“Phải cởϊ qυầи áo sao?”
Khương Nam đỏ mặt, Khương Thượng Khôn nhìn Trần An Bình với vẻ mặt không thiện ý.
Bác sĩ này thực sự rất tuyệt vời, nhưng không đứng đắn lắm.
Rốt cuộc là muốn chữa bệnh hay đang muốn lợi dụng con gái ông ta?
“Không cởϊ qυầи áo, thì bôi thuốc mỡ lên quần áo à? Là da con gái chú không có lông, chứ không phải quần áo không có lông”. Trần An Bình đương nhiên có thể nhìn ra sự bất mãn của Khương Thượng Khôn, nhưng anh cũng không để ý.
Trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, không có nam nữ.
Khương Thượng Khôn không nói nên lời, tuy rằng trong lòng trào dâng sự tức giận, nhưng lại không có chỗ nào để phát tiết.
“Anh Trần, tôi có thể hỏi hai câu được không?” Khương Nam căn chặt đôi môi đỏ mọng, cố nến sự ngại ngùng nói. “Tất nhiên, bệnh nhân có quyền đặt câu hỏi”.
Trần An Bình làm động tác “mời”, trên khuôn mặt góc cạnh luôn giữ thái độ bình tĩnh.
“Đầu tiên, làm sao anh phát hiện được trên người tôi không có lông? Kể cả việc ba tôi đã ở nước ngoài một thời gian, làm sao anh phát hiện ra được?”
Khương Nam nói ra nghỉ ngờ, liệu trung y thực sự có thể thần kỳ như vậy sao?
“Tôi là bác sĩ, nhìn, nghe, hỏi, sờ chỉ là những kỹ năng cơ bản thôi, việc này rất khó sao?”
“Tôi không tin, trừ khi anh có thể nhìn ra những bệnh khác trên người tôi”. Lần này Khương Nam trực tiếp đưa tay ra, ra hiệu cho Trân An Bình bắt mạch. “Được”.
Trần An Bình không khách khí, dùng ba ngón tay bắt mạch, cẩn thận nghe mạch.
Hai cha con Khương Nam và Khương Thượng Khôn nhìn nhau, bọn họ đều lo lắng về y thuật của Trần An Bình, chủ yếu là vì quá khó tin.
Thời gian im lặng là dày vò nhất, chỉ vỏn vẹn có ba phút, lại khiến Khương Nam không thể chờ đợi được.
“Anh Trần, tôi...”
“Cô có vấn đề về dạ dày, vì ăn kiêng để giữ dáng, cô gần như không bao giờ ăn sáng”.
Trần An Bình mở miệng nói.
“Anh....”
Đồng tử Khương Nam dần dần giãn ra.
“Ba tháng trước, cô đã bị cúm một lần”.
“Lúc nhỏ cô đã từng bị viêm phổi, có lẽ là do cảm lạnh sốt”.
“Đúng rồi, cô là gái trinh”.
Khương Nam há to miệng, hai mắt mở to như mắt trâu, sững sờ tại chỗ.
“Tiểu Nam, con đừng ngơ ngác nữa, mau nói xem đây có phải là thật không?”, Khương Thượng Khôn ở bên cạnh vội vàng hỏi.
“Có đúng hay không, người làm cha như chú không biết sao?” Trần An Bình trợn mắt nhìn Khương Thượng Khôn.
Khương Thượng Khôn giật giật môi, một người làm cha như ông ta sao có thể không biết xấu hổ, hỏi con gái mình có phải là xử nữ hay không?
“Đúng, đúng đúng, tất cả đều là sự thật”.
Khương Nam ngơ ngác gật đầu, phải rất lâu mới bình tĩnh lại sau cú sốc.
Thật đáng sợi
Đây đâu phải là đôi mắt thấu thị nữa? Đây rõ ràng là một đôi mắt có thể xuyên qua thời không, Khương Nam nhìn chằm chằm Trần An Bình như thể đang nhìn một người ngoài hành tinh.
“Anh Trần, anh, anh thật sự là...”
Khương Nam giơ ngón cái lên với Trần An Bình.
“Câu thứ hai, hỏi đi”.
Trần An Bình nhẹ nhàng lắc đầu, anh không phải thần y, anh chỉ là một bác sĩ trung y mà thôi.
Đây chỉ là những điều cơ bản của trung y thôi.
“Tôi, tôi muốn biết tại sao phải cởϊ qυầи áo? Không cởϊ qυầи áo không được sao?”
Khương Nam bình tĩnh lại, đỏ mặt.
Một cô gái trong gia đình đàng hoàng mà phải cởϊ qυầи áo trước mặt người lạ, thật sự rất xấu hổ, nhưng căn bệnh không có lông tóc này lại vô cùng hành hạ cô ta.
“Có thể chỉ mọc tóc thôi không? Tôi, tôi không quan tâm chỗ khác có...lông hay không”. Khương Nam cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ.