Moon vẫn cứ đơ ra khi nhìn thấy nụcười của Sếp. So với ánh mát ấm áp của Sếp nhỏ, thì đây lần thứ haikhiến tim em ngừng đập trong giây lát. Mặt em nóng lên, tai đỏ ửng, cảmgiác lúc này lạ quá. Mãi cho tới khi chuông điện thoại rung em mới bừngtỉnh.
Moon sẽ có một cuộc hẹn chiều nay. Trong tin nhắn, người đó chỉ đề cậptới chỗ hẹn, yêu cầu không được mang theo bất kì tín hiệu thu phát sóngnào mà không nói gì thêm, cuối cùng là dòng chữ:
“Đó là lệnh,
Devils.”
Đây không giống với phong cách của Sếp nhỏ, Sếp sẽ chẳng bao giờ đề chữDevils ở dưới, và cũng chẳng thể là một cuộc hẹn của Sếp lớn, nếu có gìthì Sếp lớn sẽ nói luôn chứ đâu cần rườm rà tới vậy. Ai là người đưa racuộc hẹn này nhỉ?, dù không biết nhưng Moon sẽ tới, có khả năng là củamột người nào đó thuộc Devils gửi tới. Sau 5 phút kể từ lúc đọc, tinnhắn đã bị xóa không một dấu vết.
Moon nghĩ rằng có thể chiếc dây chuyền mặt chữ “K” gắn thiết bị quan sát, nên em để lại, và đi ngay lập tức.
*
* *Không nằm ngoài dự đoán, người muốn gặp em chính xác lànhững nhân viên kì cựu đẳng cấp của Devils. Vừa nhìn thấy em, họ đã niềm nở chào đón. Moon vẫn chưa hiểu lí do mình có mặt tại đây.
- Xin chào quý bà!- Một ông già chừng 59,60 lên tiếng.
- ...- Moon ngoái người lại để xem còn ai khác ngoài em hay không,nhưng sự thật chỉ có mỗi em, cái từ “quý bà” là dành cho em ư?- Dạ!-Moon lễ phép trả lời.
- Mời ngồi- Để Moon ngồi vào ghế, ông tiếp lời- Chúng ta sẽ không đilòng vòng, mà vào việc chính luôn. Xin giới thiệu chúng tôi làm việc ởban cố vấn của Devils, hôm nay gọi quý bà tới đây là để làm một bàikiểm tra, xem rằng quý bà là một con diều hâu, một con sư tử hay chỉ làmột con nhạn, con mèo hoang!- Giọng ông ta trở nên đay nghiến chứ không phải “kính trọng”. Nhạn và mèo hoang dùng để so sánh với loài Đại Bàngvà Báo gấm, một sự so sánh không chút cân bằng.
Moon hiểu ý đồ của người đó, nhưng một bài “kiểm tra” được thi hành theo cách nào thì em chưa rõ.
- Đại Bàng Trắng hiện đang nắm giữ tổng tài sản là bao nhiêu?- Ông ta bắt đầu tra hỏi.
- ... không biết ạ!- Có bao giờ em quan tâm, mà đúng hơn là dẫu Sếp cóđể cái máy tính vẫn đang hoạt động mà đi ra ngoài, em cũng chẳng dám ngó vào thì sao mà biết được những việc này.
- Devils hoạt động trên phạm vi bao nhiêu vùng lãnh thổ?- Sau mỗi câutrả lời của Moon, một người thư kí bên cạnh ông ta đánh dấu “x” vào ôtrống.
- Tôi không biết!
- Phi vụ gần đây nhất của Devils thu lời bao nhiêu tỉ đô?- tiếp tục hỏi dồn dập.
- Không biết!- Moon căng mắt mà nhìn vào họ, Sếp đâu có để em ngó vào việc của Devils thì sao mà em biết được.
- ... Lấy máy ra đây!- Ông lão nghi ngờ em nói dối, nên sai thuộc hạmang máy kiểm tra nói thật ra, nhờ việc đưa ra các câu trả lời, máy sẽđo nhịp tim và điện não đồ để kiểm tra tính đúng sai của câu nói. Nếunói dối, nhịp tim sẽ đập nhanh hơn, và nếu nói thật, nhịp tim vẫn sẽđiều hòa.
Một người gắn dây thiết bị vào mạch máu ở tay em, sau một vài phút để em lấy lại tinh thần, ông già lại hỏi tiếp:
- Cánh tay phải của Đại Bàng Trắng là ai?- Câu hỏi quá dễ, chính là Báo, ông ta hẳn nghĩ em sẽ trả lời tốt.
- Dạ, không biết ạ!- Máy đo nhịp tim vẫn tuần hoàn bình thường, điện não đồ xung động không đáng kể. Em nói thật.
