mỗi ngày và gìn giữ mối quan hệ này tới trọn đời, hắn thật may mắn khi có tất cả (?).
Chiếc nhẫn được luồn vào ngón tay, nhẹ nhàng như một làn gió, mà cũngđem tới cái cảm giác tê tê khi chẳng may ngón tay hắn chạm nhẹ. Ánh mắtKen trở nên bình lặng khi nhìn em, sự sắc sảo, tinh thông của nó đã baybiến để ôm chọn bóng hình của một cô gái với mái tóc buông dài. Và, cónét hoang sơ khi đôi mắt nhìn vào cử chỉ nơi đôi tay mình.
Nhưng...
Em để cong tay lại đúng khi chiếc nhẫn đi tới đốt tay. Bài hát được đểchế độ nhắc lại, giai điệu đã lặp lại được mấy lần, vừa mới tới đoạn kết thúc, đột nhiên lúc này thời gian chờ để chiếc máy phát nhạc quay lạitrở nên dài biết mấy, không gian tĩnh lặng tới ngàn năm. Chắc có lẽ chỉlà ảo tưởng, thời gian giữa mỗi lần chạy nhạc cũng chỉ có vài giây thôimà,... Một sợi tóc vương trên đôi mắt em, Ken không nhìn vào chiếc nhẫnnữa, đổi mắt để nhìn em...
Tại sao lúc này đây, em chỉ được nghĩ tới hắn thôi mà trong lòng lại có vướng bận?
Em có khả năng tập trung rất tốt khi ở bên Ken, đúng là như thế nhưngbây giờ em còn không thể mở to mắt để nhìn hắn. Em đang nghĩ gì lúc này? Có một người khác đang chi phối em, dù trước mắt là Ken, mà hình bóngngười ấy vẫn cứ mộng mị. Thoáng có một câu hỏi trong suy nghĩ, rằng: Emcó yêu hắn không? Em cũng không biết nữa, cái định nghĩa về tình yêu đagóc cạnh, em có thể hiểu theo khía cạnh nào đây?
Ở bên cạnh hắn đặc biệt lắm, hơn hẳn những người khác, thích nhất cảmgiác được ngả mình để hắn ôm em vào lòng, rồi mỗi khi ánh mắt chạm nhaulà một vòm trời thần tiên mở ra,... Cả những lúc hắn tỏ ra không hàilòng với em cũng làm lóe lên những giai điệu của cuộc sống,... Em còn đã nói là thích hắn nữa, lời nói ấy bộc phát nhưng phải là rất thích,thích đến nỗi không kìm được nên mới nói ra, thế mà lại có một người đàn ông nào đó đang điều khiển em giây phút này,...
Em có tin vào những điều Ken nói không?
Vâng, em tin.
Em có muốn được là một phần quan trọng của hắn hay không?
Em... rất muốn.
Em có cần một người nào như hắn không?
Em không biết nữa, nhưng... có thể là có. Ngày trước, mỗi khi buồn, em thường nghĩ về anh trai, nhưng giờ đã là hắn...
Vậy em yêu hắn có phải không?
Câu nói này em không đủ khả năng để trả lời, đâu có dễ để gật đầu đồng ý.
Cái hình bóng của một người nào đó đang sai khiến em... nen dừng lại.
Có khi nào em cần người đó hơn hắn,
Hay em muốn nhận được nụ hôn từ người đó hơn,
Mà có thể người đó mới là gia đình của em...
- Sao vậy em?- Ken không kiên nhẫn được, hắn không thích em chỉ lặngim như thế, em không thể để hắn trao cho em chiếc nhẫn tình yêu này haysao? Sự căng thẳng xâm chiếm cơ thể hắn, một vài nét lo âu thấp thỏmhiện lên, không còn cái vẻ tự tin nữa.
- Không!- Em rụt tay lại ngay dù hắn đã gần tới đích. Em còn một người nữa để nghĩ tới mà không phải hắn.
Nếu Ken không lên tiếng, em vẫn có thời gian để lưỡng lự, nhưng giọng nói của hắn làm em không còn muốn thuộc về hắn.
*
* *
Arrow lao đầu vào công việc.
Đêm nay trời trở nên mịt mù, những ánh sao đã bị che khuất bởi mây đen,và cũng chẳng còn ánh trăng soi chiếu mặt nước lăn tăn. Ngọn gió từphương xa rủ nhau quấy rầy bầu trời vốn không yên bình, không khí sặclên chất bão, ngột ngạt. Đám lá còn non đã lìa cành vì không chịu nổimột cơn giông lớn… Và đàn chim cũng đã về tổ…
Ánh đèn phòng vẫn sáng, Arrow đã nốc rất nhiều rượu rồi mà đầu óc vẫn tỉnh táo. Hắn muốn mượn rượu để rửa đi cơn u mê,…
Đồ đạc vỡ nát, chồng sách đã bị hắn đạp đổ, mấy cái bình hoa thủy tinhkhông thể chịu nổi cơn tức giận của hắn, mảnh vụn rơi tứ tung. Arrowngồi bên cái máy tính đã hơn năm tiếng, hắn dùng virus làm trò tiêukhiển để giải sầu, chỉ mỗi cái click của hắn thôi đã rối loạn toàn bộ hệ thống của Interpol. Các cơ quan chính phủ hiên thời đang chao đảo dữliệu của tin tặc, mà hắn vẫn hiên ngang tàn phá hệ cơ sở dữ liệu của họ. Hắn ước mình có thể đau đầu để đắm chìm trong cái trò chơi vô bổ này,nhưng con tim hắn lại cứ bắt bộ não không ngừng nghĩ về em.
Một nhóc con đang chơi với cái ô tô bị hỏng, nó cười một mình và nóicũng chỉ có mình nó nghe. Chiếc ô tô màu đỏ bị mất cái bánh xe ở góctrái, bộ điều khiển đã bị vặt mất radar, chỉ có một sợi dây nhem nhuốcbuộc vào mũi ô tô và tay con bé. Nó ngồi bên hiên chơi đơn độc, thithoảng thì tự hét lên làm tiếng còi xe bi bô. Trong khi ngày bé hắn cócả một bộ sưu tập xe cộ sành điệu cũng không thể làm hắn thoả mãn như nụ cười của bé con ấy. Nó chẳng khác gì một đứa ăn xin ở nơi đây mà lại có thể tự tạo ra niềm vui cho mình, mà hắn có mọi thứ lại không thể tìmthấy một niềm vui tí hon. Tại sao chỉ nhìn vào cái núm đồng tiền của con bé mà hắn lại không ngắm nhìn đôi mắt trong sáng của nó để biết nó làai?
Hắn nhớ ngày ấy đôi mắt của con bé long lanh lắm, tròn và thánh thiệnđúng như cô gái ấy. Thế mà chỉ vì chút ích kỉ, nó có cái nụ cười tươirói mà ghét nó, coi nó là con của một kẻ tội đồ.
Hắn biết Renny. Mỗi chiều sau khi đi tập huấn cùng với Ken, hắn khi ấycòn là một cậu nhóc, vẫn thường chốn đi để theo dõi mẹ. Hắn còn quá nhỏnhưng đã biết tới ánh mắt mẹ trao cho người bác ân cần hơn nhiều so vớisự lạnh lùng dành cho cha mình. Mọi người thường nghĩ những người thủlĩnh của Devils chỉ có một trái tim băng giá, nhưng lầm rồi, thực chấtđâu phải thế. Hắn cũng có một trái tim với gia đình, hắn thấy buồn mỗikhi cha phải nén nỗi đau trong tim.
Arrow thập thò bên căn phòng người chị Gi của mình, mẹ chỉ chăm sóc chomỗi Gi, trong khi đó chưa một lần hỏi hắn có đói không. Có một vài lầnnhìn chị gái, hắn mệt quá do sáng phải luyện súng, nên đã nằm ngủ ngaytrên hàng ghế ngoài hành lang. Khi tỉnh dậy cứ nghĩ mẹ đã mang chăn chomình, nhưng một lần hắn giả vờ ngủ thì mới hay người đem tới lại là côgái giúp việc. Và mỗi khi thấy mẹ chăm sóc cho chị, cô gái ấy vẫn haynhìn hắn một cách thấu hiểu, đôi mắt có chút buồn nhưng lại chan chứa hy vọng… Mãi đến giờ hắn mới hiểu, khi ấy, ánh mắt đó buồn vì cô gái làtrẻ mồ côi…
Cả tuổi thơ hắn chỉ có mỗi cô gái đó đem tới màu trắng nhỏ nhoi cho bốnbức tường màu đen bủa vây hắn, đáng lẽ ra phải biết ơn người đó, phảitrả ơn hoặc không thì hãy đừng làm gì cả. Đằng này hắn đã gây ra nhữnggì cho con gái của cô, hắn đau lắm, cái vết thương ngày xưa gây ra choem thì giờ hắn đã thấu hiểu hoàn toàn nỗi đau đó…
Nếu biết em là con gái của Renny, có lẽ hắn đã để em được sống cái quyền của một đứa trẻ,…
Mà nếu không có những hành động cao đẹp của cái người tên Renny ấy thìem cũng phải được hưởng một cuộc sống công bằng vì cha em có cống hiếncho Devils…
Nhưng hắn đã nhầm mất rồi, em đâu có tên là Moon.
Arrow ném chai rượu xuống sàn, mảnh vỡ bắn tung lên và cứa vào bắp tayhắn… Những giọt máu đỏ tươi bắt đầu chảy, máu ra nhiều hơn hắn nghĩ vìvết thương vào đúng tĩnh mạch chủ. Nhưng có là gì đâu khi mà ngay lầnđầu tiên đã cứa mảnh vỡ ô tô vào cánh tay nhỏ của em,…
Hắn thật sự không đáng để là Sếp của em, chỉ vì sợ sẽ có tình cảm với em mà đã chuyển em sang chỗ Ken để nhờ anh mình giết em. Hắn đã nghĩ Kenrất ác nên sẽ chẳng còn bao giờ nhìn thấy em nữa. Vì một thứ tình cảmnhỏ nhoi len lói từ một phía của hắn mà lại có quyền cướp đi sinh linhcủa em, cứ làm Sếp là có quyền hành đó được ư? Hắn càng nghĩ tới lạicàng hận mình. Nếu Ken giết em rồi thì …
Ôi không, hắn hận bản thân, hắn căm ghét cái sự ích kỉ trong tư duy của mình, những giọt máu rơi xuống là một cơn bão lòng,…
Thế rồi khi em lớn, lại tự tiện gọi em về để đi tới Green với mục đíchcho em một thành quả lao động để có thể công nhận em là một nhân viênxuất sắc của Devils, rồi biến em trở về bên mình. Lần ấy nếu em chếtthì…
Thêm một lần nữa tự áp đặt chiếc váy của mình bắt em mặc, rồi còn “vôtư” hứa rằng sẽ cho em tất cả số trang sức mà em muốn,… để rồi vụt mấttất cả.
