Trâm Anh bị kích động hét ầm vào mặt trưởng quản ngục với sự điên tiết dần hiện lên trên biểu cảm khuôn mặt. Nàng còn chả thèm đợi cô ta kịp mở miệng ra giải thích đầu đuôi câu chuyện, vội vàng phi thẳng tới buồng biệt giam của Tố Đoan.
Trái ngược với tâm trạng giận dữ của nàng, nhìn thấy Trâm Anh, Tố Đoan vui mừng khôn xiết. Cô liền đứng dậy khỏi giường chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.
Nhưng sao mặt nàng lại trông khó coi thế kia?
"Đã lâu không gặp, chị tới rồi Trâm Anh."
Lúc nãy lấy được chìa khoá từ giám ngục của Tố Đoan, còn dặn dò kĩ cô ta không được phép tới gần buồng giam.
Nàng mở song sắt rồi đi vào trong, cố gắng kìm nén giọng hỏi cô một câu:
"Sao em dám đánh nhau?"
...
"Cô ta nói em là hồ ly tinh bị bệnh đồng tính, đi quyến rũ Trâm Anh nên em đánh."
"Có thật không?"
"Em còn có thể nói dối chị được sao?"
Cô nhìn nàng bằng một ánh mắt xinh đẹp dịu dàng. Người như vậy làm sao có thể nói dối được cơ chứ?
Nàng quyết định không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Về Trương Thị Ngọc nàng sẽ xử lý sau. Nhưng cô người yêu bé bỏng này nàng nhất định phải giáo huấn trước. Ngay từ ban đầu lúc có cảm tình với Tố Đoan, nàng tự dặn lòng sẽ tìm mọi cách để sớm đưa cô ra khỏi đây. Nhưng để thoát khỏi cái trại giam này thì tù nhân phải có biểu hiện tốt mới có thể xin phép được giảm án tù, đó là cách hợp pháp duy nhất. Mà nhìn xem cô đã làm gì? Cô đã đánh nhau, một hành vi xấu. Nàng không hề thích thú chút nào.
Nàng mở song sắt rồi còng tay Tố Đoan lại, dẫn lên phòng làm việc của mình.
"Chị đưa em tới đây làm gì?"
"Em nằm lên đó đi, cái bàn làm việc của tôi, em nằm úp lên đó, chổng mông ra phía sau."
Cái gì? Sao lại bắt cô làm vậy?
"Trâm Anh, chị nói vậy là có ý gì chứ?"
Không đáp lại câu thắc mắc của Tố Đoan, nàng mất kiên nhẫn đi ra phía bên kia của chiếc bàn, kéo lấy phần giữa chiếc còng tay mà cô đang đeo rồi buộc một sợi dây thừng cố định tư thế đang nằm chổng mông sấp ngực của cô.
"A...thả em ra."
Nàng đi lại tủ đựng đồ, lấy ra một chiếc roi da màu đen. Từ đâu mà nàng lại có được nó cơ chứ?
"Tố Đoan, em có biết đánh nhau là sai không?
"Nhưng cô ta"
*Chát*
"Hự a!"
Nàng đánh đau thật, già hơn cô, người cũng nhỏ hơn cô, ấy thế mà sức lại khoẻ không ngờ. Mới quất có một roi mà đau thấu xương tủy.
"Em có biết muốn rời khỏi cái trại này thì cần phải như thế nào không?"
"P-Phải biểu hiện thật tốt."
Tội nghiệp, đánh con bé đau tới nỗi cà lăm.
"Vậy em biểu hiện có tốt không?
"Nhưng em không sai."
*Chát chát chát*
"Trâm Anh, xin chị, em đau."
Cô không phản kháng được, cố gắng cắn răng chịu đựng cơn đau rát đang từ từ dâng lên. Bị cái còng tay khống chế, ở cái tư thế này muốn cựa người thoải mái còn không được nói gì tới phản kháng.
"Em biết đau à? Vậy sao còn đánh nhau hả?!"
*Chát chát chát*
"Hựm...ức!"
"Nghe chị nói đây, lần đầu cũng là lần cuối."
Tố Đoan nhịn đau ngậm chặt miệng mà quên mất không trả lời nàng, làm nàng sôi máu hơn.
*Chát*
"Em xin chị, đừng đánh nữa, em chịu không nổi!"
"Vậy chị nói em có nghe thấy không?"
"Dạ có! Em nghe, em liền nghe."
Nàng nhận thấy giọng của Tố Đoan đã chuyển sang run rẩy. Chắc là đau dữ lắm rồi. Cũng phải, thân con gái cành vàng lá ngọc, mong manh yếu đuối mà nàng nỡ lòng nào đánh ra nông nỗi này. Là bạn gái mới quen, chỉ sợ đánh xong cô sẽ liền sợ hãi mà chạy mất. Thế là nàng đành đặt chiếc roi da xuống bàn, nghiêng đầu cùng góc độ nhìn xuống mặt Tố Đoan. Cô đã khóc, những giọt nước mắt giận hờn. Đối với cô, bị nàng đánh là một nỗi oan. Dù gì người gây sự trước cũng là Trương Thị Ngọc. Sao nàng không phạt cô ta mà lại đánh cô cơ chứ?
Nàng đưa những ngón tay thanh mảnh lau đi nước mắt đọng lại trên mi của cô. Người gì mà khóc thôi cũng xinh đẹp, còn chẳng phát ra tiếng động, nhìn thấy liền muốn mềm lòng. Đành phải hạ giọng dịu dàng dỗ dành:
"Có muốn cởi trói không?"
*Gật đầu*
"Cho chị hôn một cái, sau đó liền cởi ra giùm em, được không?"
Cô không có phản ứng đồng ý hay từ chối, chỉ nhắm mắt lại kệ nàng muốn làm gì thì làm. Biết vậy, nàng tiến mặt lại gần rồi hôn cô một cái. Nhưng chỉ một thôi là chưa đủ, không thể kìm nén mà hôn thêm cái thứ hai. Sau cùng nàng mới chịu tháo dây thừng và còng tay ra cho Tố Đoan rồi dìu cô ra ghế sofa.
Đang từ người lành thành người què, cô ấm ức nàng lắm chứ, nhưng không dám nói, nói ra chỉ sợ bị đánh thêm.
Trâm Anh nhìn khuôn mặt phờ phạc của em người yêu liền thấy hối hận mà ôm cô vào lòng. Nàng vội lấy ra trong túi xách một lọ cao sao vàng, bật nắp lọ ra rồi đỡ Tố Đoan nằm xuống tính bôi vào chỗ mình vừa đánh.
"Chị vạch quần em ra nha?"
Cô đồng ý, để mặc nàng làm theo ý muốn. Còn mình thì gối đầu ngoan ngoãn nằm im thin thít trên đùi của đối phương.
Thế là Trâm Anh kéo chun quần Tố Đoan xuống, cảm thấy việc làm trước đó của bản thân sai lại càng sai. Làn da trắng trẻo không tì vết của cô bị nàng làm cho khắp nơi chi chít lằn vết roi đỏ lòm. Thoa nhẹ cao lên, độ nóng của nó đem lại khiến cơn đau trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Nhưng cô vẫn nằm im để nàng bôi giùm, bởi cô tin tưởng nàng.
"Sau này không được đánh nhau dù cho người khác có làm gì sai đi chăng nữa, đã nhớ chưa?"
"Vậy chị nói em phải làm sao?"
"Ai bắt nạt em, chỉ cần mách chị là được. Chị sẽ xử lý."
"Trâm Anh cũng vừa bắt nạt em đấy thôi."
Gậy ông đập lưng ông.
"Chị chỉ là muốn em rút kinh nghiệm lần sau."
Tố Đoan cười nhạt, muốn người ta rút kinh nghiệm thì chỉ cần nhẹ nhàng bảo ban bằng lời nói là được, đâu nhất thiết phải quất roi người ta ra nông nỗi này. Cô nghi ngờ rằng nàng đánh mình có phải là vì muốn thoả mãn thứ nhu cầu dâm dục biến thái nào đó mà cô không biết hay không.
"Bộ lúc trước Trâm Anh cũng đánh người yêu cũ y chang như vậy à?"
"Không, chị chỉ đánh mỗi em thôi."
"Tại sao chứ?"
"Vì người đó không lôi cuốn."
"Tức là em lôi cuốn Trâm Anh ư?"
"Em không chỉ lôi cuốn, vẻ ngây thơ của em còn rù quyến con quái vật trong chị, càng nhìn càng muốn đánh cho em phát khóc."