- Cô gái đã qua đêm với Sếp nhiều lần nhất là ai?- Câu này thì ông tacũng chẳng thể biết câu trả lời, cứ hỏi để xem trạng thái sắc mặt của cô gái kia thế nào.
- Không biết!- Ai mà kiểm soát nổi những chuyện riêng tư của Sếp, Moon thiết nghĩ.
- Vậy cô gái cuối cùng đã lên giường với Sếp?- Ông già không nghĩ là con nhóc con này. Chỉ muốn hù nó một tý cho sợ, chứ nhìn con nhóc này cònngây ngô lắm, không tin là Sếp có thể ân ái với nó được.
- ...- Moon không trả lời câu hỏi này, hình như chính là em thì phải.Nhưng cái từ “lên giường” có thể được hiểu theo hai nghĩa khác nhau. Tối qua đúng là Sếp để em nằm cạnh, mà đúng hơn là em bị ép buộc phải nằmyên cạnh Sếp chứ không phải ngược lại.
-Nó đang đùa đấy hả?- Ông già nói chuyện với đám nhân viên bằng hình thức nhắn tin.
-Không rõ, những nhịp tim nó đập nhanh quá!- Một cô gái trẻ chính là thư kí, có vẻ rất có kinh nghiệm tiếp lời.- Câu trả lời có khi nào là nó?
-Không! Nhìn nó mà xem, trông nó không phải là người đã được ânsủng! - Một gã thanh niên nhận định. Hắn nói đúng và những người còn lại tin điều đó.
-Vậy Ngài ấy đã đem cái chuyện chọn Phu nhân ra để đùa? Không không, không thể nào, từ trước tới giờ Ngài không bao giờ biết đùa! - Thêm một người khác tiếp lời.
- Tên thật của Sếp là gì?- Ông ta tiếp tục hỏi Moon.
- Của Sếp lớn là Ken còn Sếp nhỏ là Arrow ạ!
-Láo toét! Dám gọi đích danh tên các Ngài, chính ta đây còn chưa bao giờ dám gọi, và khi đề cập tới, lúc nào cũng phải có chữ “Ngài” Kenhoặc “Ngài” Arrow.
-Cả Ngài Báo cũng để cho con bé biết tên thật, chứng tỏ không phải đùa đâu.
- Vớ vẩn, sẽ không bao giờ có chuyện hai Ngài ấy chấp nhận oắt con này!
- Kết thúc phần vấn đáp, giờ quý bà vui lòng tham gia phần thực hành kĩnăng. Đầu tiên sẽ kiểm tra thao tác bắn súng.- Dù không muốn gọi mộtđứa con gái chỉ đáng tuổi con cháu mình là “quý bà”, nhưng vì tôn trọngSếp, nên ông già và tất cả người ở đây đều phải chấp thuận. Ông ta dẫnMoon đến sàn tập bắn.
- Rồi! Giờ xin mời quý bà bắn liên hoàn 5 phát súng trúng hồng tầm ở cựli 40m, chắc là bắn gần thì quý bà hẳn phải thực hiện được rồi, nênchúng tôi chỉ kiểm tra phần này luôn.
- Dạ!- Từ nhỏ Moon đã “thử” bắn súng một lần, lần đó may mà là đạn giả, nhưng cũng đã khiến tay em bị giật mạnh và người bị mất phương hướng do lực nén quá mạnh. Sau khi đi tập huấn, cũng đã được huấn luyện cách lắp ráp và sử dụng súng, tuy nhiên không hiểu lí do gì mà so với các bạntrong lớp học, em chỉ được giảng lí thuyết mà chưa từng được thực hành.Giờ sẽ là lần đầu em được “sài hàng thật”!
Không có một người đứng ngắm giúp, em phải hoàn toàn tự làm. Moon đã mặc áo chống đạn dù không cần thiết, đi bao tay bảo vệ và đeo kính ngắm,mục tiêu cách em chính xác là 38,45m, là một hồng tâm di động. Đứng yênđã khó, lại còn chuyển động với vận tốc 0,5m/s thì quả thực quá khó đốivới người chỉ mới học mà chưa hành như em. Tay Moon run run, và em đánhliều.
- Đoàng!- Súng giật mạnh khiến viên đạn đi sai hướng, lệch hẳn góc 76°, khoảng cách bay của viên đạn là 10m. Thất bại!
- Đoàng!- Lần thứ hai chẳng khác hơn lần thứ nhất, không thể đi tới nửa đường đã bị rơi.
- Đoàng!- Do tay vẫn chưa đỡ mỏi vì đã căng phồng cho hai lần thực hiện trước, Moon lại để viên đạn “bay tự do vô hướng” trong không gian.
