Ngục Tù Tình Yêu

Chương 19



Thật may mắn khi Trâm Anh chọn tới địa điểm này vào đúng mùa thu hoạch, vì đó mà nàng có thể cùng Tố Đoan đi hái nho với người dân địa phương.

Những ruộng nho mênh mông, luống nho thẳng tắp xanh mướt, xen lẫn là những quả nho chín mọng và những bụi hồng thơm ngát, chúng khiến Tố Đoan vô cùng thích thú.

Trâm Anh nàng trải nghiệm hoạt động hái nho thú vị nhưng ánh mắt không vì đó mà rời khỏi Tố Đoan. Từ nụ cười đến từng cử chỉ của cô, nàng đều cố gắng quan sát thật rõ để khắc sâu trong lòng, để không bao giờ quên ngày hôm nay em đã vui vẻ như thế nào.

Ở khung cảnh khác, không phải là một nơi ẩm mốc, không phải là nơi luôn vang vọng tiếng quát tháo của quản ngục, càng không phải là nơi giam giữ nụ cười của người mà nàng yêu.

Nụ cười lấp lánh trong ánh mặt trời chói chang.

Thêm lần nữa nhịp đập xôn xao rạo rực.

Có lẽ nàng sẽ không thể rút lui được nữa, đã hoàn toàn trao trái tim cho người ấy mất rồi.

"A..."

"Trâm Anh!"

"Cắt vào tay rồi..."

"Có đau lắm không? Khỏi cắt hái gì nữa, chúng ta vào trong nhé?"

"Chị không muốn..."

"Nhìn tay Trâm Anh đi, chảy máu rồi, chị tính để vậy luôn hả? Đau muốn chết!"

Bác Mathew và Chloe đang hái nho ở luống bên cạnh nghe thấy tiếng hét của nàng liền gỡ găng tay lật đật hớt hải chạy sang xem tình hình.

Tố Đoan quay đầu lại với cái miệng đang ngậm lấy ngón tay của Trâm Anh, trông ngốc nghếch hết sức.

"Cháu không cẩn thận lỡ cắt vào tay."

"Ôi trời ạ! Mathew chạy vào hầm rượu lấy hộp y tế ra đây đi ông."

Bác Mathew vội vội vàng vàng vào trong rồi đem ra một chiếc hộp, lấy đủ thứ thuốc khử trùng rồi băng cá nhân chét hết lên ngón tay nhỏ bé của Trâm Anh.

Nàng xuýt xoa vì cảm giác đau xót ập đến.

Nói chứ, từ đó đến giờ bọn họ hái cũng được kha khá nho cho vào mấy cái rổ rồi. Nên Tố Đoan quyết định không cho Trâm Anh đụng vô cái gì nữa, dừng lại để vào trong nghỉ ngơi.

*Phù phù*

"Còn đau không? Có xót không? Đụng vào có thấy nhức lắm không?"

"Hơi hơi, nhưng mà chị vẫn muốn hái nho."

"Không hái nữa, bác Chloe dặn chúng ta có thể đạp xe ngắm cảnh tầm xế chiều khi hoàng hôn xuống. Đợi tới lúc đó em sẽ đưa Trâm Anh đi có được không?"

Trâm Anh vui lắm, nàng cạ mũi với cô biểu hiện sự hạnh phúc.

"Đồng ý."



__________

Mặt trời lặn dần.

Tố Đoan rất đúng giờ, thuê một chiếc xe đạp chầm chậm chở nàng đi qua những con đường quyến rũ của thung lũng Barossa.

Trâm Anh rất biết tận hưởng, nàng ngồi phía sau ôm chặt lấy Đoan, cùng cô băng qua bao quãng đường dưới chiều hoàng hôn, hít thở không khí trong lành.

"Êi! Hai người cũng là khách du lịch sao?"

Một cặp đôi khác cũng đang đạp xe ngắm cảnh, chàng trai cầm lái tăng tốc độ dàn ngang hàng với Tố Đoan và Trâm Anh.

Nhìn anh ta có nét của người Châu Á nhưng lại dùng ngữ điệu Anh Mỹ để giao tiếp.

Trâm Anh nghe là biết liền, nàng hoà nhã đáp lại. Sau đó nói chuyện một lúc mới biết anh ta cùng quốc tịch với mình, đang đi du lịch trong kì nghỉ tuần trăng mật với cô vợ ngồi đằng sau.

"Vậy cô gái đi bên cạnh hai người là ai?"

"À Grace, bạn của chúng tôi. Cô ấy là người Úc đó! Nhưng lại biết tiếng Việt, nói chuyện vô cùng dễ thương hahaha!"

"Cô ấy sao lại đi có một mình? Chưa có bạn trai sao?"

"Không, cô ấy thích phụ nữ, chưa có bạn gái thì đúng hơn."

Trâm Anh ậm ừ ngoài miệng còn trong lòng thì thắc mắc, suốt từ lúc quen được cặp đôi nam nữ này, cô gái ấy lại trái ngược lại, chẳng nói một câu nào, chỉ im lặng đạp xe theo sau hai người bọn họ.

Mà điều đó chưa phải là quan trọng nhất. Grace rất xinh đẹp với nước da hơi ngăm quyến rũ, đôi mắt mí lót và bờ môi trái tim.

"Tối nay năm người chúng ta dùng bữa cùng nhau nhé? Hiếm khi trùng hợp gặp được người như hai cô."

Vợ của anh chàng ấy nhiệt tình chủ động mở lời mời.

Tố Đoan có chút lưỡng lự, cô quay đầu về sau nhìn Trâm Anh ý muốn hỏi nàng có đồng ý hay không. Một cái gật đầu nhẹ nhàng là cô ngay lập tức hiểu, đưa mắt quay về cặp vợ chồng nọ tự tin chấp nhận lời mời.

Cùng lúc mặt trời lặn hoàn toàn, bầu trời trở tối, mọi người quay về tắm rửa để chuẩn bị cho bữa tối.

Từ trong phòng tắm chạy ra, Trâm Anh run lẩy bẩy vì lạnh. Còn chưa nghĩ tới chuyện mặc quần áo đã nhảy chồm lên ôm lấy người Tố Đoan.

"Ôm chị đi, lạnh quá!"

Cô toại nguyện nàng, ôm lấy Trâm Anh đang dính chặt trên người, đung đưa nhè nhẹ tạo cảm giác thoải mái dễ chịu.

"Em đang ru con ngủ đấy à?"

"H-hả? Đâu có?"

"Vậy sao lại đung đưa? Ai mượn?"

"Thế thôi, em đứng im."

"Không được đứng im, đung đưa đi."

"???"

Thấy chưa?

Tố Đoan nói nàng toàn bắt nạt cô đúng thật là không sai mà!

"Em mặc đồ cho Trâm Anh nha? Chúng mình sắp muộn rồi, để họ chờ thì không hay lắm..."

"Chị muốn mặc cái đó."

Nàng chỉ tay vào chiếc áo len cổ lọ oversize treo ngay ngắn trong tủ quần áo.

Nó làm Tố Đoan đột nhiên nhớ tới chiếc khăn mà cô tự tay làm cho Trâm Anh cách đây khá lâu, thế mà đến giờ vẫn chưa có cơ hội tặng cho nàng.

Nhưng không sao, để sau vậy, cô và Trâm Anh vẫn còn nhiều thời gian mà.

"Và cả cái chân váy dáng dài kia nữa."

"Lạnh thế này mà Trâm Anh mặc váy?"

"Chút nữa em phải ngồi cạnh chị, như thế sẽ không lạnh."

Cô bất lực bế nàng trên người, khó khăn đi lại gần cái tủ lấy đồ mặc vào cho nàng.



"Đã ấm hơn chưa?"

"Ừm, nhưng mà em thắt cái dây lưng váy lại cho chị đi, cứ lỏng lỏng làm sao ý..."

"Chỗ này hả?"

Đoan ngồi xuống sàn tận tình chỉnh chu váy cho nàng, còn không quên tiện tay tốc váy Trâm Anh lên ngó đầu vào bên trong:

"Trâm Anh con đang làm gì đó?"

*Bốp*

"Em học ai cái thói đó hả?"

Mặt đỏ ửng không chỉ vì bị nàng tặng cho một chưởng mà còn bởi xấu hổ.

Buồn cười muốn ngất, định trêu cho Đoan hoá thẹn mà lỡ tay vả hơi mạnh, để ý hai khoé mắt cô rưng rưng như sắp khóc.

Người ta mong manh tựa lông hồng, mình hạc sương mai thế này mà nàng còn dám đánh, xứng đáng bị giận một phen.

"Thôi thôi đừng khóc chị xin em, lỡ tay lỡ tay, chị xin lỗi."

*Chụt chụt chụt*

Rặn ra nước mắt được thì thụt vào trở lại được, cô đương nhiên là người có bản lĩnh. Trâm Anh chịu dỗ, cô tất nhiên là chịu nghe.

Lằng nhằng mãi mới cùng nhau tới được nhà hàng đã hẹn trước.

Bên ngoài trời thì lạnh nhưng mở cửa bước vào bên trong lại rất ấm áp dễ chịu.

"Cảm ơn vì đã đợi, chúng tôi đến có hơi trễ."

"Không sao, Grace cũng vừa mới tới thôi."

Nàng nhìn sang bên cạnh Tố Đoan, cô như chiếc xúc xích bị kẹp giữa hai miếng bánh mì, bên trái là Trâm Anh còn bên phải là Grace.

Ôi cái con người này!

Nàng còn chưa kịp nhìn ngó vị trí ngồi mà cô đã đặt cái mông xuống ngay bên cạnh Grace, cô "phụ nữ độc thân".

"Hừ!"

"Hả? Trâm Anh sao vậy?"

"Không sao, gọi món đi tôi đói rồi."

Chàng trai ngồi đối diện rất hồ hởi, đưa menu ra trước mặt đọc ê a từng tên món ăn một, còn không quên nhắc bồi bàn đem ra chai rượu nho đặc sản của Barossa để thưởng thức.

Không khí trong bàn của năm người họ nhiệt huyết hăng hái từ đầu bữa ăn. Chỉ có Trâm Anh là không vui, nàng thỉnh thoảng lại liếc mắt sang bên phải nhìn chằm chằm vào Grace rồi lại quay đi.

Grace đều biết nhưng không thèm quan tâm, còn vu vơ vô tình đụng chạm tay với Tố Đoan.

"Ôi tôi xin lỗi!"

"À không sao."

Không sao cái chó gì?! Trâm Anh nàng đang tức muốn bỏng cả mắt.

Bị ve vãn tới mức đó mà còn ngây thơ không hiểu, đúng là cái đồ...

"Ối!!!"

"Sao Trâm Anh đá em?"

Tố Đoan nén cơn đau, hạ giọng che miệng thì thầm hỏi.

Nhưng mà nàng đâu có trả lời?

Coi bộ khó chịu ra mặt rồi đó.

"Mà sao tôi thấy cô Trâm Anh trông cứ quen quen thế nào ấy...có phải cô là..."

"À à ờm...tôi đi vệ sinh một chút."

Nàng chạy vào nhà vệ sinh, thao tác bực bội mất bình tĩnh lấy điện thoại ra nhắn tin tới số máy của Tố Đoan:



"Ngồi xa Grace ra!"

"Cô ta sờ tay của em bộ liệt hay sao mà không phản kháng?"

"Trả lời tin nhắn của chị ngay!"

"Đợi đúng 10 phút nữa mà em không đọc tin nhắn rồi trả lời là về em khỏi ngủ yên."

1 giây...2 giây...10 giây...50 giây...600 giây...

...

Không thèm đọc.

Nàng hít thở một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng mở cửa phòng vệ sinh quay trở lại bàn ăn.

Thật bất ngờ, Tố Đoan bị ép uống rượu cho thoả cuộc vui, giờ trông cứ như một pho tượng đá được trưng bày trong bảo tàng, ngồi bất động mặc cho Grace đang nép sát lại bên cạnh đến nỗi không có một kẽ hở để không khí lọt qua được.

"Tố Đoan, cô đang làm nghề gì vậy?"

Anh chàng kia cũng mất tỉnh táo không kém, hỏi toàn mấy câu vớ vẩn xâm phạm đời tư của người khác.

Đoan ngẩn ngơ, lúc bình thường đã ngốc nghếch thì chớ, bộ dạng say xỉn xem ra còn trầm lặng nguy hiểm hơn nhiều.

"Tôi à...tôi không có nghề...cũng không đi học...tôi là...đã giết...hựm!"

May sao nàng tới kịp bịt miệng ngăn cô lại.

Suýt nữa thì...

Nàng hằn học đến độ mày chau lại, ánh mắt đâm thẳng tới người ngồi bên cạnh Tố Đoan, trách móc tại sao lại cho cô uống rượu.

Grace còn tỉnh táo cũng bởi tửu lượng đã trải qua vô vàn lần luyện tập nên sức chịu đựng rất tốt, tới bây giờ mới lên tiếng giúp Đoan biện minh.

"Cô ấy thua trò chơi nên mới phải uống, cô đừng lo lắng quá."

"Bạn gái của tôi tôi chả lo thì sao?!"

Grace cười trừ, giọng điệu có phần mỉa mai. Làm sao biết được hai người là kiểu mối quan hệ đó cơ chứ? Đến chính bản thân Tố Đoan còn chưa công khai cho bọn họ biết cơ mà.

"Vậy à? Tôi không biết, xin lỗi nha!"

Cô ta dùng thái độ thản nhiên một cách trơ trẽn để chọc tức nàng.

Thật đúng là!

Của Trâm Anh thì mãi mãi là của Trâm Anh, vô cớ tự tiện đụng vào nàng đương nhiên là không thích.

Cặp đôi vợ chồng nọ thấy tình hình căng thẳng quá cũng tỉnh cả rượu, đứng lên trấn tĩnh nàng, khuyên nàng đưa Tố Đoan trở về khu nghỉ dưỡng.

Cô thì chả biết cái gì hết, được Trâm Anh khoác vai đưa ra taxi rồi khó khăn leo từ dưới tầng một lên trên phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv