“Người đàn ông trung niên ban nấy đi chung với tổng quản Vương, mọi người có thấy hơi quen mặt không?”
Không khí ở bàn của Trần An Bình đột nhiên trở nên khác lạ. Đặc biệt là ánh mắt của Ngô Thu Vân khi nhìn Trần An Bình đã thay đổi. “Quen mặt?”
Hà Phân suy nghĩ: “Tôi cũng cảm thấy rất quen mặt, hình như đã từng nhìn thấy xuất hiện trên tivi, đột nhiên giờ không nhớ ra”.
“Ông ấy đã từng xuất hiện ở trên tivi?” Ngô Thu Vân hỏi Hà Phân nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trần An Bình. Nhóc con, đúng là giấu kỹ thuật.
Cậu ta không phải là tội phạm cải tạo à? Tại sao lại quen biết với nhân vật có máu mặt bên cạnh tổng quản Vương của Lục Phiến Môn?
“Tôi nhớ ra rồi, người đàn ông đó tên là Khương Thượng Khôn, là chủ tịch của liên hợp công thương nghiệp, nghe nói tổng tài sản trong tay lên đến cả trăm tỷ tệ đấy”.
Ngô Thu Vân đột nhiên vỗ trán, trong đôi mắt tràn ngập sự vui mừng.
“Tiểu Trần, ông ấy có phải là chủ tịch của liên hợp công thương nghiệp không? Cháu nói thật với dì đi?”
Chỉ trôi qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ vì Giang Thượng Khôn và Vương Tá đi sang bên này cố ý bắt tay với Trần An Bình và mời anh uống rượu đã khiến cho thái độ của mẹ vợ tương lai Ngô Thu Vân quay ngoät 180 độ.
Quyền lực đúng là một thứ tốt.
“Ông ấy có phải là chủ tịch của liên hợp công thương nghiệp hay không thì cháu không rõ nhưng tên ông ấy đúng là Khương Thượng Khôn”.
Trần An Bình sờ sờ mũi, những điều anh biết về người nhà họ Khương đều là xem trên báo hoặc là nghe nói mà thôi, ngày trước không thể trèo cao, bây giờ thì chỉ là quen biết một cách xã giao mà thôi.
Dù sao thì anh cũng không phải kẻ chuyên đi nịnh bợ.
Anh chính là một kẻ đi tù vì vụ án y tế, có thể cứu người cũng có thể gϊếŧ người.
“Mộ Tuyết, em ăn thích món nào, để anh chọn món”. Sau khi ngồi xuống, Trần An Bình lại càng quan tâm đến Tô Mộ Tuyết hơn.
Một người không quan tâm đến bản thân mình đã chán nản đến mức nào, không quan tâm người khác nhìn mình hay chửi mình như thế nào cũng luôn kiên quyết đứng bên cạnh mình, người phụ nữ như vậy anh làm sao có thể buông tay được?
Lúc đi học đã không có mắt nhìn người một lần rồi, còn có lần thứ hai sao?
“Em ăn gì cũng được, anh thích ăn món nào thì chọn món đó là được”. Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Mộ Tuyết xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa xuân.
“Ai da, hay là để tôi chọn món, dù sao thì cũng ngồi chung một bàn vậy thì chúng ta cùng ăn một bữa đi, đỡ phải ngồi thêm một bàn nữa, nhiều người vui hơn mà, mọi người nói xem có đúng không?”
Ngô Thu Vân đã nhận được đáp án chính xác từ miệng của Trần An Bình thì mới đột nhiên phát hiện cho dù đứa con rể tương lai có từng ngồi tù hình như cũng chẳng có gì to tát.
Câu nói ban nãy của anh rất đúng, pháp luật của đất nước còn có thể tha thứ cho anh thì người khác dựa vào đâu để chỉ trích lỗi lâm khi xưa mãi không buông?
“Nào nào nào, đều ngồi xuống cả đi, cùng ăn cơm với vui”.
Cuối cùng cũng đến lượt Ngô Thu Vân đắc ý, sau khi bà ấy mời ba người Hà Phân mặt xanh như tàu lá chuối ngồi xuống xong lại cười tủm tỉm nhìn Trần An Bình, đột nhiên cảm thấy cách ăn mặc của Trần An Bình không còn nghèo hèn nữa, trong sự mộc mạc giản dị lại có khí chất thâm sâu sâu sắc trong đó.
Đúng vậy, khiêm tốn, kiểu người có phẩm chất ưu tú và có trình độ cao từ bên trong.
Trần An Bình khẽ nhíu mày, anh có hơi không hài lòng với cách hành xử của Ngô Thu Vân, anh chỉ đơn thuần muốn ăn cơm với Tô Mộ Tuyết mà thôi, thậm chí anh cũng không muốn gặp hay người khác.
Nhưng vì nể mặt của Tô Mộ Tuyết thì chỉ có thể nhịn một chút.
“Ai da, Tiểu Trần à, cháu làm sao lại quen được với chủ tịch Khương vậy, cháu làm việc ở liên hợp công thương nghiệp sao?”
Nhân lúc cơm canh vẫn chưa được dọn lên, Ngô Thu Vân nắm lấy cơ hội để dò hỏi.
“Ồ, sức khỏe của chủ tịch Khương không được tốt, cháu thì học y giống như Mộ Tuyết, có chút hiểu biết về y học sau đó thì ra tay giúp chủ tịch Khương một chút thôi”.
Trần An Bình chỉ là thuận miệng kể lại chuyện của quá khứ. Anh không phải dạng người thấy người quen bắt quàng làm họ, đồng thời, thân là bác sĩ bắt buộc phải giữ bí mật về tình hình sức khỏe của người bệnh, đây.
là vấn đề đạo đức.
“Hóa ra cháu là bác sĩ à, vậy cũng giống với Mộ Tuyết, làm việc ở bệnh viện số hai sao?”
Ngô Thu Vân dò hỏi, sự vui mừng trên khuôn mặt nhạt dần.
Bác sĩ giành giật sự sống và chữa bệnh cho người bệnh, đương nhiên là cũng được người người tôn trọng, nhưng không thể so sánh được với nhân việc của
liên hợp công thương ng, nghe nói liên hợp công thương nghiệp là tập đoàn có các cửa hàng bán lẻ mô hình lớn nhất nhì cả nước, ăn uống đi vệ sinh luôn thuận tiện, lương một năm của một nhân viên bình thường lúc nào cũng vượt quá ba mươi vạn tệ.
Quan trọng nhất là có mối quan hệ với Khương Thượng Khôn thì con đường tương lai làm sao mà không rõ lối?
“Không có, cháu giờ đang làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nhỏ, hôm nay mới là ngày thứ hai đi làm”. Trần An Bình thật thà trả lời.