- Thôi! Dừng bắn!- Người thư kí tích thêm một dấu “x” vào ô trống.
- Dạ!- Moon còn cảm thấy may vì không phải làm thêm hai lần nữa. Em thở nhẹ và nắn ngón tay cho đỡ mỏi cơ.
- Tiếp tục là phần thi lập trình! - Moon răm rắp đi theo mấy người lớn. Họ còn kiểm tra em tới bao giờ nữa đây?
- Mời quý bà chạy thử phần mềm mới nhất của Devils trong hệ điều hànhAndroid, phần mềm chống trộm vượt bậc mà các kĩ sư hàng đầu Devils đãphát minh!
- Dạ!- Moon nhấn OK và bắt đầu sử dụng. Thoáng có chút lo sợ, nhưng emnhận thấy đây chính là phần mềm mà cách đây nửa tháng, Ken đã đưa em sửdụng. Thực tế là Sếp hay “ném” mấy cái đĩa ứng dụng cho em tập luyện,nếu không làm được thì có đĩa B giải mã cách thức, nên chẳng cần hỏi ai, tự mình em tự học. Giờ họ đưa cho em cái đĩa A, em hoàn toàn có thể làm lại, vì phần mềm này rất khó, em đã phải thực hành bao nhiêu lần nênhẳn phải nhớ như in.
-Trình độ lập trình của nó khá đấy! Ta đã điều tra, nó có quan hệvới nhân viên Mes làm bên Devils.5 và Wine làm bên Devils.4, hai ngườinày đều là bậc thầy của máy tính, nó hẳn cũng được thừa kế gen này. Tuynhiên, khác hẳn với hai con người đẳng cấp kia, nó cho thấy sự ti tiện,ngu dốt, và không ham muốn quyền lực. Điều này là tối kị!
-Chúng tôi cũng đồng tình, có nên kiểm tra thêm một phần nữa không?
- Ừ! Nhưng đừng bắt nó làm việc nặng nhọc!
- Tốt lắm! Quý bà sử dụng khá thành thạo, phần này coi như đã vượt qua, thêm một vòng kiểm tra nữa rồi kết thúc.
- Theo tôi- Gã thanh niên dẫn Moon tới một ngôi nhà nằm ở cuối dãy, ở đó có mấy con chó đã hết “date”, chúng một là bị thương quá nặng, hai làđều đã già, không còn khả năng “lao động”. Hắn yêu cầu Moon phải đề racái chết cho năm con chó đó!
- Giết chúng á? Tại sao lại phải giết chúng?- Gã này không hơn tuổi Moon nhiều, nên em mới dám cất tiếng hỏi. Dù bị dị ứng với chó, nhưng Moonkhông bao giờ ghét bỏ loài vật này, và càng không muốn giết hại chúng.Em tồn tạo ở Devils, nhưng em không phải là quỷ không có nhân tính-Chúng dù sao đã cống hiến hết mình cho Devils, sao lại có thể ...- Moonnhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm cho lũ chó.
- Vậy quý bà muốn để chúng chết trong mỏi mòn?- Giọng hắn lạnh te.
Moon không nói gì, có thể hắn nói đúng. Năm con chó ở đây, mỗi con đềucó một vết thương, nhẹ thì là bỏng hai chi trước, bị cụt đuôi, cụt chi,nặng thì hoại tử cả một nửa dưới. Chúng đều đã trên 20 năm tuổi, nếu cóchữa trị cũng không đủ sức đề kháng để vượt dậy, và cũng phải mangthương tích tàn tật. Nhưng nhìn máu rỉ ra ghê quá, mà không ai băng bó,có con chó còn bị đứt cả một khúc khuỷu chi trên, ra máu nhiều mà khôngđược cầm máu. Moon mở cửa và đi vào chuồng chó.
- Ê! Làm gì thế!- Tên kia định bụng sẽ để “quý bà” giết nó bằng mấy phát súng ở cự li gần, nhưng phải là đứng ngoài này cơ.
- Phải cứu chúng thôi!- Chẳng phải là một người từ bi, nhưng ai thấycảnh này mà chẳng thương cho lũ chó. Moon đi vào mà không nghĩ rằng lũchó rất hung hăng.
- Không được!- Hắn ta đành phải đi vào theo, đã được lệnh phải bảo vệ“quý bà”, hắn không “dám” để “quý bà của Sếp” bị bất cứ thứ gì làm hại,không thì mạng sống của hắn khó mà giữ nổi. Hắn chỉ đứng yên cho “quýbà” chăm lũ chó, canh chừng không cho chúng xâm hại “lòng thành dở hơi”của “quý bà”.
