Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 47: Đứa con



Moon chẳng nhớ nổi mình đã nốcbao nhiêu chai rượu, toàn những hạng rượu dành cho phái mạnh với nồng độ cao. Trên mác mỗi chai đều ghi chú hạn chế cho người dùng dưới 18. Emchưa bao giờ được đắm mình trong cái cảm giác lâng lâng êm ái của menrượu, cũng chưa từng trải cái thứ khoái lạc của cảm xúc. Em vất bỏ hếttất cả những vướng bận, anh trai ư? Chẳng là gì! Sếp giờ em cũng chẳngsợ, vì gan của em hiện thời lớn lắm. Mặc kệ tất cả, thời gian vô tìnhtrôi, xem như tất cả là hư vô, em ngủ mê trong sự thích thú về tương lai tươi đẹp gửi ngắm qua những giấc mơ. Nhờ rượu em giũ bỏ được tất cảgánh nặng ngày ngày đè nén bờ vai, em như thoát ra khỏi mọi ràngbuộc,...

Cứ thế em mộng mị trong niềm vui của riêng em!

Ken về sớm, hắn không thích ngày hôm nay, cả bữa tiệc này nữa. Những thứ sa hoa kia nhàm chán quá rồi, hoàn toàn vô giá trị, ngưỡng tưởng làgiàu có, sang trọng, đủ đầy mọi thứ, nào ngờ hắn chỉ muốn một điều gì đó giản dị. Không phải thanh toán bằng tiền, dù có là những đồng tiền đenhay trong sạch, không dùng cái tôi cao quý để đổi lấy, thứ ấy chẳng lẽlại xa tầm với của hắn đến thế sao. Hắn muốn con người em, mọi thứ thuộc về em, từ ánh mắt, bờ mi, đôi tay tới những cảm xúc, tâm tư tình cảm,hắn muốn những thứ đó của em phải là của hắn.

Ken lái xe về, hắn đi tốc độ chậm. Làn gió từ hai bên khung cửa thổi bay thoảng hương rượu Chivas mà hắn đã dùng. Cũng là loại Whisky, nhưng ởChivas có một sức cuốn hút kì lạ, đem đến hương vị hảo hạng mỗi khi nâng ly, Ken không mấy khi uống, nhưng vì hắn sẽ về nhà, nên chỉ chọn loạirượu nhẹ này.

Hắn chắc giờ này em đã ngủ, gọi là về sớm nhưng đồng hồ đã lệnh khỏi số11, bữa tiệc còn kéo dài. Vừa mở cửa, mùi rượu đã theo luồng không khíùa vào cánh mũi, Ken không ngờ tới. Hắn từ từ bước vào, đôi mắt tìm vềem.

Moon ngủ gục xuống bàn, mái tóc đã che kín hết khuôn mặt. Hơi rượu cóchút gì nóng, khiến người em không ngừng ra mồ hôi. Em đang say hay đang ngủ hắn cũng không biết nữa. Trên bàn bày bừa đủ thứ, còn nguyên cảnhững vỏ trứng hồi sáng em đập làm bánh, chút ít hạt vali và bột mì rơivã i, ngay cả đĩa bánh em cũng chưa rửa. Thứ mùi tanh tanh của trứngkhông thể át đi mùi rượu nồng nặc, em đã ngốn hết tận những năm chairượu mạnh mà hắn vẫn hay thường uống với Arrow. Tửu lượng của hắn rấtmạnh mà còn khuất phục trước bốn chai, thế mà người con gái này,... Thôi vậy, hắn để em ngủ yên!

Ken dựa vào tường, tay cho trong túi quần, hắn chỉ tập trung nhìn em.Thông thường, hắn sẽ bế em vào giường để em ngủ đỡ mỏi cho qua cơn say,nhưng hắn để “mặc”. Hắn cũng đang chịu sự kích thích của rượu, không dễgì mà chỉ làm những điều thông thường ấy. Có rất nhiều cách để khiến emtrở thành của hắn, rất đơn giản, nhưng hắn từ chối con đường tắt, chỉnhững kẻ hèn hạ mới làm thế. Hắn muốn đường thẳng dù con đường vươn tớicó dài cỡ nào chăng nữa,...

