“Tôi có thể làm bạn gái của anh được không?”
Lúc này, trong mắt Tô Mộ Tuyết lộ ra sự hy vọng, tha thiết và có chút lo lắng sâu sắc.
Nhưng cô cũng không lùi bước. “Mộ Tuyết, tôi...” “Tôi muốn một câu trả lời chắc chắn, có hoặc không”.
'Tô Mộ Tuyết lại ngắt lời Trần An Bình, lo lắng siết chặt năm tay, móng tay đâm vào da thịt, nhưng cô vẫn không cảm nhận được đau đớn.
Tối nay cô muốn có một câu trả lời.
Cô không thể đợi thêm bảy năm nữa!
Kể từ thời điểm cô gặp Trần An Bình ngày hôm trước, những tình cảm mà Tô Mộ Tuyết đã giấu kín trong lòng suốt bảy năm giống như một ngọn lửa được khơi dậy và bùng cháy.
Đúng vậy, tình cảm bùng cháy thì không thể kiềm chế được, giống như dời non lấp biển.
Đêm qua, tại khách sạn Lưu Hoa, Tô Mộ Tuyết vừa tức giận vừa bất lực khi nhìn thấy Trần An Bình bị đám người Lưu Đan và Cao Dương sỉỈ nhục trong phòng Hoa Cúc.
Cô muốn đứng lên vì người đàn ông này, nhưng cô không có danh phận.
Đêm qua, sau khi nhìn thấy Trần An Bình đi cùng Khương Nam trẻ tuổi xinh đẹp có khí chất bước vào phòng Hoa Sen, trái tim Tô Mộ Tuyết đột nhiên co rút,
cô nhận ra mình không thể chờ đợi được nữa.
Đêm nay cô nhất định phải có câu trả lời rõ ràng, nếu không cả đêm cô sẽ không ngủ được.
“Mộ Tuyết, thân phận hiện tại của tôi đối với cô...”
Trần An Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Tuy nhiên, Trần An Bình không đồng ý ngay lập tức.
“Anh có phải là đàn ông không vậy? Tôi chỉ muốn một câu trả lời, chỉ cần nói cho tôi biết có thể hay là không, không cần nói thêm gì nữa”. Tô Mộ Tuyết không thể đợi được nữa.
Nói cách khác, cô sợ nghe câu trả lời là “không”.
Nhìn thì có vẻ mạnh mẽ và hào phóng, nhưng trong mắt Tô Mộ Tuyết rõ ràng đầy lo lắng, căng thẳng và xấu hổ.
“Có thể”.
Trần An Bình gật đầu một cái thật mạnh.
“Vậy bây giờ em là bạn gái của anh à?”
Nghe vậy, Tô Mộ Tuyết thở ra một hơi dài, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng buông xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười, với hai lúm đồng tiền nông, quyến rũ đến say lòng.
Thật ra Tô Mộ Tuyết rất xinh đẹp, cô mới hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi của trường vào năm đó, nhưng vì tính cách hướng nội, không ăn diện nên rất ít người để ý đến cô.
Khuôn mặt trái xoan tròn trịa dễ nhìn, dưới đôi lông mày hình lá liễu là một đôi mắt đen lay láy như ngọc, sáng ngời, dưới sống mũi thẳng và cao là đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ.
Chiếc cổ thon và trắng, xương quai xanh sâu gợi cảm. Xuống chút nữa, thì phải che mosaic.
Chiếc váy dài màu lam nhạt toát lên sức sống trẻ trung, nhưng không giấu được vẻ trưởng thành, gợi cảm.
Làn gió đêm thổi qua, mái tóc đen dài trên vai cô tung bay một cách linh động và tự nhiên.
“Đúng vậy”. Trần An Bình vừa phấn khích vừa không thể tin được.
Đây là lần đầu tiên anh bị người khác theo đuổi, điều này khiến anh có chút xấu hổ.
“Vậy em mời anh đi dạo nhé?” Tô Mộ Tuyết đưa tay ra và mỉm cười ngọt ngào.
Trần An Bình do dự một lát, nắm lấy tay cô gái, trong lòng cảm thấy ấm áp khó hiểu.
“Mộ Tuyết, tại sao?”
Đi được một lúc bên bờ sông, Trần An Bình cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Cái gì tại sao?” Tô Mộ Tuyết cố ý hỏi. “Đừng giả ngốc nữa”.
Nhìn thấy một chiếc ghế dài cách đó không xa, Trần An Bình kéo Tô Mộ Tuyết tới ngồi xuống.
“Trong mắt họ, anh là tội phạm lao động cải tạo, còn bị đuổi khỏi bệnh viện và còn bị đuổi khỏi trường học, trong nhà thì rối như một mớ bòng bong không thể giải quyết được, có lẽ khi em ở bên anh...”
Kích động thì kích động, vui mừng thì vui mừng, Trần An Bình vẫn phải nói ra những gì trong lòng mình.
“Em đã thích anh bảy năm, bốn năm đại học, và ba năm mà anh vào tù, anh muốn hỏi em tại sao à? Chỉ là thích thôi”.
Tô Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn về phương xa: “Em đã từng nghĩ, nếu như anh và Lưu Đan kết hôn, em sẽ giấu kín tình cảm này trong lòng, âm thầm chúc phúc cho hai người”.
“Nhưng ba năm trước anh xảy ra chuyện, lúc đó ngoại trừ lo lắng cho anh, em thậm chí còn có chút vui vẻ biếи ŧɦái, anh có biết tại sao không?”
“Tại sao?” Trân An Bình nhìn Tô Mộ Tuyết với ánh mắt kỳ lạ.