Đã quá quen với cảnh máu me, Moon cặm cụi làm mà chẳng lo sợ gì, đúngmà, có người canh thì sợ gì bị lũ chó “xử”, mà em còn đang cứu chúng đấy chứ, lũ chó thông minh hiểu và để yên cho em làm.
Moon và gã đó bước ra sau 1 tiếng, nhìn hắn thì sạch sẽ còn Moon thì lem nhem máu của chó, ông già gọi hắn ra và quát lớn!
-Mày điên à! Sếp mà biết chuyện thì chúng ta chỉ có chết!- Ông ta tưởng là Moon bị nhốt chung với lũ chó, và bị cắn xé tơi bời.
- Tôi không điên, ông nhìn kĩ xem, “quý bà” có làm sao đâu! Dở hơi đi bông băng cho lũ chó!
- Con nhỏ này đúng là...- Ông ta quay lại chỗ Moon và yêu cầu Moon thay đồ.
- Kết thúc! Thực chất chúng toi gọi cô tới đây- Đã thay đổi cách xưng hô với Moon- để kiểm tra trình độ, nếu vượt qua nghiễm nhiên cô sẽ đượcgọi là “quý bà” mãi mãi và được trở thành người quan trọng của Devils.Rát tiếc, cô đã bị đánh trượt, từ ngoại hình, cách ứng xử, mức độ tànác,... tất cả đều không thể. Theo quy tắc của Devils, phu nhân của chúng tôi chỉ cần lọt qua mắt của Ngài sẽ được ngang hàng với cánh tay phảicủa Ngài, và chúng tôi, những bậc tôi tớ sẽ một mực trung thành với vịphu nhân đó. Tuy nhiên, lần này là ngoại lên, chúng tôi nhận thấy côkhông đủ tư cách để đảm nhiệm, về cả lai lịch, khả năng,... Chúng tôi là những người cống hiến hết mình, cả đời vì sự nghiệp Devils, chỉ muốntốt cho thế hệ sau, nên muốn đề nghị cô TỪ BỎ TẤT CẢ, RỜI XA ĐẠI BÀNGTRẮNG, HAY KỂ CẢ LÀ NGÀI BÁO. CHỦ ĐỘNG RỜI KHỎI TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN
Vừa dứt câu, ông già cùng mấy ngườiđương tuổi đi hết, trong phòng chỉ còn lại Moon và một vài người. Moonxoay người lại, nhận ra ngoài mình, không còn một cô gái nào ở đây!
*
* *Arrow trầm ngâm nhìn cốc café nóng hổi. Hôm nay hắnkhông có việc gì, thư thái nghỉ ngơi và đánh cờ, một trò chơi cổ màkhông bao giờ lỗi mốt. Wine đã đi con pháo chặn nước cờ, nhưng hắn đangnghĩ cách chiếu tướng nào nhanh mà hiểm nhất.
- Moon...- Arrow còn ngập ngừng chưa nói...- là em gái cậu?
Cách xưng hô gần gũi khiến Wine khá bất ngờ, Sếp đang hỏi về phụ nữ, điều mà chưa bao giờ Sếp từng làm.
- Trên danh nghĩa, nhưng không chung dòng máu!- Wine không chắc, nhưnghắn cứ nói vậy, dù Moon có là em gái mình thật, thì cũng không muốn emthuộc về một trong hai người Sếp, và giả sử em và hắn không phải ruộtthịt, hắn muốn cho Sếp biết, hắn chính là một đối thủ đáng ngờm.
- Vậy sao! Còn Mes?
- Anh ấy là người vừa có quan hệ huyết thống với Moon và tôi.
- Ta ăn con tướng của cậu mất rồi!- Arrow nhìn thẳng vào mắt Wine, lạthật, sao lại vô lí tới thế, hắn đã xét nghiệm mẫu máu của cả ba ngườinày, kết quả đúng là Mes va Wine hợp mẫu, nhưng sao Moon lại không cóđiểm chung gì hết với ngay cả Mes... Arrow không tập trung vào ván cờ,ngày trước, chính hắn là người gọi tên em đầu tiên, không lẽ hắn đã gọinhầm!
- Sếp bị tôi chiếu vua rồi!- Wine nhận thấy sơ xuất trong nước cờ của Arrow, nên đã tấn công luôn, nếu chạy vua thì sẽ mất hậu.
- ... Đoán xem Moon đang ở đâu?- Arrow dừng cuộc chơi, không phải vìchịu thua, là vì hắn biết Wine cũng muốn nói chuyện về người con gái ấy.
