“Mọi người chắc cũng hiểu nguyên lý rồi chứ nhỉ? Nếu không thì anh cứ nằm xuống trước đi, để tôi châm cứu một lần trước, giảm bớt sự đau đớn”.
Trần An Bình thật sự là không có thời gian, không biết nhân lúc mình đi vào phòng bao, cả đám mồm mép bên ngoài đã xa lánh, giễu cợt Tô Mộ Tuyết thế nào rồi.
“Được”. Vương Tá cũng không dong dài, cởϊ qυầи áo, để lộ cơ thể cường tráng ra, trên người có rất nhiều vết thương, có thể thấy được Vương Tá cũng là một người đàn ông mạnh mẽ.
“Thả lỏng một chút, không cần lo lắng, sẽ không đau lắm đâu, giống như kiến cắn thôi”.
Trần An Bình lấy kim châm ra, vừa dùng bật lửa tiêu độc, vừa nói vừa cắm kim châm vào trong bình rượu trắng trên bàn nhúng vài cái.
Một tay ấn huyệt vị, không đợi Vương Tá mở miệng, kim châm đã hạ xuống. “Hừ?”
Lông mày rậm của Vương Tá siết chặt, đúng là có hơi đau, nhưng chút đau đớn này có thể bỏ qua không tính, còn có thể chịu đựng.
Kim châm vừa đâm vào chừng ba tấc đã ngừng lại.
Sau đó họ thấy Trần An Bình dùng thủ pháp vê, xoa, để cho kim châm xâm nhập vào từng chút từng chút một, đồng thời một tay năm lấy cổ tay Vương Tá, dùng phương pháp bắt mạch để xác nhận xem kim châm đã đâm đúng chỗ hay chưa.
“Bây giờ cảm giác thế nào?” Khoảng sau mười phút, Trần An Bình mở miệng hỏi.
“Gái loại cảm giác đau đớn kia đã không còn, nhưng giờ tôi cảm giác vị trí trái tim nóng hầm hập, giống như đang dán miếng giữ nhiệt vậy, rất ấm áp, rất thoải mái”.
Vương Tá nghiêm túc cảm nhận một chút, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Mảnh đạn này đã đi theo ông ta hơn hai mươi năm, như lời mà Trần An Bình nói, hai mươi năm trước tuổi trẻ cường tráng, khoẻ mạnh rắn rỏI thì chẳng sao, nhưng khi có tuổi rồi thì sẽ không giống như vậy nữa, ông ta không cách nào mang theo mảnh đạn đè lên động mạch chủ trái tim mà đi mưa về gió được nữa.
Nhưng vị trí tổng quản của Lục Phiến Môn này lại cực kỳ nguy hiểm, không có một cơ thể khoẻ thì sao có thể thống lĩnh được cả vạn người ở thành phố Thiên Hải?
“Tự ông ấn vào chỗ thường bị đau, xem xem còn đau không, nếu như mà vẫn còn đau thì chỉ châm cứu thôi chỉ sợ là không đủ, tôi còn phải kê thêm chút thuốc nữa cho ông”.
Trần An Bình khẽ gật đầu, cảm giác được hơi nóng là đúng rồi, chứng minh kim châm đã được châm đúng chỗ.
“Tốt rồi, tốt hơn nhiều rồi, không thể nói không đau, nhưng chút đau đớn này hoàn toàn có thể xem nhẹ không đáng kể đến, Trần lão đệ, cậu lợi hại quá đi”.
Vương Tá nghe theo theo ý Trần An Bình, ấn ấn vị trí ngực, trên mặt hiện lên một sự vui mừng như điên.
Đều nói đàn ông đổ máu chảy mồ hôi không rơi lệ, thật ra là chưa từng sự tra tấn giày vò của bệnh tật, Vương Tá bị một mảnh đạn tra tấn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hô hấp một cách vui vẻ thuận lợi như vậy.
Cái loại cảm giác này, không khác gì được tái sinh.
“Ông cứ nằm xuống vài phút trước đi, tôi đi kê cho ông một đơn thuốc”. Trần An Bình bảo nhân viên phục vụ đưa giấy bút để kê đơn thuốc.
Mười phút sau, Trần An Bình rút kim ra.
Ọ uống liền mười ngày thuốc, nếu như còn có cảm giác đau đớn, hô hấp khó khăn, tiếp theo châm cứu, nếu như không có những triệu chứng trên, cũng không cần quan tâm, cái gì nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần quan tâm đến gì hết”.
Trần An Bình bỗng nhiên nghĩ tới c: một chữ “Sống' ở phía sau đơn thuốc.
ì, lấy đơn thuốc lại, trịnh trọng viết lên
“Tiểu Trần, chữ “Sống” này là có ý nghĩa gì?”
Khương Thượng Khôn đi về phía trước, nghi hoặc nhìn Trần An Bình.
“Thói quen của bản thân”. Trần An Bình vừa cất kim châm, vừa nói: “Phàm là những đơn thuốc mà tôi kê, phía sau đều sẽ viết lên 'Sống' hoặc 'Chết: Sống có nghĩa là điều trị dựa theo đơn thuốc của tôi là có thể sống sót tiếp, chữ chết thì ngược lại, kê đơn chỉ là để cho người bệnh an tâm, không hơn không kém”.
“Vậy thì đơn này không phải đơn thuốc, mà là đang viết sổ sinh tử mà”.
Khương Thượng Khôn nghe vậy cười lớn, dám dùng đơn thuốc để định đoạt sống chết cho người bệnh, đủ để nhìn thấy được sự tự tin của Trần An Bình.
Anh điên, nhưng lại có vốn liếng để ngông cuồng. “Ồ, cứ coi như vậy đi”.
Trần An Bình thản nhiên gật đầu, cách nói sổ sinh tử này, từ lúc ở ngục giam số ba ở đảo Hồ Lô, đã có không ít người từng nói qua.
Kim châm trên tay, có thể cứu mạng, có thể gϊếŧ người. Ngục y, há là có phải là gọi cho có ao?
“Được rồi, các vị cứ ăn từ từ, tôi còn có việc, đi trước, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi”.