“Tỷ tỷ.” Cảnh nhi lập tức giật tay khỏi tên hạ nhân giữ lấy cậu, chạy đến bên cạnh nàng, màu máu đỏ tươi trước mắt, khiến cho cậu hoảng sợ bất lực.
“Ngươi là người xấu, ngươi đánh tỷ tỷ của ta, ta phải đánh chết ngươi.” Cảnh nhi đột nhiên chạy đến bên Tư Mã Tuấn Lỗi, dường như nổi điên lên mà đánh đá hắn, muốn thay tỷ tỷ báo thù.
“Cút.” Tư Mã Tuấn Lỗi phẫn nộ, đạp Cảnh nhi một cái, cái roi trong tay lại giơ lên lần thứ hai.
“Không được, Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong kinh hãi thét lên, hắn muốn đánh Cảnh nhi, Cảnh nhi sao chịu nổi, bất chấp thân thể đau đớn lập tức bổ nhào về phía trước, dùng thân thể bảo vệ Cảnh nhi.
Tư Mã Tuấn Lỗi quất roi lần thứ hai, rồi giật lại xé rách không trung, đôi ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm vết thương của nàng, sau lưng máu thịt lẫn lộn, da thịt non mềm từng mảnh từng mảnh bị rách, giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn mở ra, máu đỏ tươi ướt đẫm y phục rồi chảy xuống dưới, rất nhanh lập thành một vũng, khiến người khác nhìn vào mà run như cầy sấy.
Đám hạ nhân đều cẩn thận dè dặt đứng đấy, sự sợ hãi ẩn hiện trong mắt, không phải là cố ý đồng tình đâu, Vương gia rất tàn bạo, lại đối đãi với một nữ tử nhu nhược như vậy, chỉ sợ mệnh của nàng không dài.
“Tỷ tỷ.” Cảnh nhi bị dọa đến khóc nấc nhưng vẫn cố gọi tỷ tỷ, thân hình nhỏ gầy bị Hàn Ngữ Phong ôm trong lòng.
“Cảnh – nhi – không – phải – sợ, tỷ – tỷ – ổn – mà.” Hàn Ngữ Phong gian nan nói hết câu, sắc mặt đã trắng bệch, không còn một tia huyết sắc, thân thể đau đớn đã khiến nàng không thể chịu đựng được nữa.
“Người đâu, nhốt nàng vào địa lao.” Tư Mã Tuấn Lỗi ném cái roi xuống đất, lạnh lùng quát.
“Vương gia, vậy còn đứa nhỏ?” Quản gia to gan hỏi một câu, cho dù là mình sai.
“Nó sao chịu đựng được.” Tư Mã Tuấn Lỗi thoáng nhìn Hàn Cảnh Phong, lại lạnh giọng phân phó: “Đối đãi nó thật tốt.”
“Dạ.” Quản gia vung tay lên, các hạ nhân liền đi đến bên Hàn Ngữ Phong cùng Cảnh nhi.
“Tỷ tỷ, đệ sợ, đệ muốn ở cùng tỷ.” Cảnh nhi khóc thét, giãy dụa.
“Cảnh – nhi, ngoan, không – được – khóc, kiên – cường – một – chút.” Trên mặt Hàn Ngữ Phong đổ đầy mồ hôi, từng giọt rơi xuống vũng máu, nàng cố nén nội tâm đau đớn khi bị bọn hạ nhân đụng vào.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên quay đầu, nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, một câu ‘đối đãi nó thật tốt’ khiến nàng yên tâm, Cảnh nhi không sao cả, hắn cuối cùng là vẫn chưa mất hết nhân tính.
“Có - tra - tấn - ta - thêm - lần - nào - nữa, không cần - phải tìm cớ - hoặc lý do đâu, cho dù - chết, ta - cũng không - thừa nhận, chuyện đó - ta - không có làm.” Hàn Ngữ Phong quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thê thảm của nàng mang theo sự kiên cường cùng châm biếm, gằn từng tiếng xong, khí lực toàn thân trong nháy mắt giống như bị tiêu trừ hết.
“Dẫn đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại quát lớn một tiếng, che dấu tâm tư hỗn loạn của mình, Hàn Ngữ Phong khiến cho tâm của hắn rối loạn như vậy, khiến hắn không dám đối mặt, không, hắn không sai, cho dù sai, nàng cũng đáng bị như vậy.
Hàn Ngữ Phong bị chúng hạ nhân mang đi rồi, nơi nàng nằm lưu lại một vũng máu, khiến trong lòng kẻ khác tức giận hoảng sợ.