- ...- Wine không trả lời, theo hắn, em đang ở chỗ Sếp lớn. Mấy hôm em ở nhà, hắn vui hẳn lên, suốt ngày cười, nhưng hai hôm nay vắng em mà lòng buông man mác.
- Gâu! Gâu! Gâu!- Con Frang sủa lên và chạy tới chỗ Arrow, không giốngnhư mọi khi nó đòi hắn cho ăn, lần này nó nhảy lên người và với chi trên ra hiệu cho Arrow nhìn vào chiếc cà vạt. Đây là chó cưng của Ken, nhưng Arrow cũng hay chơi với nó nên nó quý hắn lắm, coi hắn như một ngườichủ thứ hai. Mỗi khi thấy Arrow đang rảnh, nó thường chạy tới và trêuchủ, còn khi hắn đang bận thì chỉ nằm yên bên cạnh. Chủ lớn của nó không còn thích để nó theo nên nó buồn lắm, vậy nên nó nũng nịu chủ nhỏ.
Arrow đẩy con chó ra, hắn chưa hiểu dụng ý của nó. Chiếc cà vạt thì mayra chỉ có Ken với hiểu, ý nó là nó biết chỗ của cái người đã vào chuồngchó nhặt cái nơ cho Sếp năm nào, hiện không ở chỗ Sếp lớn. Lũ chó saukhi đã được Moon băng bó, được nhân viên Devils đem thả trong chuồng, có thể con Frang đã gửi thấy mùi quen thuộc nên nó báo cho Sếp, ngộ nhỡngười ấy có việc gì Sếp còn biết mà đến cứu. Con Frang biết thừa chủmình “cưng” con người ấy, nên bắt chước, mong một ngày cô gái ấy hếtghét nó và chủ cũng sẽ lại cho nó gần gũi.
Dù biết giống chó này rất khôn, nhưng Arrow còn đang dở dang câu chuyệnvới Wine. Hắn đứng dậy và đi cùng nhân viên, bỏ lại con chó cho ngườitrông, dù nó cứ kêu mãi.
*
* *Yun đã ngủ một giấc li bì từ sáng tới tận giờ, kể từ lúc gặp Wine cậu không nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết giờ thức dậy với cái đầu nhức nhối, và toàn thân ê ẩm, xung quanh là ba bứctường bê tông dày và một song sắt. Cậu đang bị bắt giữ làm con tim.
Yun vươn vai, hồi sáng cậu cứ tưởng người gặp ở quán RaY ấy là Moon, aingờ đâu lại là Wine, câu hỏi Moon liệu có tham gia vào công việc ăn cắpấy không, cậu không trả lời được, và Moon có biết cậu ở đây không, làmsao mà biết được chứ. “Con tim”, chắc gì cậu đã được vinh hạnh làm vậttrao đổi, vì Devils có cần gì ở White đâu. Bạn bè sẽ tìm được nơi này để giải cứu cho cậu được ư? Không, thà chết còn hơn để họ liều một đikhông trở lại. Chắc cuộc đời cậu sẽ khép lại ở cái nơi ngục tù phạm pháp này, 18 tuổi, mong rằng cậu sẽ có một nấm mồ chôn thân...
- Moon à! Cậu nỡ để “bạn trai” ở đây sao? Hì, dù thế nào, mình cũng sẽcố gắng nghĩ, cậu không hề hay biết chuyện này!- Yun nắm lấy một songsắt và siết mạnh. Một cảm giác cô đơn quấn lấy, ai đó đã từng giống nhưcậu lúc này, bị giam hã m trong thế giới đen tối, không một ai thânthiết.
*
* *Ken có mặt tại buổi ngoại giao với một vài quan chứcchính trị quan trọng. Họ đang bàn chuyện làm ăn, đôi bên cùng có lợi,nhưng Devils luôn được nhiều nhất. Kế hoạch đã được đề ra, giờ chỉ ngồinghe thuyết trình và kí tên vào vài trang giấy. Nhưng còn lâu mới kếtthúc cuộc họp, hắn không buồn nghe họ nói những gì, cái thứ bao lấy suynghĩ lúc này của hắn là vì sao Moon lại không đeo dây chuyền. Nhìn vàochiếc lắc bản to trên tay trái, Ken biết được trạng thái của mặt ngọc ởchiếc dây kia, một màu vàng đơn thuần, không sức sống, trơ trọi. Emkhông thích nó hay sao? Hay vì là của hắn nên không muốn dùng? Em hậnhắn? Em không thể tha thứ cho những việc làm trước kia của hắn?... Emghét hắn mãi mãi à?