Hắn ... không dám chạm vào người em, nói thực là thế. Đâu phải bế em,đặt nhẹ nhàng vào phòng ngủ và đắp chăn cho em là đơn giản, hắn khônglàm được. Hắn không có sức đề kháng trước em. Nhìn từ xa trông em ngủ đã là quá lắm rồi, từng nhịp đập nơi lồng ngực không ngừng gây áp lực lớncho từng cơ bắp và thớ thịt của hắn, mỗi giây qua đi như hắn phải chịutrăm ngàn khổ cực, đôi mắt hắn chỉ cần nhắm lại là bao nhiêu thứ hìnhdung đều có thể nghĩ ra và thực hiện ngay trong vô thức. Em khiêu khíchhắn hay sao, em chuyển mình để khuôn mặt quay sang phải hắn, gối đầu lên tay. Đôi môi em mọng đỏ là một khó khăn mà hắn phải vượt qua, còn cảđôi hàng mi khẽ rung mỗi khi em thở sâu, liệu có một liều kháng sinhgiúp được hắn?

Nếu có được em đêm nay, là sự ích kỉ. Lối mòn của sự tư duy bị sai khiến bởi những phù du ham muốn, đàn ông đánh mất đi phút giây tự chủ và tựnhủ sẽ chịu trách nhiệm về những việc mình làm. Nực cười, hắn cũng đangnghĩ như vậy đấy, sự ích kỉ sai bảo hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân, cònem, thì ai nghĩ cho em chứ? Nếu em không thể yêu hắn, bây giờ và mãimãi, thì sự chiếm hữu về thể xác kia cũng chẳng là gì, thỏa mãn niềm vui trước mắt, để rồi đánh mất chính người mình yêu?

Hắn là ai chứ? Một con chim Đại Bàng kiêu hãnh, suốt hai mươi mấy nămqua, Ken đã vứt bỏ biết bao nhiêu hạnh phúc và niềm vui của tuổi trẻ,cốt chỉ để đảm nhiệm được cái vị trí tối cao. Mọi dự định, ước mơ khicòn là một cậu nhóc, cho tới cả bây giờ, hắn đều gạt sang một bên đểthực hiện một mục tiêu chính, vậy mà giờ hắn lại không thể gạt cái suynghĩ “hèn hạ” ra được ư?

Vì thế, hắn đứng yên lặng trong bóng tối...

*

* *

Cho tới tận sáng Moon mới tỉnh dậy, em đã bị những tia nắng của một ngày mới đánh thức. Người em đau ê ẩm và mỏi nhừ vì đã ngủ ngồi suốt đêm, em vẫn chưa thể tỉnh rượu. Mùi trứng và những thứ nguyên liệu làm bánhcuộn lại khó chịu, càng khiến đầu em quay cuồng hơn. Dường như có ngườiđang nhìn em, chẳng phải đoán em cũng biết là Ken. Em không dám quaylại, mà vội vàng thu dọn đống đồ đã bày bừa hôm qua.

- Để đấy!- Ken lên tiếng, giọng hắn có chút mệt mỏi, hắn đứng yên một chỗ đã mấy tiếng đồng hồ.

Em vẫn cững nhắc tiếp tục làm, em biết Ken ghét ở bẩn.

- Tôi bảo để đấy- Hắn lo cho sức khỏe của em, em đã uống năm chai rượu chứ đâu có ít gì. Vậy nên hắn gắt lên.

- Xoảng!- Moon giật mình, em đánh rơi chai rượu xuống sàn. Mảnh sành rơi tung tóe bắn vào chân em.

- Đi ngủ đi!- Ken trở lại với chất giọng điềm đạm.

Em còn mệt lắm, nên chỉ biết phục tùng. Dù có âm thanh của chai rượu rơi xuống vừa rồi, cũng không làm em thức tỉnh. Em vè phòng và ngã phịchxuống, tiếp tục li bì.

Ken cũng không thể đứng thêm được nữa, chân hắn tê cứng. Hắn cũng đi vềgiường mình, nằm xuống và hướng về chiếc giường bên cạnh, hắn vẫn lặngngắm người con gái mà hắn đã chót yêu...

Ken ngủ quên lúc nào không hay, ngày hôm qua ở bữa tiệc hắn đã uống đâucó ít, giờ thì người như rụng rời. Giấc ngủ đến với hắn dễ dàng tựa cơngió thoảng. Cho tới khi hắn tỉnh, bầu trời đã đầy sao.

Ken không thấy Moon ở giường kề bên, em đang ngồi bên khung cửa sổ. Một con chim muốn tung cánh bay mà bất lực!

- Moon!- Bỗng nhiên hắn lên tiếng, chưa bao giờ lại nhẹ nhàng và ấm áp đến thế, gọi tên em là điều hắn đâu đã từng làm.

Moon quay người vào trong. Ánh mắt cả hai chạm nhau.

- ...- Ken không thể cất lên một lời nào để nói với người con gái ấy, dù chỉ là một câu hỏi han, quan tâm.