Hắn còn gì trong em không, chắc là ngay cả sự tôn kính của một đấng tốicao cũng không còn đâu… Em có thánh thiện tới mấy cũng không thể bỏ quacho những lỗi lầm chất cao như núi của hắn được…
Vậy hắn còn quyền để tìm em không?
Có lẽ sự từ bỏ sẽ để tình yêu của hắn dành trao em còn một lối thoát, dù biết việc dừng yêu em chưa bao giờ hắn làm được, và cũng không thể…
Mong rằng một này nào đó, hắn có thể được làm người dưng đối với em,…
Cuộc đời còn rất dài, và tình yêu trao cho em là vô biên, nhưng nên dừng lại tại đây, cứ để con tìm kêu gào tên em, để mỗi đêm về lòng thổnthức, để sự cô đơn bao phủ cả ngày ấu thơ cho tới khi nhắm mắt,… còn hơn là giành lấy em để mà em phải đau khổ mãi như thế…
Arrow ngứa mắt khi cô nàngRuby cứ đi qua đi lại chỗ hắn, thật chẳng đứng đắn chút nào nếu như côta có tình ý với Ken mà lại cố tình khêu gợi trước người khác, vậy nênhắn rời khỏi bàn tiệc trung tâm.
Yun vẫn đang đặt ra hàng tá câu hỏi, không chỉ cậu mà tất cả những quanchức của White hay FBI, CIA ở đây cũng vậy. Vẻ bề ngoài, Devils luôn tỏra khách khí với Interpol, hằng năm vẫn tổ chức một vài buổi tiệc xãgiao, lần này cũng không ngoại lệ, tuy nhiên trường hợp có rất nhiềunhân viên của cục Interpol được mời tới dự thì đây là lân đầu tiên.Trong thư mời có đề cập tới nội dung của bữa tiệc đêm, Sinh nhật của Đại Bàng Trắng- hiểu thẳng vấn đề, tức là Devils muốn cởi bỏ lớp mặt nạ đãche giấu vị thủ lĩnh của tập đoàn, khiêu khích tất cả những tổ chức pháp luật. Điều lạ là vì sao chúng đã bỏ ra bao nhiêu công sức để che đậythân thế người này giờ lại phơi bày quá lộ liễu. Chắc cái sinh nhật kiachỉ là hình thức của trẻ con, còn hiểu theo cách người lớn tức là ló mặt diện mạo của Devils.
Địa điểm tổ chức buổi tiệc không nằm trong khu vực Devils, mà tọa lạctại tầng cao nhất của tòa nhà Vincy với trên 100 tầng. Khó mà tìm đượcmột đại gia chịu chơi tới mức bỏ ra hàng tỉ để thuê một địa thế xa xỉnếu không muốn nói là không thể tìm được một túi tiền lãng phí tới mứcđó. Devils thật “quý tộc” khi tiêu sài một mớ tiền chỉ để khoe mẽ mộtsinh nhật của người tối cao thôi ư? Không phải, Devils đã tính toán rấtkĩ để không bị lỗ tới một xu, có thể không đổi ra tiền mặt như chi phíbỏ ra để gốn cho những vật chất xa hoa, thay vào đó sẽ là những mãnh lực của cơn lốc thế hệ trẻ đang lãnh đạo Devils, gần giống như một bữa tiệc quảng cáo giới thiệu vậy.
Dưới hơn một nghìn ánh đèn pha lê hoa lệ, kết hợp cùng với hiệu ứng ảnhtuyệt kĩ đã ngây ấn tượng rất tốt từ mọi con mắt dù khó tính tới cỡ nàođi nữa. Bức tượng thủy tinh màu trắng hình Chim Đại Bàng ngạo nghễ hiênngang thách thức mọi ánh nhìn được đặt trên một bệ dát bạc cao cấp oaihùng bởi các vân chạm trổ đạt tới độ chính xác tuyệt đối. Con Chim ĐạiBàng hướng thẳng đằng Đông ngụ ý hướng tới vầng Thái Dương, nhắc nhởrằng sẽ có một ngày sải cánh rộng lớn của loài chim này sẽ che lấp toànbộ ánh sáng. Mọi đồ vật trong cả tầng nhà rộng lớn đều cao cấp và sangtrọng, món quà đem trình cho Đại Bàng Trắng thì khỏi nói, giá trị khổnglồ.
Ken chẳng quan tâm tới chúng, những cái sinh nhật lặp đi lặp lại cũngchỉ có thế, những lão già đắn đo không biết nên dâng hắn món gì thú vịtrong khi chẳng bao giờ hắn ngó tới. Tuy nhiên có một món quà hắn lạirất trân trọng nhận được trước đó mấy ngày, phải nói là nếu có thể hắnsẽ giữ chiếc bánh kem của người hắn yêu trong tủ kính để trưng bày,nhưng đâu thể vậy nên hôm ấy hắn đã cố gắng ăn hết toàn bộ dù rất ngán.Ken bước đi cùng một vài tay sai, đôi mắt hắn lạnh lùng nhưng trong lòng thì khác lạ. Vì chốc nữa sẽ có một cô gái xuất hiện trong bữa tiệc buồn tẻ này.
Cả đám đông như nín thở theo từng nhịp chân bước của hắn, mọi đôi mắt đổ dồn vào cái vị trí trung tâm nhất. Tất cả đều ngỡ ngàng khi người đanhđứng trên bục cao là một chàng trai còn rất trẻ, chỉ sau vài giây xuấthiện, Ken đã gây một chấn động lớn cho suy nghĩ cũ mèm của người phiDevils, vì họ đều nghĩ ông trùm của tổ chức mafia này phải già lắm.Nhưng nhìn dáng vẻ tàn nhẫn, đáng sợ cũng như quả quyết của hắn thìchẳng ai nghĩ chàng thanh niên này không thể. Phải nói là hắn rất đẹp,lúc nào cũng điển trai, nhưng theo cách ác độc, vậy nên mới thu hút ánhnhìn của họ tới vậy. Khuôn mặt tựa như băng mang một hùm khí oai phongcộng thêm sự lãnh đạm của một vị hoàng đế đến từ nơi cõi chết chấm dứthoàn toàn nghi ngờ về tố chất của con người trẻ tuổi này. Bộ Vest căngđầy cơ thể hắn, từng đường nét hoàn hảo, làn da ngăm ngăm một sức mạnhcường tráng tới tuyệt vời, không phải chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi, mànhững tinh tế trong từng cử chỉ cũng làm người khác phải thừa nhận conĐại Bàng to lớn kia là hắn.
Rất nhiều người đã chìa bàn tay để có vinh hạnh được bắt tay hắn, nhưngcánh tay kiêu căng kia không bỏ khỏi túi quần bất cứ lúc nào, điều đócàng tôn lên đẳng cấp của người đứng đầu.
Arrow cũng có mặt ở bữa tiệc, hắn vẫn luôn tỏa sáng bởi vẻ đẹp gợi mộtnỗi buồn man mác, nhưng lúc nào cũng trầm lắng. Arrow vốn là người không ưa những nơi ồn ào, hắn thích tận hưởng một buổi tối tĩnh lặng mộtmình. Nhưng hôm nay thì không thể, vì Devils cần có sự góp mặt của vịSếp thứ hai này.
Ruby phải lượn mấy vòng mới có được hồi âm từ Ken, hắn chán nhìn nhữngthứ màu sắc kia, nên đành chấp nhận thả con mắt về phía cô. Một phụ nữvới những đường cong không thể chê, và đôi môi màu cherry ngọt ngào, hắn đang nghĩ tới những gì mà người Devils mong muốn, gọi nôm na là lậphậu. Cô gái này đáp ứng những điểm hắn cần, không thiếu xót một điều nào cả, để đạt tới mức độ đó thì đương nhiên người Devils đều ủng hộ. Tuynhiên muộn mất rồi, hắn chán những tiêu chuẩn cao cấp ấy, mà lại có ýmuốn gắn bó với một quý cô “quê mùa”, nếu hôm trước quý cô ấy chấp nhậnlời cầu hôn, có thể hắn sẽ xem xét việc cô nàng Ruby có khả năng làmcánh tay trợ thủ cho hắn hay không, nhưng quý cô “kiêu” quá, chẳng cómột cái gì để tự tin lại dám từ chối hắn trong khi cô nàng có mọi thứkia lại mau mắn muốn sở hữu Đại Bàng Trắng. Là vì sự thất bại ấy Ken lại càng muốn có được quý cô, và chẳng còn đoái hoài tới một thứ gì khác.Mình hắn chèo lái con thuyền Devils là đủ, không cần phải có thêm mộtphụ nữ nào, cộng thêm sự có mặt của Arrow nữa, thế thôi,… Ánh mắt hắnchuyển sang trạng thái lạnh “bình thường” ngay lập tức khi người con gái ấy đến.
Dù một làn gió mới đang lồng lộng thổi vào khung cửa trong tim hắn,nhưng Ken vẫn phải tỏ ra kiêu kì. Hắn không hề muốn nhìn vào những bướcchân của em, chắc là ở đây có quá nhiều kính đã khiến hắn chẳng thể nàođể con mắt không nhìn em từ một góc độ nào đó. Hắn cười thầm khi em đãđến, thực tế thì Ken đã dùng lệnh của Devils triệu tập buộc em tới, vìbiết chắc nếu hắn cho em đi cùng ngay từ đầu sẽ gây nhiều phiền phứctrước lũ già dưới kia. Một màu vàng nhạt nhẹ nhàng trong đám sắc màu rực rỡ, một cô gái rụt rè bước vào, đâu hay cô gái đang chiếm hữu không chỉ một mà nhiều trái tim trong căn phòng này.
Em mang một đôi giày cao gót, lóng lánh với chiếc xước nhỏ trên đầu vàmái tóc búi cao, nhìn em khác hẳn với mọi ngày, cũng không dập khuôngiống những phụ nữ cao sang ở đây. Chỉ là có chút gì đó hiện đại, trangnhã.