Sao em “độc ác” thế, hắn đã cố gắng dung hòa rồi mà, tỏ ra “tốt bụng”,tìm mọi cách để giúp đỡ mà sao em lại thế? Phá vỡ những quy tắc tự đềra, hắn vứt bỏ cái tôi kiêu hãnh, những tiêu chuẩn cao sang của mộtngười hoàn hảo, để rồi nhận được cái gì từ em? Em làm “vợ” hắn đượckhông? Em không muốn rồi, vì không muốn nên em mới cất chiếc nhẫn và cảdây chuyền hắn tặng.
Tối qua, em đã cất chiếc nhẫn ngay khi về tới nhà, hắn đã buồn tới mứcnào em biết không? Biết chắc bọn người Devils, cả cha và mẹ sẽ khôngđồng ý, nhưng vẫn sẵn sàng tuyên bố em sẽ là người sở hữu Đại BàngTrắng. Rồi trao nhẫn cho em, hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ có một giađình hạnh phúc, với những đứa trẻ của em và của hắn,... Ấy mà lại để kỉvật thiêng liêng trong hòm tối, em nghĩ cất giữ nó trong một chiếc hộpbằng bạc vàng là tôn trọng hắn sao? Không đâu, hắn chỉ cần nhìn chiếcnhẫn ở trên tay em thôi là đã mãn nguyện lắm rồi,...
Em cần một gia đình, hắn bảo rằng sẽ cho em một gia đình, mà em đâu hềbiết hắn đã cho em một gia đình. Không phải ư? Em cần tình yêu từ anhMes của em, hắn đã đóng vai một người anh, dạy em những điều căn bảnnhất của máy tính, rồi khi mỗi khi thấy em đau, hắn đều gửi thuốc cho.Cái lần em từ Green về ấy, không có hắn thì liệu em có đủ sức để về được Devils hay không? Em nào đâu hay, sau mỗi bước chân của em, đều có hắnthầm lặng dõi theo...? Em cần một người cha, hắn cho em những lời tráchmóc nhỏ, cốt chỉ để em vươn lên, rồi khi đỡ con dao cho em, em có thểcoi như đấy là tình cảm của một người cha dành cho em, cha dù để con gci ngã đau, nhưng không bao giờ để con chảy máu,... Em cần một người bạn,hắn luôn ở bên em, thường trực... chỉ để em không thể khóc, không thể cô đơn, nhưng em chưa bao giờ tâm sự với hắn thì phải. Còn nữa, khi ôm em, hắn cũng muốn em cảm nhận hơi ấm tình thương từ người mẹ đã mất củamình, hắn siết chặt em trong vòng tay, để em ngoan ngoãn ngủ một giấc no say. Em có biết đêm nào em cũng ngủ mơ, chính hắn ở bên vuốt ve mái tóc để giúp em an tâm, mẹ nếu còn sống cũng sẽ làm như thế với đứa con củamình, chẳng đêm nào hắn ngủ một mạch được cả, vì còn thức để trông emđấy em à,...
Thế mà hắn chỉ cần một chỗ dựa tình cảm, không hơn, mà em đâu có cho hắn được cơ chứ, em ích kỉ hay là em vô tình...
Mes của em hoàn hảo được hơn hắn ư? Chỉ là chung một dòng máu nhưng đâucó chiều chuộng em bao giờ, đâu có lau khô những giọt nước mắt lăn dàitrên bờ mi của em, hay có bao giờ nhìn em lấy một lần,... Sao lạnh lùngvới em thế mà em vẫn cứ trông mong? -“Em ơi! Anh là gì trong mắt emchứ?”.
Ken nâng chén rượu và uống một mình, mặc kệ những đám người kia đang làm gì. Từng giọt, từng giọt như men axit phá hủy từng tế bào của hắn, chua xót, đắng cay. Ánh mắt giờ nhìn tất cả chỉ là phù phiếm, những lão giàmặc Vest tài giỏi kia, những cô gái với thân hình căng tròn, cả thú vuitiêu khiển của giới thượng lưu nữa, rồi cái bắt tay giả tạo với đối tác, ngọc ngà, lụa là trên cơ thể hay chính con người hắn đây chẳng qua chỉlà lớp vỏ bọc hoàn mĩ để mà đánh mất chính những giá trị mộc mạc, chânthành nhất.
Nếu, Ken không phải là Đại Bàng Trắng, không sinh ra khi đã có mọi thứ,một khuôn mặt xấu xí, một đầu óc rỗng tuếch, gia cảnh nghèo hèn thì liệu những đám người này có chạy theo hắn không?
Moon thì khác. Hắn biết em mà.