Em nhìn hắn, rồi lại quay đi. Em nhìn vào bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.

- Em ngủ với anh được không?- Moon quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Ken, em không hề say!

Ken thực sự không tin vào những gì mình nghe thấy, hắn không thể nghe nhầm.

“- Em có thể ngủ với anh được không?” - Moon cất lên yếu ớtnhưng chất giọng to dần. Ken đáp lại ánh mắt tha thiết của em bằng mộtcái nhìn khó hiểu. Hắn không tưởng tượng ra Moon có thể nói những từ ngữ ấy. Em mới chỉ là vị thành niên, không kiểm soát được những suy nghĩ và lời nói thiếu cân nhắc. Hắn coi như đây chỉ là một lời nói bộc pháttrong cơn say.

- Em muốn có em bé...- Moon đang tìm cho mình những từ ngữ để nói tiếp-...

- Cô vẫn còn say lắm!- Ken ngồi trên giường và hướng con mắt xuống, hắn thấy sự tỉnh táo nơi em. Dù vậy, hắn lờ đi.

- Rồi em sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời anh!- Đúng hơn là Moon lờ đi câu nói của hắn.

Em khiến hắn phải đau đầu, một mớ bòng bong những suy nghĩ, giả thiếtcho sự việc đang xảy ra, Ken chưa thể hiểu hết về em... Những phụ nữmong muốn được mang trong mình giọt máu của hắn rất nhiều, lí do chínhlà vì họ muốn được làm vợ, không thì là bồ nhí vĩnh viễn của hắn, cũngvì si mê hắn cùng với quyền lực trong tay. Moon trái lại, em “ích kỉ”theo cách của riêng em. “Rồi em sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời anh!”- Câu nói này như thể con chỉ là của em, hắn không có vai trò, chức vị gì đối với đứa trẻ ấy.

- Nó sẽ mang họ gì?- Giọng hắn lạnh buốt.

- Họ của em!- Em thừa hưởng họ của mẹ, chứ đâu được như Mes. Moon đangkhóc, nước mắt lăn dài trên má, em ngã phịch xuống sàn như để cầu xin.

- Những gì của ta thì phải là của ta!- Hắn nheo mắt lại.

Moon hiểu mình đang nghĩ gì, em hoàn toàn làm chủ được suy nghĩ bảnthân. Không rõ ánh mắt của Ken đang nhìn em có hàm ý gì, riêng em nhậnthấy đó là cái nhìn khinh bỉ từ mọi góc cạnh. Bẩn thỉu, rẻ rúng, tanhtưởi,..., tham lam, ích kỉ- em cũng đang tự vấn chính con người mình. Em chọn từ “ĐỘC ÁC” để diễn tả cái sự nhỏ nhen hằng trực, bủa vây lấy tâmhồn. Sự toan tính kĩ lưỡng không phải bộc phát. Ken không tin em vì danh vọng, tham tước quyền mà liều lĩnh tới vậy, nhưng em không sợ hắn sao,bản dĩ em đã rất rất sợ hắn cơ mà, giờ lại như hắn sợ em!

Ken vẫn nhìn em, ánh mắt thật khó đoán, bề ngoài tỏ ra khinh khỉnh nhưng ẩn chứa một tình thương sâu sắc. Em thế này phải chăng là “hư hỏng”, từ nhỏ tới giờ em đâu nhận được sự giáo dục từ gia đình. Nếu muốn, hắn sẵn sàng có thể cho em một gia đình, thậm chí ngay cả Mes hắn cũng có thể“bắt ép” phải nhận em...

Moon đã từng cố gắng không được khóc, mà sao giờ nước mắt cứ tuôn rơi,vỡ òa. Em ân hận! Nước mắt đã là vô nghĩa, nhưng sao vẫn chua xót tớivậy, em khóc ra ngoài đôi mắt, và khóc cả bên trong con tim, em sao cóthể ngu ngốc đến nhường đó.

Thứ mà em cần là một người để bầu bạn, để san sẻ vơi bớt nỗi cô đơn, vực dậy con người em từ nấm mồ tuyệt vọng, truyền cho em một chút hi vọngsống,... Nhưng ai cho em? Không một ai muốn làm điều đó, nên em phải tựtìm kiếm, em đợi chờ từ tình thương nơi ruột thịt, mà Mes đã vô tình“quăng” nó đi. Em và con em phải chăng sẽ gần gũi hơn em và anh trai.