Em không biết lí do mình được mời tới đây, sự thực thì có chút ngượng ép khi phải tới cái nơi đông người này. Em ngại tiếp xúc và giao tiếp vớitất cả. Nếu ở nhà, chỉ có mình em thôi, Ken sẽ không gọi thẳng tên emra, nhưng ở đây nhiều người quá, muốn gọi em cẳng phải sẽ dùng từ“Moon”?, em sợ trong đám đông này, ngộ nhỡ có một cô gái tên Moon. Emkiếm tìm ánh mắt Ken, hy vọng sẽ có được một nơi bình an. Ken đứng caohơn hẳn chỗ em đứng, tỏa sáng trên đó, có vẻ như không biết được sự tồntại của em.
Lần đầu tiên em sợ hãi tới tột cùng khi nhìn vào con người hắn. Không vì lí do gì, nhưng nhìn hắn lúc này vô cùng đáng sợ, trước đây hắn cũngtừng đánh em nhưng không thể cho em sự khốn cùng tới cỡ này, và trongkhoảng thời gian sau này, hắn luôn mỉm cười hiền với em, mà giờ lại đemtới cho em sự hoảng sợ ghê gớm. Em còn cảm nhận chiếc giầy của mình đang rung lên, còn đôi tay thì lấm thấm mồ hôi. Ken hay âu yếm em nay đâumất rồi, trước mặt em chẳng khác một vị bá tước cao sang. Chợt Ken không kìm được khi biết em đang nhìn hắn, quay sang để đón lấy ánh mắt em,vậy nhưng vẫn là góc cạnh lạnh te. Em bàng hoàng trước điều đó, như mộtnỗi đau khẽ nhói trong tim, sự phũ phàng của hắn làm em lo. Tại em từchối chiếc nhẫn ấy hay sao? Ken nhìn em không còn trìu mến và ân cần nữa rồi. Không, em sợ Ken lạnh giá với em lắm, ngộ nhỡ bị hắn ghét bỏ thìbiết phải làm sao? Một cảm giác lạnh lẽo vây kín tâm hồn em, em đâu cómuốn từ chối hắn khi ấy, chỉ là tự nhiên cái ngón tay không nghe lời emđó thôi, tự nhiên có một người sai khiến em dừng lại.
Ken nhận thấy sự bối rối trong đôi mắt em, biết em đang lo lắng đây mà,hơn ai hết hắn muốn đến bên để nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia, nhưngnếu hắn trùng đôi mắt xuống, những con mắt trinh thám kia có thể sẽ gâyhại cho em, đặc biệt là lũ người của Interpol, chỉ cần một cách nhìnkhác của hắn tới em thôi, cũng đủ để biết được mức độ tình cảm của hắnrồi, vì riêng đối với em hắn rất khó để kiểm soát trạng thái. Nếu chúngbiết, có khi nào sẽ bắt em làm con tim thì thật khó… Vậy nên cứ giả vờthế này để bảo vệ sự an toàn của người con gái hắn yêu, dù đã có một vài vệ sĩ trung thành được gài theo em.
- M…- Yun mấp máy môi nhưng lại thôi, cậu thấy em lạ lắm, nhìn từ khoảng cách này mà đã cảm nhận sự run rẩy nơi bờ vai gầy. Em nhìn bất động,vai hơi so lại, cậu cách em chừng mười bước chân, nhưng khi định gọi emlại không thể cất thành lời. Vì sao ư? Vì đây là buổi tiệc của ngườiDevils, cậu và em thuộc hai thế giới khác nhau.
Em lẩn mình vào một chỗ, em không thích những nơi ồ ào. Cái từ “Moon”lúc nào cũng ám ảnh, cứ như nếu ai đó cất tiếng gọi là em sẽ quay lạingay vì nghĩ là tên của mình. Nơi đây cao sang và phồn hoa, không phảidành cho em, và những con người ở đây cũng không chào đón một con bé hèn kém này.
Em nép mình vào một nơi, lặng thầm nhìn dòng người… Một giọt nước mắtbắt đầu rơi. Em lọt thỏm giữa những tiếng cười, em sợ Ken sẽ bỏ em mấtnên có gắng lẩn ra xa hơn. Nếu không còn hắn thì em sẽ ra sao? Hắn làngười còn sót lại duy nhất bên em, không còn một người nào nữa khác đâu, em biết mà, nhìn dòng người kia mà xem, có khi nào chợt nghĩ tới emđược chứ?
Ở góc tối này em có thể nhìn thấy mọi người, Yun vừa bắt gặp ánh mắt emliền quay đi, cậu ghét em ư? Rồi thì Mes ở bên Perry, người anh trai màem yêu quý dù anh đâu phải của em. Và cả Wine nữa, cũng không đoái hoàigì tới em nữa rồi, thay vào đó Wine đang nhìn Luci. Thoáng có một suynghĩ trong em…
Luci có một cái núm đồng tiền cùng bên với Mes, em thầm nghĩ. Luci choem một cảm giác rất quen thuộc mà cũng rất thân thiết, ngay từ khi mớivào lớp, em đã để ý tới… Rồi em đang nhìn kĩ Luci, khuôn mặt Mes thì emquá nhớ rồi, đem ra so sánh cũng không có nhiều điểm chung, ừ, nếu cóthì họ đã nhận ra nhau ?
“Nhận ra nhau?”, em đang có ý niệm gì vậy? Mặt em tối sầm xuống, cáchuyết mạch tự dưng căng dồn mà không thể dãn để em được thở, nếu khôngcó lớp son bao phủ và phấn trang điểm thì em nhợt nhạt lắm rồi. Đầu ócem choáng váng, ngộ nhỡ điều em đang suy nghĩ đúng thì sao…?...!
Luci có cảm giác ai đó đang nhìn mình, không phải một mà là hai. Khi côquay người sang bên thì Wine đã mất hút nên cô không thể biết có ai đang theo dõi mình ở góc độ này nữa, nhưng ở đằng sau lưng, Luci quay vộilại. Cái người mà theo cô tên là “Moon” đang chân chối nhìn cô bằng mộtánh mắt hoảng sợ, lo lắng và phiền muội. Theo thói quen, cô sẽ lại gầnđể hỏi chuyện vì từ cái lần “Moon” cứu Yun đó, cô đã có cách nhìn khácvề Devils, ít ra vẫn còn có một người tốt.
Em lùi dần, Luci đang tiến lại gần em đó, Luci hay là Moon? Em khủnghoảng, mồ hôi nối tiếp nhau vương xuống sàn, ngộ nhỡ là “Moon” tới đểđòi em thì sao? Ngộ nhỡ anh Mes biết em không phải là Moon, tất cả đềubiết, cả Wine, Yun và ngay cả Ken nữa, em biết làm sao bây giờ, khó thởquá, đường cùng mất rồi, em cần phải chạy đi ngay lúc này. Em khó chịuquá!!!
Arrow bước ngang qua, tạo thành ba điểm thẳng hàng giữa Luci và em. Hắnkhông đòi hỏi gì từ cái tình yêu mù quáng của mình, chỉ là hắn đã biếtLuci là ai, hay chính xác hơn, cái tên “Moon” là của người nào.
Luci không dám bước tiếp vì Yun đã giữ cô lại, cũng vì Arrow đang đứngđằng kia, ai có thể bước qua tới được. Nhưng thực sự Luci rất muốn đếnan ủi em, vì ở cô có một tấm lòng vị tha cao cả, mặt khác, cô cũng đâucó biết được mình là ai. Chỉ nhớ cô đã được nhận nuôi từ hồi bé xíu, vàcó một mối thù sâu đậm với Devils.
Arrow lại để lòng được nhìn người con gái hắn yêu, để những cơn khô hạncủa trái tim được tưới mát dù chỉ một giây, trái tim hắn sắp hóa thànhđá vì em mất rồi.
Đúng như mong đợi, được nhìn em là cả một cơn mưa tưới mát hoang mạc, để mọi mao mạch lại được trở về với những nhiệm vụ thường nhật và đượcsống. Trong mắt hắn chỉ mỗi em là đẹp thôi, cũng chỉ mình em có đủ thẩmquyền khóa trái nó lại. Hắn không biết em hận tới cỡ nào, nhưng… com tim hắn không dừng việc yêu em được. Có lẽ em trả thù những hành động đắngcay của hắn trước đây bằng cách đánh cắp đi trái tim hắn mất rồi, vàthì, giấu biệt nó đi để không ai có khả năng tìm lại. Yêu em và bị emđầy đọa thế này thật khốn cùng, từng giây trôi qua không được gặp em,hắn như một con cá mắc cạn không thể tới nguồn nước, chết dần chết mòn.Hạnh phúc của hắn sẽ chỉ là nhìn thấy em thôi, dù em ở bên ai chăngnữa,… không phải vì hắn không can đảm để đấu tranh giành lại tình yêu,mà vì hắn không đủ tư cách để được nói chuyện với em.
Em nắm chặt lấy thành ghế, một cơn sóng thần trong tâm hồn đang cuốn mọi thứ, em chao đảo giữa biển cả mênh mông, và không kịp thoát thân. Arrow dùng ánh mắt hối lỗi để nhìn em mà em cũng chẳng phân biệt được nữa, tự nhiên tất cả những người ở đây ai cũng như ai, … em quay cuồng. Vộivàng, em chạy nhanh để lẩn tránh thế giới.
- Hộc hộc hộc…- Em không kịp mở cánh cửa nhà vệ sinh, máu đã ra ướt sàn.
- Ọe! Ọe! …Ọc! Ọc!...- Máu tuôn ra không kìm được, cơ thể không cònbình thường nữa. Em ngã gục ngay tại bệ, máu ra nhiều quá, em ho sặcsụa, lấy tay quẹt miệng làm máu nhem nhuốc cả khuôn mặt. Rồi em thở mệt, em nhắm chặt mắt để lượng máu trong cơ thể vẫn tuần hoàn nên não.
- Ọe ọe!... - lại thêm một lượng máu nữa tuôn ra, giống như trước khivề lại với Devils em cũng đã từng bị như thế. Chắc tại vì dạo này khônguống thuốc nữa nên lại tái phát chăng? Máu như là nước lã, ra quá nhiều, còn nhiều hơn nữa.
- Khụ khụ!- Em ho nấc lên như một bà lão. Nước mắt giàn giụa - Hu hu …hu hu… hu hu…- Em khóc thành tiếng. Cô đơn quá, liệu có ai ở ngoài kiaquan tâm tới em không, Ken có còn lưu luyến gì em hay không?
Vừa rồi là Luci tới để đòi “Moon” của em? Em không muốn phải chấp nhậnsự thật đó. Mes sẽ hờ hững và không coi em là gì, Wine cũng không thiếtem nữa đâu, Yun cũng sẽ chỉ có Luci, và Ken thì sẽ có hàng tá cô gái vây quanh,… không còn ai đoái hoài tới em nữa. Giờ thì tất cả đã hết rồi…em phải học cách để rời xa cái từ “Moon” thân thương ấy sao?... Nước mắt và máu quyện lại, em ngủ thiếp đi trong đau khổ,… trong cơn mê… mộngmị… giông tố.
Em đâu hay ở ngoài này, họ vẫn đang kiếm tìm em.
Mes tỏ ra thờ ơ với Perry, anh chẳng quan tâm tới những điều cô nói. Emgái anh đang làm gì ở đây, lũ Devils độc ác gọi em tới ư, hay là Sếp?Anh vẫn đang nghĩ em là Moon, ngay từ lần đầu gặp em anh đã cho rằng đấy chính là em gái mình rồi, cô em gái mà anh khao khát tìm lại sau baonhiêu năm bị người cha ngăn cản. Vừa nãy nhìn em thương quá, trong thờigian qua anh không ngừng tìm kiếm vị trí em ở, nhưng kết quả là con sốkhông. Cái hôm mà anh giả vờ coi như anh nhận em ấy, lòng anh đau nhưcắt, anh phải dối em dù trong lòng luôn coi em là gia đình của mình… Anh ghét cái sự giả tạo của Devils, lúc nào cũng phải giữ mình trong khuônkhổ để che đi tình cảm thật sự. Anh muốn được như em, dám thể hiện tìnhyêu dành cho anh mà anh lại không thể. Anh hận rằng mình là anh mà không làm tròn trách nhiệm, cứ nghĩ trung thành với chủ nhân là ép em khôngđược đến với Sếp…
Anh biết làm gì đây, anh yêu em nhiều lắm, có những đêm dài anh bật tỉnh khi nghĩ về người em gái tội nghiệp,… Có những khi anh lại nghĩ, hay là từ bỏ tất cả để được sống cuộc sống bên em gái mình… nhưng không thể…
Liệu có còn cơ hội cho anh được không khi anh biết em gái thực sự không phải em?
Wine đã có thể đưa đến kết luận chính xác, Luci là em gái mình. Hắn đãlàm xét nghiệm nhanh với mẫu tóc của cô với chính mình. Có thể Luci theo gen lặn nên không có mấy đặc điểm giống Mes hay cha, Wine chau mày,nhưng cô em gái này theo tổ chức phản Devils… Liệu Moon biết được sựthật này sẽ ra sao?, hắn vẫn đang nghĩ tên em phải là Moon. Hắn đangkiếm tìm em ở buổi tiệc này những không thấy, e rằng đây sẽ là một cúsốc lớn với em mất. Đáng lẽ ra tình máu mủ phải được thể hiện trong lúcnày, nhưng hắn với Luci đâu đã từng gắn bó, mà có thể cảm thông, hắn lại đang đau xót cho người con gái trong quá khứ tên là “Moon”. Vậy nên hắn quyết định không nói với Mes, cha hay một ai khác, cứ để đây là bí mậtthôi.
Yun cũng đang trong tâm trạng nhức nhối, cậu không thể tập trung được,đôi mắt cứ bắt tìm em. Cậu nhớ em nhiều lắm, và cũng lo sợ em bị lũngười Devils kia *** hại. Vừa rồi nhìn em trang trọng trong bộ váy kia,phần nào nỗi lo cũng dịu bớt, không, đấy chỉ là lớp vỏ bọc thôi, cậunhận thấy sự đau khổ đè nén em, biết tìm em ở đâu đây…? Biết thế cậu đãnắm lấy tay em ngay từ đầu…
Người đàn ông đã ngăn cản em, là một linh hồn.
Có một cảm giác gì đó ấm áp đã siết lấy tâm hồn, ngay lúc Ken trao choem chiếc nhẫn quý giá. Còn hơn cả được an toàn trong vòng tay Ken, hayđược cười với anh Wine, thoải mái bên Yun, hơn cả người phụ nữ đã ôm ấpem lần cuối ấy,… hơn mọi thứ. Một hơi thở nhè nhẹ có phần quyết đoán,bảo ban hay là bắt em phải làm thế - từ chối con người kia.
Em không phủ nhận tình cảm của Ken, cũng có thể khẳng định em luôn nghĩvề hắn, và cần hắn… nhưng cũng sợ hắn biết nhường nào. Trong giây phúttưởng như sẽ thuộc về hắn ấy, em lại tìm thấy có một hạnh phúc nhỏ nhoivà đầm ấm, một điểm tựa nơi tâm hồn, mặt khác có gì đó phải vâng lời,như thể trên Ken còn một người nữa có thể áp đặt mọi tư tưởng của em.
Em không thể biết người ấy là ai đâu!
Nhưng ở một cõi hư vô nào đó, cha đã có mặt kịp thời để ngăn cản con quỷ kia. Chỉ có thể hiểu được hiện tượng này theo nghĩa lí tâm linh, vìphản khoa học. Người có quyền hành chính là cha Trac của em, cha đãkhuyên em co ngón tay lại đấy. Cái cảm giác yên ổn là cha đang đến bêncon gái, siết chặt để con mãi được ở trong vòng tay của gia đình. Vìchính cái kẻ ác độc đã giết mẹ Renny và cả người cha này nữa, thế nên có ai chấp nhận kẻ đó là con rể mình được chứ. Vậy nên dù là một linh hồnông cũng cố gắng bằng mọi giá vượt qua ngưỡng cửa âm dương để soi cho em một con đường dù em chẳng biết ai đã can thiệp vào. Và đương nhiên, lời cha nói nặng hơn những lời âu yếu của Ken nhiều nhiều.
Thế là em đâu có cô đơn nhỉ? Không, cha Trac chỉ có thể đến bên em lầnđó thôi, lần duy nhất, và em sẽ chẳng còn ai trong đường đời này nữa, kể cả trong tiềm thức, giấc mơ, hay một giá trị tinh thần nào đó.
*
* *
Em nằm ngục xuống từ lâu, cho tới khi tỉnh thì đã một tiếng trôi qua.Những tiếng động huyên náo ngoài kia trở thành im lìm trong căn phòngnhỏ bé của một góc khu nhà WC. Em vẫn thu lu và nhìn vô định vào hướngcửa, liệu có một cánh cửa nào được mở ra cho em đi tới…
Bước chân ra ngoài kia sẽ đối mặt với thực tai thế nào đây? Em là Moon hay Chris? Hay chỉ là một kẻ bị đày ải?
Việc em đã cứu Yun cho thấy Moon ở trong em, người mẹ Hamony ấy thuộc về tổ chức White, em đã từng cứu một người thuộc tổ chức này, vậy hay emsẽ là Moon?
Nhưng… cha em là một cán bộ của Devils, và mẹ em không bao giờ từ bỏlòng trung thành với tổ chức ngầm này. Em đã từng ăn cơm của Devils,sống trong môi trường Devils, có khổ cực, có bi thương, nhiều lần muốnrời bỏ thế giới vì không chịu đựng nổi, nhưng nếu không có Devils liệuem có một nơi để dừng chân. Cơm gì thì cũng là cơm, em nếu không cónhững bữa cơm lắm sạn ấy sao có thể tồn tại… Em là Chris?
Một mớ bòng bong, em chịu thôi, không thể biết được mình là ai, vì emcòn nợ Hamony nhiều lắm, nợ cả con cô nữa, cũng lại nợ Arrow và Ken, cảhai người anh… Cố mò dậy, em đứng một lúc để chấn tĩnh cho hệ thần kinhtrở lại với chính mình. Rửa mặt và quét một lớp mặt nạ dày đặc phấn, lại như lúc ban đầu khi em tới đây,… Ra ngoài cửa thật điềm tĩnh trên đôigiày cao cấp, em tiến thẳng tới lối ra.
Tất cả những ai ý định tìm tới em vẫn không ngừng con mắt, trong đó cócả Mes. Họ rồi cũng thấy em trong đám đông, và đều có chung một mongmuốn, được bảo vệ em.
Đầu tiên là Luci, cô sẽ hỏi em một vài thứ, nhưng lại bị chặn lại bởi những tiếng nói chuyện xã giao.
Yun liếc thấy Luci đang hối tiếc gì đó, và cậu cũng nhìn thấy em, nhưng không thể tới gần,… vì ranh giới…
Wine là người thứ ba, hắn chẳng phải như hai người trên, có gì phải losợ về vai vế khi hắn là một người cao cấp trực thuộc cơ quan đầu não của Devils, nhưng hắn đã từng lợi dụng em để tiếp cận với nhóm người White, hắn tự thấy mình không thể,…
Từ góc nhìn khuất, Arrow nhắm mắt lại, dù rằng trước khi thấy bóng dángquen thuộc, hắn đã xốt xáng biết nhường nào, nhưng giờ đã đạt được rồi,hắn lại thôi ngay mọi ước muốn trao cho em ánh mắt yêu thương,…
Mes có thể đem lại những gì em mong muốn, một vài cử chỉ nhỏ nhoi củaanh thôi, như là nhìn em, không cần phải cười hiền đã kéo em khỏi cơnbão rồi. Anh không phải anh trai em, cũng không phải là người gì đó đặcbiệt, nhưng chính cái ngỡ tưởng về một người anh đã đem tới cho em sựtồn tại này, lúc này đây có thể anh sẽ là người phù hợp nhất để dỗ dànhvà che chở cho em, nhưng… chưa bao giờ Mes từng làm thế cả. Vẻ bề ngoàicủa anh còn lạnh lùng hơn cả hai người Sếp kia dù trong lòng có nghĩ gìchăng nữa,… nên… anh không thể tới bên em lúc này, …
Còn Ken, hắn có chủ đích muốn để em tới đây là vì muốn lũ White đángghét mà tiêu biểu là thằng nhóc tên Yun phải biết rằng em là người củaDevils. Hắn có phải lo sợ điều gì từ phía “cánh gà” đâu, hắn dám khẳngđịnh mình sẽ bảo vệ được em, dám chắc chắn sẽ mang lại một địa vị, sựvinh hoa, hay bất kì thứ gì cho em… nhưng vẫn là em, liệu em có muốn hắn ở bên hay không? Em đã chối từ chiếc nhẫn ở thời điểm mà hắn đã yêu emquá nhiều và nghĩ em cũng như thế,…
Một rồi vài phút để hắn suy nghĩ, để từ bỏ một bữa tiệc sinh nhật “khủng bố”, vẩy hết những long lanh lấp lánh của vật chất, cường quyền,… Chẳng lẽ em không nhận tình cảm của hắn là đã từ bỏ? Không, tình yêu của hắndành cho em lớn hơn cả núi, bao la hơn biển cả, và dạt dào hơn mẹ đất,…thế thì phải đi tìm em ngay thôi.