Cách đây chừng 7 năm, hắn cho Moon ra ngoài Devil Buildings, vì muốnnhìn thấy cái vẻ mặt ngu ngốc của một con bé từ trước tới giờ chỉ đượctiếp xúc với thế giới có đôi ba lần. Con bé bị bắt mặc áo phong phanh,một chiếc áo dài tay mỏng, thêm áo gió khoác ngoài và nhịn đói từ sáng.Trong con xe Limo sang trọng, bật nhiệt độ cao, khi dừng tới một củahiệu, hắn ném cho con bé mấy nghìn và bảo nó vào mua bánh kem. Vừa mởcửa ô tô, không khí nóng gặp tiết trời lạnh dưới 13°C, nó đã bị nhữngcơn gió lùa tê tái cùng cái cảm giác nhức buốt các khớp cơ. Cái bộ dạngquê mùa, nghèo khổ của nó bước vào cửa hàng mà hắn có thể cười khẩy,trong khi người tài xế im lặng mà ghê sợ. Do không biết giá trị của đồng tiền, nên chỉ nhìn thấy mấy con số không trên tờ tiền Đồng, nó cứ tưởng là nhiều:
- Cô ơi! Cho cháu một chiếc bánh socola!- Con bé ngốc nghếch đến tộinghiệp, nó cười vui vẻ với người bán hàng và chìa mười đầu ngón tay béxíu ra, hai tờ một nghìn và một tờ năm nghìn.
- Nhìn đi!- Người bán hàng đang đông khách, nên chỉ lừ mắt với nhóc con. Cô chỉ vào biển giá của chiếc bánh, 20$.
Con bé hiểu sao được chứ, 20 và 7000, số nào lớn hơn thì giá trị đồngtiền sẽ phải to hơn nhiều, mà nó nghĩ, Sếp của nó còn hào phóng cho nógấp mấy trăm chiếc bánh kem kìa.
- Cô bán cho cháu đi ạ!- Mặt nó vẫn vui vẻ lắm, mắt nó chăm chú nhìn chú thợ trang trí cho cái bánh.
Trong khi đó, hắn bước vào và vô tư gọi hàng tá loại bánh đắt tiền. Côbán hàng càng bận việc hơn, người phục vụ bàn cũng luôn trong tình trạng làm việc gấp gáp. Con bé thì vẫn đợi chờ. Dù đã 15,16 tuổi mà Ken cònthích thú khi thấy nhóc thộn mặt ra.
- Cô ơi! Cho cháu đi ạ!- Moon lên tiếng, em đã đứng đợi khá lâu, mà những người đến sau đều đã được phục vụ.
- Con nhóc này! Bảy nghìn của mày thì mua được cái gì, ra kia mà lượmmấy đĩa thừa trước khi người ta đem dọn! Đi ra cho ta bán hàng!- Cô bánhàng đuổi nhóc đi.
Moon quay người lại, tủi thân vô cùng, nó hiểu rồi, đồng tiền mấy vịkhách nước ngoài đưa cho cô khác loại với tờ của nó. Cô vừa bảo ra lượmđồ ăn thừa, nó buồn quá, ở nhà nó vẫn hay ăn thừa đồ ăn của bạn và người lớn. Giờ ra ngoài này mà cũng bị bắt ăn thừa sao? Bụng nó đói lắm,nhưng nó không làm việc đó đâu, nó chịu đói được mà. Moon nhìn ra chỗSếp, hắn lờ đi như không thấy, nó biết mình không được quyền tới lại gần Sếp lúc này, nhìn những chiếc bánh trên bàn Sếp ngon chưa kìa, bánhdâu, bánh cam, bánh cacao, bánh sữa,... mà Sếp chẳng thèm ăn, chỉ vungcái dĩa tượng trưng. Nhưng dù Sếp có cho, nó cũng ứ cần, nó là Moon chứ, nó có lòng tự trọng mà. Moon không nhìn Sếp nữa, và cũng chẳng nhìnthêm bất kì cái bánh ngon lành nào trong quán, nó tủi thân lép mình vàomột góc tường, cũng để dọn đường cho mấy anh chị phục vụ. Nó lạnh quá,trong phòng này nhiệt độ giữ ở khoảng 25°C, nhưng chẳng thể cho nó bớtbuốt, nó lạnh vì chỉ có hai lớp áo, lạnh vì chỉ có mỗi bảy nghìn bé nhỏ, nó nhớ anh trai quá.
Ken gọi con bé lại, hắn dùng đầu ngón tay ra hiệu, để nó lại gần, hắnchỉ vào một quán bánh bên kia đường có thứ rẻ tiền để nó mua được. Moonchỉ biết làm theo. Nó mở cửa và băng qua đường, từng cơn gió mùa len lỏi vào từng sợi vải mỏng manh, tra tấn da thịt nó. Nhưng nó đói.