Giờ em đang tự trách cái suy nghĩ ngông cuồng nông cạn, mà ngưỡng tưởngđã chín chắn. Em thu người lại, co do. Em có nghĩ tới đứa trẻ khi sẽphải sống một vòng đời y như mẹ nó- là em. Thưở ấy em phải mang tiếngcon ngoài dạ thú mặc dù em có cha, lũ trẻ trêu chọc tới mức phát khóc vì tủi hờn. Trẻ con thì làm gì có tội cơ chứ, thế mà em lại phải gánh chịu những nỗi đau tinh thần khủng khiếp. Đã qua rồi cái thời ấy, em đã từng vô tội, nhưng ... em lại định gây dựng tội lỗi và đẩy chúng cho một đứa trẻ khác. Em làm ngơ trước điều đó được ư, nó là con em đấy!

Ken đâu có vô tình như người ta nghĩ, hắn cũng có một trái tim, cũng làngười rất sâu sắc. Hắn hiểu nỗi khổ của một đứa trẻ không tình thương,không mái ấm. Nếu chuyện đó xảy ra, khi mà đứa trẻ ra đời, chính là lúcem đã bỏ tới một nơi rất xa, mọi người xung quanh sẽ kì thị bé con.Nhưng hắn cam đoan một điều, bé con sẽ hạnh phúc hơn hắn. Những thứ hắncó chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo, bao kín lõi rỗng bên trong. Gia đình ư?Hắn có một gia đình với một bà mẹ sắc sảo, tàn nhẫn, một người cha lạnhlùng chưa từng quan tâm tới hắn. Một cuộc hôn nhân ngượng ép để sinh rahắn- kết tinh của đủ loại tài sắc nhưng không có tình cảm. Còn bé con,theo như Moon, bé sẽ không có gia đình tròn trịa, thiếu đi quyền làm cha của hắn, nhưng bé con có tất cả, tình thương của mẹ bé đủ để bù lấp đitình cha. Ken ghen tị với chính người con gái mà hắn yêu, sao em có thểdạt dào tình thương đến thế, sao khi đã bị ruồng bỏ từ người anh trai mà em vẫn thương anh tới vậy, sao em có thể sống tới ngày hôm nay mà vẫncòn trái tim để yêu thương...? Nếu hắn có trái tim như của em, thì hắnđã không là Đại Bàng Trắng, hắn đã sở hữu cả một tập đoàn DEVILS hùngmạnh mà còn so đo với em,...

- Em xin lỗi... coi như em chưa nói ra câu gì!- Moon đã bình tĩnh trởlại, em không đổ lỗi cho rượu, vì khi ấy, em không hề say, còn bây giờ,chỉ là có chút tỉnh táo hơn, đầu óc đã thông suốt.

- Được... nếu cô muốn- Hắn đồng ý lời thỉnh cầu ban đầu, dù rằng hắn nhận thấy sự dằn vặt trong em.

Moon, em ngốc lắm! Em đâu biết chỉ cần được mang trong mình đứa con củahắn, dù không phải là vợ, thì em cũng hẳn phải được tổ chức thừa nhận.Đã bao nhiêu cô gái dùng mọi thủ đoạn để thực hiện giấc mơ nhưng đâu cóđược, không bao giờ có thể qua mặt được hắn đâu, nên mới có chuyện tổchức Devils- Angels “sủng ái” người phụ nữ “tài giỏi” ấy.

Moon không trả lời, em biết giai cấp của mình không vượt lên tất cả, mặt khác, em đã trưởng thành rồi, không còn chịu sự ích kỉ sai khiến.

- Đứa trẻ ấy sẽ có bố!- Hắn không để con mình đi theo cuộc đời của mẹ nó.

- Rồi con em sẽ như em thôi!- Moon không nhìn hắn.

Cái từ “CON EM” nghe sao mà xa lạ quá, hắn cũng có quyền gọi bé là “Con” chứ. Em nghĩ gì vậy, em sợ hắn không chấp nhận em?

- Chúng ta... HÃY KẾT HÔN!!!!- Câu nói chắc nịch rắn hơn đá. Ken biếtnói điều này với một cô gái chưa tròn 18 là không phải lúc, nhưng hắnkhông can tâm. Câu nói này khiến Moon bất ngờ, chân tay em run lên, emcũng không hiểu cái cảm giác của bản thân lúc này.

- TA KHÔNG MUỐN CON TA BỊ GỌI LÀ CON HOANG TRONG KHI CON CÓ BỐ- sức nặng của lời nói kèm theo chiều sâu từ đôi mắt.

Moon vẫn đang đáp lại Ken bằng ánh mắt ngấn lệ.