Ken để ly rượu rơi tự do, một tên vệ sĩ đã kịp thời đỡ lấy, hắn cởi luôn lớp áo khoác bạc tỉ, sải bước nhanh chóng ra ngoài ngay lập tức mặc kệnhững ánh mắt tò mò hay sự ngăn cản của Rồng Đen.
Hòa vào dòng người trên phố, Ken cũng đã nhìn thấy em bước ra từ một cửa hàng sang trọng. Hắn thấy ở em một thứ gì đó dứt khoát, không chút tiếc nuối, em đứng trên đôi chân mình, mái tóc buông dài và ôm một cái bọc.Bay biến những diêm dúa cầu kì trong trang phục, chỉ còn lại đôi chântrần và nụ cười hồn nhiên. Em lang thang trên con đường và dừng lạitrước một góc tối. Ken bước cách em một đoạn ngắn, hắn không gọi em ngay vì muốn biết suy nghĩ của em. Ken đi theo lối đó, em dừng lại, nhìn vào cái bọc đựng một khoản tiền. Có thể em đã đem bán những món xa xỉ kiachăng, em đang nghĩ gì vậy, hắn đã chọn rất kĩ các sản phẩm đó để rồi em ném qua cửa sổ? Ken biết được lí do sau đó vài giây, em đặt tất cả tiền vào chiếc mũ rách rưới của một người đàn ông mất hai chân và bên cạnhlà một bé gái chừng sáu, bảy tuổi. Hai cha con họ nhem nhuốc trong mấymiếng bìa carton, ngay tới áo còn không đủ mặc. Người đàn ông chỉ nhìnrõ lồng tử và hàm răng vổ, mái tóc rũ rượi như bị điện giật, đôi tay còn lành lặn nhưng còn chẳng nhìn thấy cơ đâu vì chịu đói trường kì. Đứacon gái rúc vào người cha, hàm răng sún dơ bẩn, cái áo vớ được giống như áo sơ mi của người lớn phủ kín người. Em đặt số tiền một cách trântrọng chứ không như những người qua đường vẫn thường ném mấy xu một cách rẻ rúng. Em ngốc lắm, số tiền này thậm chí còn không thể mua nổi mộtbên giầy em đang đi, mà lại đem bán rẻ để đưa cho cái người khuyết tậtkia, ông ta có thể làm gì với khoản tiền này chứ, còn đứa bé con kianữa, nó chỉ quen đếm và nhặt nhạnh một vài đồng tiền nhỏ mà đâu nhìnthấy xấp tiền lớn bao giờ. Đâu phải cứ cho đi vô tội vạ như vậy là sẽđược, Ken nhìn em trầm lắng. Em tốt quá, một người tốt như thế thì đâuhợp với hắn.
Em bé nhìn em với một ánh mắt biết ơn. Ánh mắt tăm tối kia vẫn có thểcười để cảm ơn em, thì ra còn nhiều người bất hạnh hơn em nhiều lắm. Emtháo chiếc xước màu bạc trên mái tóc và đặt lên đầu em bé. Vuốt nhẹ từng lọn tóc mây chẻ ngọn, gỡ rối một vài chỗ, và mỉm cười. Em ấy đã cám ơnvà cười thích thú. Em đáp lại cũng bằng một nụ cười vui khôn xiết, giống như ba người họ là một gia đình. Đó là ánh nhìn hạnh phúc. Trong khoảng khắc ấy, Ken biết vì sao em lại từ chối hắn, em là một thiên thần, mộtthiên thần bị bao bọc bởi một con quỷ tàn ác và độc đoán nhất thế giannày. Hắn cho đi một thì muốn nhận lại mười, còn em, em cho đi mọi thứchỉ cần nhận lại một nụ cười,… Em khác hắn nhiều quá, nhưng chính điềuđó đã khiến hắn thay đổi. Hắn nhìn vào người cha và đứa con gái kia lạicảm thấy thương xót, chưa một lần nếm mùi đau thương, chưa từng cảmthông với người khốn khổ, thế mà lúc này hắn chỉ muốn rút hết tiền trong ví ra để làm việc tốt thôi. Sự thánh thiện của em đã chọc thủng tất cảnhững gì thuộc về hắn. Có thể trước giây phút này, Devils và em ngangbằng hoặc là Devils có nhỉnh hơn chút xíu, nhưng hiện thời thì khác rồi, cán cân đã chịu sức nặng của em mà lệch hẳn xuống.
Đứa bé đưa cho em một chiếc bánh nhỏ, còn nguyên vẹn trong số những mẩuvụn. Em chìa tay đón lấy, và ăn ngon lành dẫu biết hệ tiêu hóa mìnhkhông tốt. Từ trưa tới giờ em đâu đã được ăn gì.
- Chị tên là gì?- đứa bé lên tiếng.
- M… À… Chris. Chị là Chris - Ken thấy lạ vì sao em lại giấu tên, cáitên Chris chẳng gợi cho hắn một điều gì. Em xoa đầu con bé - Ừm, chị là Chris- rồi em hướng mắt lên nhìn trăng, những giữa com hẻm của hai tòanhà cao tầng này làm gì có mảnh trăng nào. Và em biết, em không phải làMoon.
…
Sau đó Chris chia tay hai người và bước đi vào con phố đông người.
- Ai là Chris?- Em nhận ra giọng nói quen thuộc, nỗi sợ hãi lại căngtràn như ngày nào. Lo lắng, những cảm giác yêu thương ngày nào tan biến, em có cảm giác trước mình Sếp chứ không còn là Ken, em không thể quaylại.
- Dạ!- Em không đề cập tới câu trả lời, Ken vẫn chờ đợi em lên tiếng.Rồi thì kiểu gì Ken cũng biết thôi nên em lại quyết định trả lời, khônggiấu làm gì – Là em!- Em vẫn không nhìn lên, dù đứng quay lưng với Ken.Nếu Ken biết em không phải là Moon mà ruồng bỏ thì em đành phải buôngtay, sống với cái tên của người khác mãi được ư?
- Ai là Moon?- Ken bắt đầu nghi vấn, hắn biết em thật thà như vậy sẽkhông thể nói dối đứa trẻ kia, mà chẳng có gì phải giấu một người dưngvề tên mình như thế cả.
Em không dám trả lời, nếu có ai biết được đáp án chính xác của câu hỏitrên, thực lòng em rất muốn hỏi bằng được nhưng lại vẫn muốn chỉ là mộtdấu hỏi chấm trong đầu.
- Dù thế nào chăng nữa em vẫn là của ta!- Dứt lời, Ken đến bên và ômlấy em. Chris không tiếp nhận, nhưng cái siết của hắn chặt quá, em chỉlà một con manocanh không hơn không kém. Một ngọn lửa đang rực cháy vâyquanh một đá tảng, dù có cháy trong nhiệt độ ghê gớm, cũng không thể làm cục đá mài chảy nhựa,…
Trời lâm thâm mưa tiếp thêm cho hắn một chút cơ hội, những ánh đèn cao áp, một vài chiếc lá rơi,…
*
* *
Trên tòa nhà cao tầng, Arrow hướng tầm nhìn, mắt kính được chỉnh ởtrạng thái ống nhòm. Arrow cứ đứng bất động, hắn đã nhìn thấy ánh mắt em kiếm tìm Ken, rồi thất vọng khi Ken không nhìn em trong buổi tiệc, vàgiờ là để yên cho Ken bao bọc. Vậy là hắn thua Ken thêm lần nữa rồi, mọi thứ quan trọng của hắn, Devils và người con gái hắn yêu,…
Em đã chấp nhận Ken rồi ư? Thế thì hắn đành phải là kẻ gánh mọi nỗi hậnthù thay người anh vậy, Arrow thở dài, mãi thì hắn cũng chỉ được làm kẻdọn dẹp cho con chim Đại Bàng Trắng may mắn kia thôi. Nếu em yêu Ken,hắn chấp nhận gánh mọi tội lỗi cho người mà em yêu để em được hạnh phúc. Thậm chí đến mức mà hắn phải lấy một phu nhân tài giỏi cỡ Ruby để conĐại Bàng chút bớt gánh nặng và chỉ thuộc về em, hắn cũng sẽ đồng ý.
…Devil cần phải được phát triển và cuộc đời màu hồng sẽ phải nắm lấy em…
Người ban sự sống tới cho em có bao giờ em biết?
Việc sửa đổi thông tin có đôi chút gián đoạn, Arrow cần phải có sự thông qua của Ken để thay cái từ “kẻ tànnhẫn” ấy là mình. Hắn đang đắn đo, nếu nói ra liệu Ken có để hắn sửakhông? Xét về độ ích kỉ thì cả hai đều ngang ngửa, hắn nghĩ gì thì Kencũng vậy, nhưng ở đây lòng tự trọng của một thằng đàn ông có cho phépKen để hắn làm? Arrow có chắc câu trả lời là không, thế nên mới cầnthuyết phục, hắn tự cười vào mặt mình, cũng có ngày hắn phải uốn lưỡi vì một cô gái. Thôi được, nên Ken nhất định không đồng ý thì hắn cũng bắtanh ta phải cho phép.
Nhưng không biết có phải là may mắn hay là xui xẻo, người đang sử dụngmáy của Sếp lớn không phải Ken mà lại là người trong cuộc.
*
* *
Chris đang có một ý tưởng, em thiết nghĩ cái trang mạng hôm trước chưatruy cập vào được có thể do màu chữ trùng với màu nền, chỉ cần bôi đenlà có thể đọc tiếp những thông tin về gia đình mình. Lúc này đây em rấtmuốn tìm hiểu những mảnh ghép còn xót lại về cha và mẹ, dù Ken ở đâycũng không thể cản em được.
- Em muốn tìm hiểu thông tin!- Giọng em hơi yếu, đôi mắt khôngnhìn Ken mà dán vào lap trên bàn. Hiện giờ cả hai đã về nhà.
- Được thôi em!- Ken vươn người lấy máy cho em, không giống mọilần, khi về em sẽ phải thay đồ trước, mà hôm nay lại muốn đọc thông tingì đó ở máy tính của hắn, thật lạ. Nhưng vì em muốn... hắn cho phép emkể cả là muốn can thiệp vào chuyện đời tư. Khởi động máy giúp rồi hắnvào phòng tắm để em được tự do.
*
* *
Một hộp thoại hiện lên trước màn hình vừa đúng lúc Chris chuyển tớitrang cần đọc, việc này đã chặn lại hoạt động của máy tính. Chữ “From:Arrow” to đùng khiến em không thể không chú ý, thư của Arrow gửi Ken.Trong trường hợp này đương nhiên em sẽ gọi Ken ra để hắn trao đổi vớingười Sếp thứ hai, nhưng vì đang nóng lòng muốn tìm hiểu về người chatên Trac, em đã kéo hộp thoại xuống góc trái để tiện quan sát trang chủ. Do đã được cài đặt sẵn, vì thông thường chỉ Ken có quyền động tới cáimáy này nên hộp thoại nhận một cái click chuột đã tự động mở hộp tin.