Sang bên đường, nó lễ phép hỏi người bán bánh mì giá tiền của chiếc bánh gọi là bánh mì bate. Nhìn trông ngon miệng lắm, bà ấy bảo nó là 10000đồng, nhưng nó chỉ có bảy, nài nỉ bằng cái núm đồng tiền dễ thương,người ấy cũng đồng ý bán. Nó chỉ cần ăn bánh không thôi cũng được, thêmmột chút bate chứ không cần đầy ọp như cái giá 10000 đâu.
Định ngoặm một cái thật to khi còn đang nóng, nhưng khi nhìn thấy mộtông già, nó dừng lại. Hiện lên trên đôi mắt ngây dại, là một ông cụtrông khổ sở và rách rưới, mặt mũi đen nhèm, trông thô kệch và xấu xí,ông ta không có gì hơn ngoài một chiếc áo trắng đã bị rách hai bên vai,và nhuôm đủ thứ màu bẩn của rác. Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì trên đôi bàn tay của con bé, ông ta cũng đói! Ông nói một thôi một hồinhững âm thanh nghe không thể hiểu. Ken nhìn qua lớp cửa kính, hắn không rõ chuyện gì. Moon nhìn ông ấy, rồi chẳng biết ai hay chính nó saikhiến, đưa luôn nguyên cái bánh mì ấy cho. Ông ta ăn một cách ngấunghiến như sợ bị đòi lại, ăn nhanh tới tức mà mắt cứ trợn trùng, mồmmiệng căng phồng, tưởng như là nghẹn, ông ta ăn mà thấy khổ,nó đâu cóđịnh đòi lại cơ chứ. Ông ta không hề có một tiếng cảm ơn, khi cô bánhàng làm xong việc, quay sang nhìn thì lại trách con bé ngốc:
- Ông ta bị điên đấy, suốt ngày quanh quẩn dọc con phố này, sao mà cháu dại thế!?!
- Dạ! - Moon không dại, em tỉnh táo, và ngượng cười.
Còn Ken ư, hắn dừng ngay đôi tay đang định đưa lên để ăn miếng bánh kem, hắn coi như thế là giả tạo!
Con bé còn ngu ngốc hơn, khi cởi cái áo gió dóng dài của mình cho ôngta. Ken lại càng ghét con bé lúc ấy, giả nhân giả nghĩa, đã không có còn đòi bố thí cho người khác. Chính vì hành động đó, con bé bị bỏ đói cảngày và phải chịu lạnh.
Moon là như thế đó, đến giờ hắn không thể hiểu được hành động đó của em.
Thêm một lần nữa, mới gần đây thôi, khi mà Moon vẫn còn đi học, vô tìnhhắn bắt gặp em đi với Yun, em vô tư và trong sáng bắt cậu ta đi hết cửahàng này tới cửa hàng nọ. Ken không thích cái kiểu sống mà theo hắn làgiả dối, nên toan định phóng xe đi thì thấy Moon nhân lúc Yun không đẻý, em đi ra ngoài cửa hàng tạp hóa, và móc hết trong túi ra, chừngkhoảng 20000, em đặt lên mũ của một thằng bé ăn xin bị cụt tay. Y nhưcái lần hồi nhỏ đó, nhưng tại sao em lại phải giấu Yun, “áo gấm đi đêm”như thế để làm gì, nếu giả tạo thì hẳn sẽ phải để cậu ta nhìn thấy, hoặc để Yun “vô tình” tưởng em lẳng lặng ra ngoài làm việc tốt. Đằng này, em tỏ như không hề có chuyện gì xảy ra khi cậu ta hỏi.
Con người Moon thật khó hiểu, em làm thế để hắn ghét em hay để em là một thiên thần nhỏ bé?
Trở về với hiện tại, hắn vẫn đang tìm lời giải cho hành động của em, chỉ muốn lao về nhà và hỏi vì sao em lại làm thế, rất muốn hỏi, nhưng chưathể về được, hợp đồng đâu đã hoàn thành. Trong đầu là một mớ câu hỏi,liệu hắn là một người hạ đẳng, em có sẽ đối xử như thế, à không, hay nếu ở vị trí bây giờ, khi bị ốm đau, em chăm sóc hắn không khi mà hắn đãgây ra quá nhiều nỗi đau cho em. Hay, chỉ là sự thờ ơ, những viên thuốcđược chuẩn bị bởi Devils, em chỉ mang đến để đưa uống như nghĩa vụ củabậc tôi tớ,...
22h, hợp đồng mới được hoàn tất, Ken vội vã phi thẳng xe về nhà, khôngmảy may đến những dự tính của lũ người Devils sẽ cho hắn một đêm trườngvới một cô kiều nữ nào đó là mà họ chọn làm vợ cho hắn.