Tư Mã Tuấn Lỗi vừa định rảo bước đến Lục Bình Uyển, đột nhiên nghĩ lại, mấy ngày nay hắn đều đến đây ngủ, giờ hắn mới phát hiện mình ngày nào cũng nhớ mong nàng, không, hắn không cho phép mình biến thành loại người đó, rồi hắn xoay người, đến chỗ Thính Vũ.
Lúc Tư Mã Tuấn Lỗi tiến vào, Thính Vũ hoảng sợ, chưa kịp che đi khuôn mặt sưng húp, đã vội vã đứng dậy nghênh đón: “Thiếp thân cung nghênh Vương gia.”
“Lại đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi xuống, vươn tay kéo lấy tay nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, Thính Vũ cúi đầu, không muốn để hắn thấy khuôn mặt sưng húp của nàng.
“Nàng sao thế?” Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy hình như nàng đang trốn tránh mình, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, thì thấy, khuôn mặt trắng ngần, lại có dấu tay hồng hồng, khiến cho người khác lấy làm thương tiếc.
“Là ai đánh?” Tuấn mâu đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi trở nên sắc lạnh.
“Không…… Không sao đâu, Vương gia, thiếp thân không có việc gì.” Thính Vũ run như cầy sấy, vội vã lấp liếm, lòng thầm cầu hắn đừng có tiếp tục hỏi nữa.
“Ngươi nói đi, là ai đánh?” Tuấn mâu sắc lạnh của Tư Mã Tuấn Lỗi bắn về phía tiểu nha hoàn đứng bên cạnh Thính Vũ.
Tiểu nha hoàn run run, quỳ rạp xuống đất, lắp bắp trả lời: “Hồi…… Hồi bẩm Vương gia…… Là do Hàn Ngữ Phong…… Ở Lục Bình Uyển…… đánh.”
Đúng lúc đó, Thính Vũ nhanh miệng ngắt lời: “Không được nói.”
Nhưng mà, đã muộn mất rồi.
“Tại sao không nói với ta?” Tuấn mâu sắc lạnh của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm Thính Vũ, là bởi vì nàng thiện lương? Không muốn hắn trừng phạt Hàn Ngữ Phong? Hay là vì ẩn tình nào khác?
Thính Vũ thót tim, sự tình đã thế, chi bằng……
Nàng đưa chiếc khăn lụa lên che mặt, khóc nấc lên, thanh âm kiều mỵ ra vẻ uất ức: “Vương gia, thiếp thân có lòng tốt đến thăm nàng, ai ngờ nàng vì được Vương gia sủng ái, không thèm để thiếp thân vào mắt, thiếp thân nói, chúng thiếp là tỷ muội, ngờ đâu, nàng dám tát thiếp một cái, còn nói ngươi cũng xứng đáng ư, thật ra thiếp cũng biết, gần đây Vương gia sủng ái nàng nhất, cho nên, không muốn làm phiền Vương gia, để Vương gia nghĩ thiếp ghen tuông vớ vẩn, thiếp thân khẩn cầu Vương gia đừng nên truy cứu chuyện này nữa.”
Thính Vũ đổi trắng thay đen mà không biết ngượng miệng.
Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi càng ngày càng trở nên đanh lại, sắc mặt tái đi, đột nhiên đẩy Thính Vũ qua một bên, giận dữ đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn, quát: “Hàn Ngữ Phong.”
Bóng dáng hắn vừa biến mất sau cánh cửa, Thính Vũ ngồi phịch xuống đất.
“Phu nhân, Vương gia thay người đi giáo huấn cô ta đó.” Tiểu nha hoàn chạy đến đỡ Thính Vũ dậy, mặt mày hớn hở.
“Bốp”, Thính Vũ tát tiểu nha hoàn một bạt tai, tiểu nha hoàn giật mình, nhìn vẻ mặt tức giận của phu nhân, không hiểu vì cái gì mà nàng lại nổi nóng.
“Con nô tỳ chết tiệt nhà ngươi, muốn hại chết ta à, không hiểu Vương gia là người thế nào ư?” Thính Vũ hùng hổ mắng, ánh mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, không biết điều gì đang chờ nàng nữa đây.