*
* *
“Đề nghị sửa từ “Đại Bàng Trắng” ở trang số 5 thành “Báo” vì con bé đó”- Arrow chỉ gói gọn trong cái từ “con bé đó” có gạch chân, bức thôngđiệp chỉ có vậy nhưng hàm ơn sâu sắc. Hắn không dùng từ “Moon” vì ngườihắn đề cập tới không phải cái tên ấy, nếu là “Chris”, Ken không đọcnhững trang trước sẽ chẳng thể biết. Còn “con bé ấy” nghe thật vô tìnhvà không có gì liên quan đến mình, có thể sẽ đạt được mục đích câu nói.Arrow thở dài, “con bé ấy” chẳng có gì ràng buộc hắn, nhưng lại có mộtchỗ đứng nhất định trong trái tim nghèo nàn này. Hắn hy vọng Ken sẽ vìyêu em mà nhấn chấp thuận.
*
* *
Trang số 5? Hôm trước nếu nhớ không lầm thì em đã đọc hết trang số 4.Chris nhắm mắt mà nhấn chấp thuận, em làm thế là không được phép nhưngcái hộp thoại cản trở việc em truy cập dữ liệu. Mà không có sự lựa chọnnào khác ngoài khung “Accept”, từ khóa “Decline” và “Later” đã bị làmmờ, không thể cho chuột chạm tới. Em mong rằng Ken cũng sẽ đồng ý vớihộp thoại này vì thông thường giữa hai Sếp đều tin cậy tuyệt đối lẫnnhau. Không một chút đắn đo thêm, em khao khát được tìm về gia đình...
Hộp thoại biến mất, em đã bôi đen toàn bộ phần văn bản mà không thể nhìn thấy gì. Thêm một vài suy nghĩ, có thể cách để chìm văn bản này đã cổ,em dừng việc bôi đen, nhấn chuột thử vào một vài chỗ nhưng không có kếtquả.
Không bỏ cuộc, em cố click ào viền khung và ... thành công. Ra là mộtbức phông màu tối đã che mất lớp văn bản phía dưới, kiểu như khung cửasổ vậy, nếu muốn nhìn vào trong nhà, cần phải mở cửa ra. Thì đây, em dỡbỏ bức phông là chữ đã hiện ra toàn bộ.
“ Trac bế đứa bé không phải con mình theo, đi tới nửa đường mới nhớra rằng đây là con của người phụ nữ kia. Thời gian lúc này là gang tấc,Renny có thể không kịp thoát khỏi vụ nổ vừa rồi, tình yêu dành cho người vợ đã tiếp thêm cho Trac can đảm, anh phi ngang qua khu hành lang vàđặt đứa trẻ ở yên đấy, dưới một tán lá trong lành và yên bình, rồi vộilao mình vào vụ nổ.
Trong đám khói mịt mù, Trac mập mờ nghe thấy tiếng trẻ con kêu gào aioán. Khi tiến gần hơn chỉ kịp bắt lấy tay vợ mình. Renny ôm chặt đứa bémà mấy ngày nay vẫn chăm sóc, khuôn mặt cô đã biến dạng, lớp da chảy xệ, máu và dây thần kinh lộ hết. Trac kinh hoàng khi không còn nhìn thấyđôi chân vợ mình đâu, đã nát toét, quả bom đã càn quét cả một góc bệnhxá. Renny còn không kịp nhìn Trac và đứa con gái ruột thịt, cô đã chết.Đứa bé trong vòng tay cũng chỉ kịp hét lên thêm một tiếng thì quả bomthứ hai nổ.
Vậy là Trac cũng từ trần...”
Chris cắt nát cả móng và lớp thịt đầu ngón tay, nước mắt chảy ra còn hơn cả hồ, khuôn mặt em rung lên những cung bậc chết. Có nỗi đau nào hơnkhi hình dung ra đôi chân của mẹ đã thành cát bụi, be bét máu, và rồi cả cha cũng thành tro bụi. Em cố không để tiếng khóc lạc mất mình, tiếptục đọc,... ước gì mình được là đứa trẻ ấy… để cùng lên thiên đườngtrong vòng tay mẹ.
“Ngày 29 tháng 10 năm 1993, phu nhân của Sếp lớn sinh hạ một bé gái chưa đặt tên. Và 29 tháng 11 năm 1993 là ngày giỗ của bé gái vô danh ấy! (Bổ sung: Bé Moon đã may mắn được một gián điệp hợp tác với bà Hamony trông thấy và đưa về White, người này tuy không biết bé Moon là con củaHamony nhưng đã cho bé được sống trong cộng đồng tổ chức White và có một tên mới là Luci).
Người đã dũng cảm hy sinh người em mình để thăng tiến cho địa vị là Báo. Chính “Sếp” đã cho nổ hai quả bom cách nhau chừng 100s để chắc chắn cho sự đưa tiễn đứa em xấu số về chầu trời. Việc làm này chính là tấm gương để toàn thể nhân viên Devils học tập, nghi nhớ: Kể cả là người thântrong gia đình, nếu họ cản trở đường tiến thân của mình, có quyền đượckhử”.
Thật ghê tởm, em vò đầu, không tin vào những dòng chữ trên màn hình kia, lũ quỷ này còn ác hơn cả thú rừng. Mức độ kiên trì giúp em đọc nốt toàn bộ, không bỏ xót một chữ nào tới hết đoạn. Không có một từ “Arrow” hay « Báo » nào thêm nữa.
Kết luận rằng, làm ngược lại, đem thay thế từ « Báo » bằng « Đại BànTrắng » hay đích danh là « Ken » thì đã rõ chân tướng, trong ngôi nhà em đang ở đây có một con quỷ khát máu. Chris giật mình hoảng sợ, em bốirối hay là không thể tin được. Có chuyện anh ruột giết em gái ư? Nếu emkhông sai thì Ken hơn em bảy tuổi, ở cái tuổi con nít ấy mà dám ...
*
* *
Arrow ngưỡng tưởng đã hoàn thành, hắn gập mạnh lap, rồi quảng vào sọtluôn không thương tiếc. Vậy là kết thúc rồi, “con bé đó” giờ chỉ là mộthạt cát, nếu nó có hận hắn và muốn cầm dao kè cổ hắn thì cũng mặc. Chẳng còn liên qua gì nữa, hắn là Sếp và hắn có quyền. Thậm chí “con bé đó”không có quyền được tiếp cận tới hắn huống chi mà có ý định trả thù. Đãđến lúc để ý chí đạp lại tình cảm,...nhưng... con tim hắn đã khắc ghihình bóng ấy mất rồi !
*
* *
Ken sấy mái tóc, hắn muốn là bờ vai để em dựa vào nên cần chỉnh chu. Hôm nay thấy em lạ lắm nên cần phải dịu dàng với em hơn chăng? Hắn cười một nụ cười của người đang yêu.
*
* *
Chris tin vào những gì mình đang nhìn thấy, em không ngờ Ken lại là mộtkẻ bỉ ổi như thế. Giết em gái đã là một cái tội không thể dung thứ, chưa hết, hộp thoại vừa nãy có khi nào là hắn ép em trai mình phải thay từ“Báo” thế chỗ “Đại Bàng Trắng”. Kinh tởm! Em hít một hơi dài, Sếp 2 rấttrung thành với hắn mà hắn lại làm thế, đổ mọi tội lỗi lên đầu Arrow ư?Đểu giả, hại một đứa em bé tý rồi cả một người em chỉ kém mình có vàitháng. Phải rồi, nghe đâu Arrow cạnh tranh địa vị với hắn kia mà, hay là nhân dịp này hắn muốn dìm Arrow xuống.
Em đứng dậy, lượt qua đám ảnh bày trên bàn của hắn. Một đứa trẻ khôi ngô mà ác độc ghê gớm, bức ảnh khi ấy Ken còn nhỏ, mái tóc đen chưa nhuộmvà một nụ cười khinh khỉnh. Ờ, đúng rồi, hắn đã từng bắt em “chơi” vớimấy con chó thì sao không dám làm thế. Nếu so sánh việc Arrow đã làm,giết Hamony, em còn có thể hiểu được là vì Sếp coi trọng kỉ cương, dẫusao bà ấy là kẻ tội đồ. Sếp làm thế mà em đã hận tới tận xương tủy thìcái việc giết cha mẹ em- những người vô tội, cứ cho là ngoài ý muốn đi,nhưng đứa trẻ sơ sinh bé tý ấy có tội tình gì. Ngốc thật, thế mà em cònđịnh trao gửi cả đời cho hắn, chắc là chỉ một thời gian ngắn nữa là tớilúc hắn cho em thành món thịt rán rồi. Em cười theo cái cách hắn đã từng cười, nhạt nhẽo,...
Nước mắt đã khô tựa lúc nào, loại phấn cao cấp và mascara không trôitrong trường hợp nãy cũng bị nhòe vì những giọt nước đã khóc cho cha,cho mẹ, cả hai người bạn cùng tuổi kia. Có lẽ nhiệt độ ở Nam Cực cũngkhông bằng con tim của Ken rồi, thế nên hắn mới dám làm những điều kinhkhủng thế...
Hiểu rồi, người của Devils là phải thế!
*
* *
Ken bước ra với vẻ mặt vui sướng, hôm nay là ngày sinh nhật đặc biệtnhất của hắn vì có em, còn gần nửa tiếng nữa là đã qua ngày hôm nay rồi, vậy nên hắn cần trân trọng thêm những giây phút này... Đôi môi hắn vẽlên đường cong trái tim, sống mũi thanh tú và một mùi hương nhè nhẹ...
- Xoảng!- Ngay khi chạm tới mắt hắn, em đã sợ xanh mặt. Nhữngsợi tóc bết chặt lại, mười ngón tay bấu chặt vào thành bàn, và chiếckhung ảnh rơi mạnh. Mảnh vụn loảng xoảng trên bức ảnh hắn còn nhỏ, tựanhư mặt băng bị đập tung, nhưng cái ánh nhìn độc đoán của cái tuổi nhỏkia vẫn sắc đá. Mọi hoạt động lúc này tạm ngưng để tập trung vào hô hấp, em cố gắng lùi lại, trước mặt em lúc này là một con quỷ đội lốt ngườikhông hơn không kém.
Ken nhìn em, hắn cũng nhìn vào cái máy tính phía xa, có lẽ em đã đọc một vài chiến công của hắn chăng, năm 20 tuổi hắn đã từng giết tới hơn 50cảnh sát chỉ trong hai tiếng bằng súng, và sau đó vài ngày thì 100 kẻchống đối Devils đã bị hắn cho nếm thử khẩu thần công với tốc độ 2 phút05s,... Nhiều lắm, hắn đã nói là rất độc ác mà, yêu hắn em phải chấpnhận điều đó, nên sớm muộn gì cũng phải cho em biết thôi. Ken bước chầmchậm lại gần em, vẫn là ánh mắt điềm đạm dành riêng cho em...
Trí tưởng tượng của em lúc này phô hết ra, em nghĩ những bước chân củacon người kia đang giẫm đạp lên máu, da thịt người... lênh láng dungdịch màu đỏ giữa nền gạch gỗ, có tiếng mèo con kêu trong làn gió thoảngthảm thiết, và mùi hương toát lên từ người hắn sặc mùi máu...
Nhớ lần trước, hai tên sát thủ ở tổ chức Green ám sát em, cái lúc màchạy xuống tầng hầm em đã buông xuôi tất cả, mọi nỗi sợ vượt qua ranhgiới...may mắn thay em lại va vào thùng dầu,... cảm giác lúc này cũngtương tự như thế, đứng trước hai vực âm dương, chỉ cần con quỷ Ken kiachạm vào em là vĩnh viễn chết... Bản năng sinh tồn lại trỗi dậy, em muốn cầu cứu để tồn tại,... nhưng biết gọi ai đây khi mà người duy nhất ởbên em lúc này là tử thần...
- Reng reng reng!- Tiếng chuông điện thoại đổ. Ken dừng bướcchân, hắn chuyển hướng. Tầm này thì có thể là ai to gan gọi được, nhưngnếu không nghe máy thì có lẽ tiếng chuông vẫn cứ kêu ồn ào. Hắn nhấc máy lên, Ruby gọi. Cô nàng tìm không thấy hắn đâu nên gọi cho hắn bằng mọisố điện thoại, hắn cứ để cô ta thao thao bất tuyệt, đôi mắt vẫn trôngchừng em, tự nhiên lúc này hắn biết sợ một người... Nhìn mắt em đen xìvì nhoen, phảng phất một nỗi buồn và sự lạnh giá.
Tiếng chuông đã kéo em lại, giống với đồng hồ báo thức hẹn lúc 0 h màngày nào em vẫn dùng. Em chợt tỉnh khỏi ảo tưởng, bình tĩnh lại thì ratrước mặt em là một con người.
Ken cụp máy, hắn không nói gì trong lúc đàm thoại và cũng chẳng cho Ruby cơ hội được chào tạm biệt. Ánh mắt em đã làm hắn mất suy nghĩ, em đangnhìn hắn một cách hoảng sợ, còn hắn bị ánh mắt ấy làm nhỏ bé cái tôi.
- Sao vậy em?- Giọng trầm ấm tràn đầy tình thương - Mệt à? Có cần...- Hắn chưa kịp nói hết thì em đã chen ngang:
- Không! Không sao! Không sao! Chẳng sao cả!
- Nghỉ đi!- Hắn đưa tay lau mồ hồi cho em nhưng em đã đẩy ra.
Hít một hơi dài, lấy hết dũng cảm để thốt lên lời.
- Tôi là Chris, cha tôi là Trac và mẹ tôi là Renny. Họ đều lànhân viên của tập đoàn Thương Mại Devils, gia đình tôi trung thành tuyệt đối với Devils, không phải gián điệp.- Em nói không kịp đớp hơi - Thờigian qua tôi đã bị mang lốt con của gián điệp và phải chịu sự trừng phạt của tổ chức, giờ tôi cần lấy lại những gì thuộc về mình!- Em quảquyết, em không có ý định phục thù Sếp, vì hắn là đấng tối cao, nhưng em có quyền được trả lại một tuổi thơ ...
Ken không hề biết điều em đang nói, Trac và Renny hay một cái tên nàokhác, có vô số nhân viên ở Devils thì có bộ óc nào nhớ nổi, nhưng hắntin là em đang nói sự thật.
- Thế muốn gì?- Em xưng tôi thì hắn đáp lại theo đúng thứ bậc.
- Một vị trí ở Devils.4!- Em nói nhỏ. Cha em trước khi chết đãđược làm ở Devils.3 một vài tháng, và ông muốn con phải hơn mình.
Ken thấy lạ, em có muốn làm cho hắn ở Devils.5 thì hắn cũng cho phép ngay.
Đợi một lúc không thấy Ken lên tiếng, em tiếp tục:
- Tôi phải được bồi thường vì danh dự và nhân phẩm của mình- Đã phải chịu quá nhiều tủi nhục rồi, em không thể nhẫn nhịn được nữa,chẳng có người nào có sức chịu đựng vô biên được đâu.
- Được thôi! - Em không hiểu hắn rồi, nếu lấy hắn em có hơn mọithứ. Vậy nên việc hắn trao cho em chiếc nhẫn ấy chính là sự bồi thườnglớn nhất có thể.
Em nhìn hắn không nói lên lời.
- Thích thì thế chỗ cho Arrow hay làm tổng bên Angels!- Hắn phóng thoáng, nhưng em cứ nghĩ hắn đang trêu ngươi.
- Tôi muốn làm cho ngài Arrow!- Em nhìn thẳng mắt hắn, em đã trách lầm người.
Ken nhìn em vẻ hiếu kì, hắn đã tin là em yêu hắn thì chẳng có gì phải esợ trước một người đàn ông khác.- Ta cho phép nhảy bước! - Ý hắn làkhông cần phải làm tôi tớ cho Sếp 2, mà làm luôn chức đó, hoặc là về bên cạnh hắn ở Devils.5.
- Chỉ làm cho bên Devils.4 thôi!- Em muốn trung thành vớiDevils vì cha mẹ, nhưng em không muốn đầu quân cho con quỷ độc ác này.
- Devils.5 mà còn chê ư?- Hắn ghé sát vào tai em.
- Tôi không thích Devils.5- Em vô cảm.
- Nhưng ta muốn thế!- Hắn đau khi em nói vậy.
- Ngài không có quyền!- Em ghét những thứ áp đặt, nếu em không phải người của Devils thì tin rằng em đã giết hắn rồi.
- Thế mà dám xin làm ở khu 4!- Theo em thì em cũng làm gì có quyền mà xin xỏ hắn.
- Vì Sếp 2 chấp nhận!- Lần mà em ở chỗ Arrow, hắn đã bảo là sẽ nhận em làm nhân viên lần hai.
- Vậy nói ta biết để làm gì?- Ken to tiếng.
- Vì... - Đúng, nói cho con quỷ này biết để làm gì chứ, em nhận ra...- Vì ...đây là nhà của ngài!
- Và cũng là của em!
- Không! Tôi chỉ là người giúp việc ở đây!- Em gạt đi mọi khoảng thời gian tươi đẹp.
- Em đã từng đồng ý là vợ của ta!- Hắn lừ mắt, ngày trước em còn muốn được ngủ với hắn cơ mà.
- Ngài... đâu có... yêu tôi!- Em trùng chân và hướng mắt vô định. Nếu yêu mà thế này thì chỉ là xiềng xích.
- Yêu mới được lấy ư?- Hắn đã nói yêu em bao nhiêu lần mà em không nhớ?, hay em đã quên?
- Ngài lấy tôi thì được gì?- Em nhìn hắn bằng một ánh mắt vô sản, em nghèo và chẳng có một vật giá trị gì.
- Cứ phải được gì thì mới lấy sao?- Ken không thích em nói đến chuyệnlỗ lãi trong tình yêu. Hắn có mọi thứ, đại gia với số tiền chất cao hơnnúi thì cần gì phải hưởng quyền lợi từ người khác nữa. Tuy nhiên, em cho hắn những cảm giác hạnh phúc vô giá mà có số tiền nào thỏa mãn, vậy nên hắn lời quá ấy chứ.
- … Tôi- Em bối rối trước từ “em” và “tôi” rồi cũng có thể cưỡng lạitừ “em”- ...không hiểu!- Giọng nói có phần thiếu năng lượng.
- Tại sao cần phải hiểu?- Hắn quát làm em co do, nếu bắt hắn hiểu vìsao lại yêu em, yêu đến điên cuồng thì làm gì có câu trả lời.
- Nhưng vợ của ngài phải là người hoàn hảo- Em nói về thực tế.
- Định nghĩa?- Hắn khoanh tay lại một cách gia trưởng.
- Trí tuệ... xinh đẹp...tài giỏi...- Em đang nghĩ tới từ “độc ác”nhưng không thể nói.- và... được sự đồng thuận của tổ chức- Em đã từngbị dọa nạt nên biết điều kiện này không thể thiếu.
- Xét cho cùng thì em chẳng có gì cả!- Ken nhìn em một lượt từ trênxuống dưới, - nhưng còn thiếu sự lựa chọn của ta!- Em đã quên mất thứquan trọng nhất, vợ của hắn thì phải do hắn được quyền chọn.
- Tôi... không xứng đáng với ngài!
- Nhưng… con ta phải là của em!- Hắn quên mất nghĩa vụ đối với Devils, ước muốn của hắn lúc này thật tầm thường.
- Tại… tại sao ?- Em ngước mắt lên nhìn vào hắn.
- Vì ta muốn!
- Không thể…- Một tì nữ như em chẳng bao giờ mơ tới hạnh phúc cao sang ấy.
- Ta muốn em là mẹ của con ta !- Một câu nói có nội dung tương tự lạiđược cất lên, hắn không mong cho mình, tuổi thơ hắn đã qua lâu rồi.
- Em ?- Chris cất lời, em lơ lửng giữa cách nhìn đầy tình cảm mà cầu xin của hắn, có lúc đã lãng quên quá khứ.
- Không thể à ?- Hắn không còn đủ sức nói to nữa, giọng hắn đuối dần, trước em hắn chỉ là một cành cây hoang dại.
- Có… rất nhiều người thích hợp !- Buổi tối hôm nay, em đã thấy hắn nói chuyện và mỉm cười với rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.
