“Cô có đang đánh giá cao bản thân quá không?”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Trần An Bình đột nhiên lộ ra một tia giễu cợt. Tái hợp?
Thực sự cho rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ à?
Sao Trần An Bình có thể quay lại với một người phụ nữ đã phản bội và làm tổn thương mình được?
“Anh nói cái gì? Anh coi thường tôi à?” Sắc mặt Lưu Đan tối sầm, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Trần An Bình là một tên nghèo kiết xác, một kẻ thua cuộc vừa mới ra tù, dựa vào đâu mà coi thường cô ta?
Lúc trước tại khách sạn Lưu Hoa, Lưu Đan vốn tưởng rằng Trần An Bình có quan hệ với nhà họ Khương, tuy nhiên sau khi điều tra mới biết Trần An Bình chỉ là làm việc cho một công ty nhỏ vô danh, vẫn đang đi làm bằng xe đạp, thì có thể có triển vọng gì?
“Tại sao tôi phải coi trọng cô?”
Trần An Bình mỉm cười khi nghe điều này.
Anh còn cần phải coi trọng một người phụ nữ không có nết hạnh, không biết lễ phép, liêm sỉ sao?
“Hừ, anh không cần phải che giấu lòng tự trọng đáng thương của mình trước mặt tôi đâu”.
Lưu Đan cho rằng Trần An Bình chỉ đang cố gắng nhịn thôi, cô ta khoanh tay, nâng đồi núi trước ngực lên, hừ lạnh một tiếng.
“Người khác không biết rõ thân phận của anh, sao tôi có thể không biết được? Anh chỉ là một tên nghèo hèn thất bại, cha mẹ đều là nông dân thất nghiệp, anh có tư cách gì coi thường tôi?”
Trần An Bình cau mày, mức độ tức giận đang tăng vọt.
Nói anh cũng không sao, Trần An Bình nhịn, nhưng sỉ nhục cha mẹ và gia đình anh thì tuyệt đối không thể nhịn được.
“Anh có biết tại sao lúc trước tôi lại muốn chia tay với anh không?”
Nhìn thấy sắc mặt Trần An Bình tối sầm lại không nói gì, Lưu Đan tự nghĩ rằng mình đã vạch trần được tâm tư của Trần An Bình, khiến anh không vui thì Lưu Đan sẽ rất sảng khoái.
“Cho dù thành tích học tập của anh có tốt đến đâu, y thuật có cao đến đâu, nhưng dù sao anh cũng sinh ra trong gia đình nghèo khó, không tiền, không quyền, không bối cảnh, thì tại sao Lưu Đan này phải đi theo anh chịu khổ?”
“Cao Dương thì khác, cậu của anh ấy là chủ nhiệm trong bệnh viện, anh có chăm chỉ mấy tháng cũng chưa chắc đạt được tư cách đi làm chính thức, Cao
Dương chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết được”.
“Mặc dù bây giờ tôi chỉ là một y tá nhỏ, nhưng trong bệnh viện không ai dám dây dưa với tôi, vì tôi là bạn gái của Cao Dương..”.
“Vì vậy, ai có sữa thì là mẹ”. Trần An Bình giật giật khóe miệng, phóng đại sự mỉa mai một cách vô hạn.
Anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì có thể nhìn thấy bộ mặt thật của người phụ nữ này sớm hơn.
“Nếu sau này có người giàu có hơn, bối cảnh mạnh hơn Cao Dương, có phải cô sẽ tiếp tục nɠɵạı ŧìиɧ và cắm sừng Cao Dương không?”
Trần An Bình tiếp tục mỉa mai.
“Anh đang nói bậy bạ, chúng tôi là tình yêu đích thực, anh là tên tội phạm lao. động cải tạo..”.
Lưu Đan giống như một con mèo bị giãm đuôi, đột nhiên nổi giận, chỉ vào mặt Trần An Bình, lớn tiếng chửi rủa.
“Lưu Đan, xin hãy cẩn thận lời nói của cô”. Lúc này Tô Mộ Tuyết bước ra từ bệnh viện, lạnh lùng nhìn Lưu Đan.
“Tô Mộ Tuyết, ý cô là sao? Chẳng lế Trần An Bình không phải là một tên tội phạm lao động cải tạo sao? Anh ta ngồi...”
“Bốp!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, hiện trường rơi vào sự im lặng chết chóc.