- MÀ TA CŨNG KHÔNG MUỐN CÓ CON VỚI NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG PHẢI VỢ TA- Chẳng phải hắn đang cầu hôn em sao, không một chút dối trá trong câunói của Ken. Hắn vẫn ngồi yên trên giường từ lúc tỉnh dậy tới giờ, cònem thì vẫn thu lu bên cửa sổ.

Một phút trôi qua, để Moon hiểu được những gì hắn đã nói, Ken ra khỏigiường mình, tiến về phía em và ngồi xuống bên cạnh. Dù dịch chuyểnnhưng bốn con mắt mắt không rời nhau, Moon không hề co người lại hay lùi mình, em không thể chỉ đạo cơ thể dẫu cho Ken đang ở sát bên.

- Có biết ta là Đại Bàng Trắng không?- Ken giữ khoảng cách với em.

- Dạ!- Moon trả lời không chút ngạc nhiên, em biết Ken là Đại Bàng Trắng, cả Arrow em cũng biết là Báo.

- Theo cô vị trí của ta trong Devils là gì?- Xem ra Moon không hiểu rõ về thứ bậc.

- Em ... không biết!- Moon nắm chặt đôi tay mình, em thoáng chút lo sợ.

- Chán cô thật, CHỒNG cô giữ chức vị gì mà cũng không hay!- Ken nói nhưthể giữa hai người đã có ràng buộc tờ giấy đăng kí kết hôn. Tuy nhiên,trong cách xưng hô, hắn vẫn rất ngại ngùng.

Làn gió vi vu thổi qua từng lọn tóc Moon, em ngây ngô không biết thật.

- TA LÀ ĐẤNG TỐI CAO CỦA DEVILS- Ken cho phép mình lại gần Moon thêm một chút nữa.

- Ken à! Chuyện này không đùa được đâu!

Ken dùng ánh mắt để trả lời câu nói của Moon, ánh mắt của một cái tôihoàn hảo. Người được hắn “cho phép” gọi thẳng quý danh, đâu có nhiều,ngoại trừ cha mẹ và cậu em trai kém mình chưa đầy một tuổi, toàn nhữngngười cao sang tài giỏi, lần này, hắn để yên cho em gọi. Cái từ “Ken”cất lên từ em ... khiến hắn hạnh phúc, tột cùng!

Nhìn em một hồi lâu, cho đến khi hắn ôm trọn em vào lòng. Cái ôm siết mà chưa bao giờ em nhận được... ấm áp vô cùng.

Thật khó hiểu con người Ken, khi dữ dội, khi dịu êm như lúc này,... Hạnh phúc trào dâng trong lồng ngực hắn, được che chở cho em, cảm nhận bờvai run rẩy nằm chọn nơi hắn, ... hắn siết em chặt hơn nữa, như để bùđắp cho tất cả cái quá khứ đau đớn kia, dù em có lạnh lẽo tới cỡ nào,thì hơi ấm của hắn sẽ mãi ở bên em.

Moon lặng yên trong vòng tay hắn, em không chống cự. Em đang nghĩ vềvòng tay của mẹ, không thể ấm bằng lúc này, hay nếu Mes ôm em vào lòng,con tim em liệu có đập mạnh hơn thế này. Em không biết nữa, cái ngườiđang giữ em thật chặt, sao lại gần gũi quá,...

“Đấng tối cao?”- Phạm vi mà Ken nói rộng tới cỡ nào,em không rõ..., Moon khựng lại, em biết cái người mà em vẫn hay gọi là “Sếp” đây có nhiềutham vọng,... em vội đẩy ra,... em không muốn để lai lịch bản thân cảntrở con đường thăng tiến rộng mở của Ken.

Em không thể đẩy mạnh hơn, vì càng thế hắn lại càng siết em lại gần.Nhưng em không muốn... làm hại tới người đối- xử- tốt- với em, nên emvẫn cố gắng thoát ra khỏi vòng tay hắn. Ken nhận ra sự khó chịu nơi em,hắn không muốn như lần trước, từ từ buông bờ vai em. Thở dài và nhìnsâuthẳm đôi mắt, rồi sau đó hắn đứng dậy ra khỏi nhà.

Chính tại giây phút ấy, em mới tường minh nét đẹp trên khuôn mặt hắn.Suốt bao năm qua, chưa một lần em ngắm kĩ từng đường nét ở con ngườiđiển trai kia. Em giờ mới thực sự nhìn sâu vào hắn, thứ em có được làmột vẻ đẹp bên trong mà chưa bao giờ Ken thể hiện ra,... Tất cả đềukhiến em bối rối,...

Chợt Moon nhận ra hôm nay là ngày 1 tháng 4, hóa ra hắn chỉ đùa...?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv