“A, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi”.
Nhân viên thu ngân liên tục hét lên, bên cạnh có người nhắc nhở: “Nhanh, báo cảnh sát nhanh lên! Thông báo cho Lục Phiến Môn qua đây”.
Nhân viên thu ngân vừa nghe xong bèn nhanh chóng gọi điện thoại. “Đệch! Dám đánh tao?”
Trương Đại Vĩ ôm lấy bụng, lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự oán hận.
“Lần sau, còn dám nói năng lung tung, tao sẽ xé nát cái miệng của mày, con mắt nào của mày thấy tao ngồi tù? Trên trán Trần An Bình tao có khắc mấy chữ “tội phạm cải tạo” à?”. 𝑇гải nghiệ𝒎 đọc tг𝗎𝙮ện số 1 tại -- 𝑇R Ù𝖬𝑇R𝐔YỆN.vn --
Vốn đã bị hoá đơn hai nghìn tệ khiến cho tâm trạng buồn bực rồi, một câu nói “tội phạm cải tạo” của Trương Đại Vĩ vô tình chạm đến vết thương của Trần An Bình, anh ta không đáng bị ăn đánh thì ai đáng bị ăn đáng?
Chưa đánh chết anh ta đã là hời cho anh ta lắm rồi.
“Hừ, ba năm trước mày bị tống vào tù, bị trường đuổi học, bị bệnh viện đuổi việc, ai mà không biết? Sao nào? Bây giờ mày muốn tẩy trắng toàn bộ à?”
Trương Đại Vĩ hừ lạnh: “Mày dám đá tao? Đợi lát nữa sau khi người của Lục Phiến Môn đến rồi thì tao phải bắt mày quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!”
Trương Đại Vĩ đúng là người có học thức.
Thời đại bây giờ mà đánh nhau thường sẽ chỉ có hai kết quả, kẻ đánh thắng thì ngồi tù, kẻ đánh thua thì nằm viện.
Anh ta muốn tống Trần An Bình vào vòng lao lý một lần nữa! “Trương Đại Vĩ, anh đừng có mà quá đáng”. Tô Mộ Tuyết vừa nghe những lời này thì trong lòng vừa lo lăng vừa tức giận.
Cô sợ Trần An Bình sẽ lại phải vào tù vì đánh nhau lần nữa, càng đáng giận hơn là Trương Đại Vĩ còn đang kích tướng Trần An Bình.
“Rõ ràng là anh nói năng lỗ mãng trước, còn nhục mạ An Bình, bây giờ còn lật mặt, anh có còn lương tâm nữa hay không?”, Tô Mộ Tuyết gấp đến mức hai mắt đỏ ngầu.
“Lế nào anh ta không phải là tội phạm cải tạo à?”
Trương Đại Vĩ cứ nói mãi không dứt, không chỉ không dừng lại mà ngược lại còn khuyên Tô Mộ Tuyết: “Bạn học Tô, dù gì thì cô cũng là học bá của trường chúng ta, là nhân tài trọng điểm mà bệnh viện bồi dưỡng, thế mà lại ở bên cạnh cái tên tội phạm cải tạo, có phải là tự mình kéo mình xuống đáy đầm lầy?”
“Tôi ở bên ai cũng không liên quan gì tới anh...”
“Là ai báo cảnh sát?”
Lúc này, Vương Tá đã mặc quần áo cẩn thận bước ra khỏi phòng bao.
Theo lý mà nói, chuyện như thế này thì không đến lượt vị trí tổng quản như Vương Tá phải ra mặt, chỉ là Lục Phiến Môn có một hệ thống, trên mỗi người đều lắp đặt một máy định vị, trên máy theo dõi hiển thị Vương Tá ở gần nhất cho nên mới đến lượt Vương Tá ra mặt.
“Ai là tội phạm cải tạo?”
Vương Tá liếc nhìn khuôn mặt đang đầy sự tức giận của Trần An Bình, rồi lại nhìn sang Trương Đại Vĩ, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.
“Ông, con mẹ nó là ai? Ai là tội phạm cải tạo có liên quan gì đến ông?”
Trương Đại Vĩ rất điên cuồng, căn bản là không coi Vương Tá ra gì, anh ta vốn dĩ là không hề quen biết Vương Tá.
Vương Tá híp mắt lại, trực tiếp giơ giấy tờ của mình ra.
“Bây giờ có liên quan đến tôi chưa?”
“Tổng quản Vương Tá của Lục Phiến Môn?”
Đột nhiên Trương Đại Vĩ bị dọa ngã cả ra đất, nhưng mà Trương Đại Vĩ phản ứng rất nhanh, gật đầu với Vương Tá: “Có tư cách, có tư cách, chào tổng quản Vương, vừa này là cái tên kia đá tôi một cước, tôi là người bị hại”.
Thấy Trương Đại Vĩ chỉ tay về phía Trần An Bình, sắc mặt của Vương Tá không đổi: “Tại sao cậu ấy lại đá anh?”
“Tại vì tôi... tôi chửi anh ta là tội phạm cải tạo?” “Vậy tại sao anh lại chửi anh ta? Anh ta chọc giận anh à?”
Ánh mắt của Vương Tá trở nên sắc lẹm như hai lưỡi dao kề sát ngay cổ Trương Đại Vĩ.
“Tôi, tôi...” “Vừa rồi là ai báo cảnh sát?”
Vương Tá không để ý đến Trương Đại Vĩ nữa mà ánh mắt lại hướng về phía nhân viên thu ngân: “Cô nói đi, hiện trường vừa rồi là như thế nào?”
“Tôi, tôi...”