“Anh Trần.."
“Tiểu Trần”.
Thấy con gái đang muốn nói chuyện, Khương Thượng Khôn ngăn cản: “Có cần gì thì cậu cứ lên tiếng, ở Thiên Hải này nhà họ Khương cũng có chút năng lực, cậu tuyệt đối đừng khách sáo với tôi”.
“Được rồi, cảm ơn”.
Trần An Bình mỉm cười gật đầu với hai cha con, anh hiểu bữa cơm tối nay của hai cha con nhà họ Khương, không chỉ có ý cảm ơn việc anh đã cứu ông cụ Khương, mà còn có ý đồ khác.
Đầu tiên là kiểm tra xem kỹ năng của Trần An Bình có vượt qua yêu cầu hay không, thứ hai là để mượn sức, tất nhiên, việc mượn sức là dựa trên kỹ năng y thuật phi thường của Trần An Bình.
Tuy rằng có chút thực dụng, có chút lợi dụng, nhưng Trần An Bình cũng không để ý.
Nếu một người không được sử dụng, thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa? Được cần đến mới là giá trị lớn nhất.
Ba người lại ăn khoảng nửa tiếng nữa, thấy cha con Khương Nam và Khương Thượng Khôn đều say, Trần An Bình đứng dậy tạm biệt.
“Ba, ba thấy thế nào?”
Ngay khi Trần An Bình vừa rời đi, đôi mắt vốn đã có men say của Khương Nam lập tức trở nên sáng và rõ ràng.
Khương Thượng Khôn cũng giống như vậy, vừa uống trà vừa nói: “Y thuật của cậu ta thật sự rất lợi hại, con dựa theo phương pháp của cậu ta, trước tiên thử xem có thể mọc tóc hay không”.
“Bên phía ba thì nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả, sau đó ba sẽ báo cáo với ông nội của con, trước đó, cứ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với cậu ta, nhưng tuyệt đối không được thân thiết quá mức”.
“Đặc biệt là con, không thể dễ dàng đồng ý để cậu ta cởϊ qυầи áo chỉ vì mấy. sợi lông trên người, biết không?”
Khương Thượng Khôn vẫn có ý kiến với Trần An Bình, chẳng hạn như yêu cầu con gái ông ta cởϊ qυầи áo.
Con gái Khương Thượng Khôn này có thể so sánh với công chúa, vô cùng trân quý.
“Được rồi, con biết rồi, con đâu có ngốc!” Khương Nam đỏ mặt.
“Còn nữa, tiếp tục điều tra, tra xem ba năm qua cậu ta đã làm cái gì? Tại sao. hồ sơ lại trống rỗng?”
Khương Thượng Khôn cau mày, thầm chửi trong lòng, chẳng lẽ là người của nơi đó sao?
“Vâng, con nhớ rồi. Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi”.
“Con về trước đi, bà còn hẹn người khác, nói với ông nội con, ngày mai ba trở về ăn sáng, lúc đó ba sẽ báo cáo trực tiếp”. Khương Thượng Khôn một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm tăm xỉa răng.
“Được”.
Khương Nam không có suy nghĩ nhiều về chuyện này, cầm túi xách rời đi.
“Ra ngoài, ra ngoài, anh xem, Khương Nam ra ngoài rồi”.
Ngay khi Khương Nam đi ra từ trong sảnh khách sạn, Cao Dương đang núp sau bụi cây xanh đã vô cùng hưng phấn.
“Thật ra thì không cần phải xem đâu”.
Sau khi nhìn thấy Khương Nam lên xe rời đi, Lưu Đan cũng không cần trốn nữa, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Em dám khẳng định, mối quan hệ giữa tên tội phạm lao động cải tạo và Khương Nam cũng bình thường thôi, có lẽ họ chỉ quen biết nhau thôi”.
Vẻ mặt Lưu Đan kiên quyết. “Tại sao?”
“Anh thật sự ngốc nghếch!”
Lưu Đan bĩu môi n nh nghĩ kỹ lại đi, thứ nhất, nếu quan hệ thân thiết, với năng lực và địa vị của nhà họ Khương, thì tại sao bọn họ lại đến khách sạn Lưu Hoa đãi khách?”
“Thứ hai, nếu quan hệ tốt thì tại sao lại để tên tội phạm lao động cải tạo rời đi một mình, còn đạp xe đạp công rời đi? Còn Khương Nam, như anh thấy, cô ta đang lái một chiếc Bentley”.
“Thứ ba, bọn họ đã tách ra đi trước sau, Khương Nam cũng không có ra tiễn, theo quy tắc thì người ngồi phía trên ghế chính là khách quý cực kỳ quý giá, có lý nào khách rời đi mà không tiễn được chứ?”
“Em yêu, em giỏi quá!”
Cao Dương đã bị thuyết phục, lại giơ ngón tay cái lên cho người phụ nữ một lần nữa.
“Vớ vẩn, nếu không thì anh có thể thích em à?” Lưu Đan càng thêm đắc ý.
“Đúng vậy, cưới được em là may mắn lớn nhất đời anh, nào, hôn anh một cái trước đi”.
“Đừng quấy rối, đang ở sảnh khách sạn đớ”.
Lưu Đan nhẹ nhàng đẩy: “Về phòng không được sao? Em đã chuẩn bị một bộ quần áo gợi cảm”.
“Được được”.
Cao Dương vui sướиɠ vỗ tay, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng.
Chết tiệt, không biết tối nay anh ta phải uống bao nhiêu Viagra mới đủ, tiểu yêu tinh này...