- … - Hắn gạt thở-…- thêm vài giây nữa trước khi quyết định-… nếukhông muốn ta cũng không ép !- Hắn đã nói quá nhiều rồi, rằng em làngười duy nhất phù hợp, sao chẳng bao giờ em chịu nghĩ như thế, hắnkhông trách em tự ti, nhưng suy nghĩ của em nhỏ bé, hạn hẹp quá. Ánh mắt Ken trùng xuống, lần đầu tiên hắn thể hiện nỗi buồn trên khuôn mặt. Sắc hồng đã bị sự nhợt nhạt của thất vọng làm hắn thê lương. Hắn không muốn con hắn phải như hắn, thật đấy, không muốn nó có mọi thứ một cách côđộc bằng con đường này. Hắn sợ khi không bao giờ được bế trên tay sinhlinh bé bỏng của mình, sợ phải mắng con và làm con ghét mình,… nhữngđiều này cha hắn đều đã cho hắn nếm trải… Hắn thèm cái cảm giác được hét lên trọng bệnh viện rằng « Con tôi đấy ! », thật là tầm thường vớinhững người có chí lớn như hắn phải không ?
- Xin lỗi, em không thế làm được, em thiếu quá nhiều thứ !
- Có một thứ mà em không thiếu !- Hắn cười nhạt, đấy là thứ hắn cầnnhất- … là tình yêu !- Hắn chưa thể biết được sự ấm áp trong vòng taymẹ, nếu em là mẹ của con hắn, chắc chắn chúng sẽ hạnh phúc biết chừngnào… Em có biết hắn đã từng khao khát được làm anh trai của em biếtnhường nào không, hắn muốn được chăm sóc và yêu thương em như một giađình…
- Em là trẻ mồ côi, em chẳng có ai cả, chẳng một ai đón nhận em vàbây giờ em cũng vẫn chỉ có một mình,… em làm gì có tình yêu chứ !
- KHÔNG ! Em hơn tất cả mọi người, em có rất nhiều thứ, những thứ màta có tìm kiếm mãi mà cũng không thể có, ta muốn con ta phải được cótình yêu của em !
Em nhìn hắn, hắn sai rồi, em làm gì có, tình yêu ư, em ghét nó, em ghétrằng chỉ mình em cho đi tình yêu thôi mà không nhận lại được bất kì điều gì khác…
- Chắc là… những cô gái đó- em ngập ngừng, những cô gái thông minh sắcsảo đủ tiêu chuẩn để hắn lựa chọn ấy- họ chưa thể hiện ra thôi !- Emnghĩ rằng họ cũng giàu tình thương dành cho gia đình, vì đó là điều hiển nhiên mà… Nhưng có lẽ chỉ hiển nhiên với những người như em, Yun hayLuci thôi, người ở Devils làm gì có khái niệm « gia đình ».
- Nếu không phải em, con ta sẽ không bao giờ được cười !- Hắn không nói dối, nhìn hắn mà xem, có khi nào thấy hắn cười một cách sản khoái đâu.
- Mẹ nào mà chẳng yêu con chứ !- Em ngạc nhiên, em không tin là mẹ hắn chưa từng bồng bế đứa con trai trưởng này.
- Vậy thì nhầm rồi !- Có thể chính vì em là người bình thương nên không thể hiểu hắn.
- Không đâu! Bình thường ta làm sao biết được, chỉ khi nào có biến cốxảy ra chúng ta mới hiểu được tình mẫu tử!- Chắc là bà Hamony ngày ấy đã coi em là Moon mà che chở cho em tới hơi thở cuối cùng...
- Em đâu có hơn ta, dựa vào cái gì để nói!- Ken có cha mẹ nhưng hắn cũng chẳng hơn gì một đứa trẻ mồ côi. Ánh mắt của hắn còn đen hơn cả bầutrời đêm nay, sâu trong nó, vẫn là hình ảnh của em.
- ...- Im lìm.
Ken xoay người, không muốn nhìn em nữa, để hông dựa vào bàn, tấm lưnghơi cong vì mỏi. Hắn khoanh tay và hình dung về một tương lai khôngxa... Khi hắn có một cậu con trai và em có hai nhóc tì. Vòng tuần hoànlại bắt đầu, con hắn đơn độc bắt nặt hai đứa bé, hành hạ, đánh đập, thậm chí là lăng mạ. Còn hai đứa bé còn nhỏ đã ý thức mà che chờ cho nhau,mọi nỗi đau đều ta biến khi chúng ôm lấy nhau... Con trai hắn sẽ đánhchúng tới khi nào mà chúng phải tách rời nhau ra, như khi hắn đã ép emkhông được nghĩ về anh trai mình nữa ấy... Nhưng chẳng thể,... Hắn không kìm được nữa, hắn không thể để khoảng thời gian cô độc ấy lặp lại.
- Tại sao lại nghĩ như thế?- Em không tán thành việc hắn nghĩ, chắc là mẹ hắn cũng yêu con, nhưng bà không thể hiện.- Con anh...- Em đọc được suy nghĩ của hắn- chắc chắn sẽ là niềm tự hào của anh, của mẹ đứa trẻvà của Devils, tất cả mọi người...- trong đó có em, em tự hào vì tổchức, vì em là người Devils.
- GIẢ TẠO!- Hắn đáp lại ngay, ngày xưa hắn đã nghĩ em giả tạo khi cốthể hiện tình yêu ra bề ngoài, còn giờ hắn biết sự giả tạo không tồn tại trong em. Mà trong hắn, trong những bộ óc khôn ngoan ưa thích được catụng… - Chỉ để che mắt thiên hạ!- Ai cũng nghĩ hắn sung sướng. Ken cười trong nỗi chua xót, hắn nhìn em, em không thể hiểu được cảm giác củahắn.- Ngồi đi!- Hắn thấy em đã mệt mỏi lắm rồi, chắc chẳng có ai muốnnghe tâm sự của con rô bô như hắn đâu. Hắn ngồi xuống trước, để chốngmột chỗ ngay cạnh cho em.
Chris ngồi xuống, em không ngồi cạnh hắn, mà tìm một cái ghế nhỏ như ngày xưa hắn vẫn thường dạy em học…
Một sự phân chia giai cấp mà tự hai con người tạo ra. Hắn với chiếc ghế lớn và em nhỏ bé.
- Chắc chắn con em rồi sẽ rất hạnh phúc!- Hắn thở dài, để nói ra câunói này lòng hắn quặn thắt. Chàng trai nào được bảo vệ em mãi mãi sẽ làngười hạnh phúc nhất thế gian này, không phải là hắn rồi Hắn biết, cómột cách yêu là chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, chắc là hắnchỉ được yêu theo cách đó thôi. Mặt hắn chợt tái nhợt lại, hắn sợ, sợrằng nếu người đó là Yun, hay một người nào đó thuộc tổ chức chống đốilại Devils, hắn không muốn phải giết đi kẻ đó, kẻ sẽ là người cuối cùngkhóa trái tim em lại. Hắn biết em đã quá nhiều đau khổ, nhưng nếu em yêu một người như Yun, cậu ta đúng là người tốt, hắn biết, có thể cậu ta sẽ đem đến những hạnh phúc cho em, nhưng em ơi, xin em đừng yêu đối thủcủa Devils nhé, hắn không thể cướp đi chồng em chồng em được đâu, nhưnghắn là người của Devils,… Vậy nên nếu em yêu ai hãy để cho hắn biếttrước nhá em… Ken bất động một lúc, hắn sợ em sẽ quên mất mình. Em chỉcần được người khác quan tam tới thôi là sẽ yêu quý họ ngay, hắn biếtmà, nếu như khoảng thời gian tươi đẹp trước đây không phải là hắn, làmột người nào khác kể cả là Arrow chắc em đã yêu người đó rồi… Hắn muốnthời gian dừng lại, để em chỉ được phép yêu một mình hắn thôi.
Em không nói gì, đôi mắt thoáng hụt hẫng khi hắn nói như thế. Chẳng lẽ em và Ken sắp rời xa rồi ư?
- Sao thế?- Hắn vẫn muốn quan tâm em, muốn ôm em vào lòng nhưng có khoảng cách mất rồi.
- Không, em không sao!
- Ta chỉ muốn em là vợ cua ta và là mẹ của con ta thôi!- Hắn không thểôm em, nhưng hy vọng mong manh cứu vãn tình yêu này. Làm ơn đồng ý điem, để hắn được cười nụ cười hạnh phúc nhất.
Nhưng ánh mắt em thêm một lần khước từ, hắn đứng dậy và đi vào giường.Đồng hồ đã qua con số 12, vậy là ngày hôm qua là ngày buồn nhất của hắn, dù có em nhưng món quà sinh nhật ý nghĩa nhất không tới được tay.
Hắn nằm yên trên giường, thi thoảng vẫn để mắt tới cái dáng người nhỏ nhắn kia. Rồi khi thức dậy sẽ coi em là gì đây ?
- NGÀI ĐÃ GIẾT CHA VÀ MẸ TÔI !- cuối cùng thì em đã nói ra được lí do.Nếu… không có điều kiện này, chắc em và hắn đã có một kết thúc hạnhphúc.
Ken bật dậy ngay lập tức, những điều cả tối nay em nói về cha mẹ và cảcâu nói vừa rồi … hắn không nhớ nổi,… hắn có thể đã giết nhầm ngườithuộc tổ chức, điều này có thể cho qua với những người chỉ đạo như hắn,nhưng sao lại chớ trêu khi người con gái hắn yêu lại là con của nạn nhân !
Chris không khóc, em ngồi thừ ra nhìn vô hồn chẳng khác một xác chết.Bất thình lình Ken lao tới ôm trầm lấy em, hắn quỳ luôn xuống để khuônmặt em tới bờ vai hắn. Bàn tay to lớn rủn rẩy trước một cô gái…
- Ta xin lỗi, xin lỗi em !- Hắn lần đầu tiên hạ thấp bản thân để xin lỗi một người,- làm ơn, hãy để ta ôm em một lúc thôi, rồi ta sẽ để em được tự do…
Em ngồi im, tay không thể đưa lên ôm hắn được nữa. Em không thể cho qua lỗi lầm của hắn được, cha và mẹ em… và …hắn !
Một lúc, hai lúc, rất lâu rồi Ken vẫn cứ ôm chặt lấy em, tựa đầu lên bờvai em, hắn ngủ như một đứa trẻ. Dù em rất mỏi nhưng em biết, lần cuối,lần cuối được yêu… nên em cho hắn mượn bờ vai này… Chỉ cần em dịch nhẹngười là hắn càng ôm em chặt hơn.
Mùi vị của hắn, của em, của quá khứ, hiện tại sẽ khóa lại ở đây.
Rồi Ken tỉnh, đôi mắt thẫn thờ vẫn nuối tiếc, sau một hồi nữa thì hắn cũng ra được quyết định :
- CÚT !- Ken đuổi em đi đấy, hắn bỏ em ra một cách lạnh lùng, đi vào giường và ngủ tiếp.
…
Mãi mãi dừng lại tại đây.