Cái gì? Nói như thế chẳng khác nào nàng cảm thấy thích thú với việc gây đau đớn cho người tình bé bỏng của mình. Nhưng đáng tiếc, Tố Đoan không phải là kiểu đam mê BDSM. Cô thích sự mơn trớn nhẹ nhàng, lãnh đạm nâng niu bạn gái. Chính là kiểu good girl mà người ta đồn đại. Trâm Anh thích cô cũng chính vì điểm này.
Thoa cao xong được một lúc nàng mới phát hiện Tố Đoan đã ngủ thiếp đi. Đây là lần đầu nàng thấy cô nhỏ bé tới vậy, khuôn mặt hoà nhã lại dễ thương, nhìn chỉ muốn cắn. Nhưng mà không cắn được, sợ làm cô tỉnh dậy, thế cho nên chỉ hôn một cái lên má thôi.
__________
3 giờ chiều, Tố Đoan thức giấc. Cô đã ngủ được 5 tiếng đồng hồ. Nhưng sao lại chỉ có một mình ở trong phòng? Trâm Anh đã đi đâu mất rồi?
*Cốc cốc cốc*
"Tố Đoan, nếu cô đã dậy rồi thì tôi vào nhé?"
Ấy chết! Chưa kéo quần lên, Trâm Anh cũng thật là!
"Đ-được."
Một nữ quản giáo mở cửa đi vào, trên tay cô ta bưng bát cháo vẫn còn nghi ngút khói bay lên.
"Đây là cháo bí đỏ, mau ăn đi. Là thứ bộ trưởng dặn đầu bếp nấu riêng cho cô đấy."
"Trâm...thứ bộ trưởng đã đi đâu rồi, lúc nãy chị ấy vẫn còn ở đây..."
"Cô ấy đang bận làm việc ở bên khu toà của giám ngục trưởng."
"À...vậy cảm ơn cô."
"Nghe nói cô bị thương nên chiều nay sẽ được miễn lao động, sau khi ăn xong tôi sẽ đưa cô trở lại phòng giam."
"Được."
__________
Trại giam Law được xây dựng nằm ở ngoài vùng biển. Xung quanh nhà tù chỉ toàn nước là nước, không có cách nào đi ra hay đi vào một cách dễ dàng, chỉ có cách duy nhất là dùng máy bay trực thăng hoặc tàu thuyền để di chuyển. Chính vì vậy mà những loại hàng hoá thức ăn muốn đưa vào trong trại phải mất rất nhiều công đoạn.
Hồi chiều mới có một chuyến tàu vận chuyển thực phẩm tới trại giam. Mà nghe được tin chiếc tàu đó bị hỏng hóc cần quay trở về đất liền để sửa chữa ít nhất cũng phải 1 tháng. Không may thay, chiếc tàu này trước đây thường xuyên cung cấp lương thực cho trại Law. Giờ chuyện này xảy ra, Trâm Anh nàng đành phải đầu tư vào một chiếc tàu mới, mà chi phí không hề rẻ chút nào. Nhưng không sao, nàng đều có thể xoay sở được.
Nàng tất nhiên là không quên con đàn bà phiền toái Trương Thị Ngọc. Trước khi tới văn phòng của trưởng giám ngục, nàng đã đến buồng giam của cô ta rồi xử lý cho ra lẽ. Nhớ lại bản thân đã đánh Tố Đoan bao nhiêu roi, cô ta phải chịu gấp 4 lần số roi ấy. Coi như trút nỗi ấm ức thay cho cô người yêu bé bỏng.
__________
Giải quyết xong công việc cũng đã là 6 giờ chiều. Nàng cho phép cấp dưới trở về nghỉ ngơi, vì bản thân đang có một dự định thú vị khác.
Hôm ấy nàng bắt phải tháo gỡ camera gắn trong buồng giam của Tố Đoan nhưng không chỉ có vậy. Sau đó còn yêu cầu lắp thêm một tấm rèm che phía bên trong song sắt. Điều này làm toàn bộ quản giáo trong trại giam rất hoang mang, họ đồn đại với nhau không biết có phải Tố Đoan có mối quan hệ bí ẩn nào đó với Trâm Anh hay không. Nhưng rồi lời đồn cũng biến thành sự thật khi đoạn camera thu lại được trong buổi đêm và sáng ngày họ ôm ấp hôn hít nhau được chia sẻ ra. Tất cả giám ngục của trại Law đều biết Tố Đoan là tình nhân của Trâm Anh, nhưng họ đều không dám bàn tán. Chỉ có thể âm thầm biết sự thật này rồi giữ im lặng.