Đêm ấy, nhóm công chúa nghỉ lại ở Thủy Tháp Đảo. Họ ngủ khá ít vì ban ngày đã ngủ nhiều, vả lại có Vô Phong ở bên, muốn an giấc cũng khó. Nhà nghỉ chia hai gian, Lục Châu nằm một gian riêng nhưng nghe rõ Vô Phong ngáy ầm ĩ. Còn cái thói lăn lê vô lối của hắn, Mai Hoa và Chiến Tử lãnh đủ. Tên tóc đỏ lúc gác chân lên người này, khi tóm người kia như cái gối ôm, lại trườn trườn như đang bơi lội. Mai Hoa và Chiến Tử chẳng ai bảo ai, tự lảng ra một xó mặc Vô Phong tung hoành. Lục Châu tuy hơi khó chịu tiếng ngáy, nhưng rồi lại mỉm cười như đang nghe mẩu chuyện hài hước.
4 giờ sáng hôm sau, cả nhóm thức giấc (Vô Phong ngủ tít mít, gọi mãi mới dậy) và tiếp tục khởi hành. Trên đường đi, Lục Châu nói về chuyện gặp gỡ Hiệp Dung. Riêng chuyện này làm nàng đau đầu suốt cả tối qua (khi ấy nàng đang ở phòng tắm tình nhân và Vô Phong ngủ kế bên). Công chúa nói:
-Tôi không ra mặt được. Mọi người biết đấy, nếu Hiệp Dung biết thân phận thật của tôi thì rắc rối lắm! Anh giúp tôi được chứ? – Nàng nhìn sang Mai Hoa.
Gã bốn mắt đánh mắt qua lại, hàng lông mày cuộn lên cuộn xuống như con rắn gặp nguy hiểm tìm đường thoát thân. Gã đáp, thần tình không mấy hứng khởi:
-Cũng… được thôi. Nhưng nếu Hiệp Dung phát hiện cô mới là “chủ” đích thực, e rằng hậu quả khó lường. Gã sẽ cho rằng cô không tôn trọng gã. Bọn Đầu Sói quái đản lắm!
Lục Châu tiếp lời:
-Vậy anh dám chắc họ sẽ bớt quái đản khi biết tôi là ai chứ?
Gã bốn mắt đơ mặt tự trách mình nói hớ. Gã đến để giám sát công chúa, cùng lắm là cố vấn cho nàng, giúp đỡ đi đường hay nấu ăn. Những chuyện liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ, công chúa phải tự làm, gã không can dự. Nhưng lần này Lục Châu đang quàng cái ách trách nhiệm lên cổ Mai Hoa. Gã bốn mắt phân vân suy tính, không giúp thì khổ với Phi Thiên quốc, giúp thì khó ăn nói trước những lão già Đại Hội Đồng, đường nào cũng dở như nhau.
-Thực tình tôi không hiểu lắm cách làm việc của Đầu Sói. – Lục Châu tiếp lời – Chuột Chù nói tôi phải mặc cả. Nhưng hợp đồng có nhiều mục quá, tôi không biết phải mặc cả ra sao.
-Có những mục quan trọng nhất như phí vận chuyển. Cái đó Hiệp Dung chắc chắn nói thách gấp rưỡi, cô phải hạ xuống hai hoặc ba lần, sau đó từ từ tăng dần lên. Rồi thì phí nhân lực…
Lục Châu mỉm cười xua tay:
-Anh biết đấy, tôi sống trong hoàng cung, hiếm khi tự mua cho mình cái gì, toàn nhờ người khác thôi. Mà ở Phi Thiên, giá cả niêm yết rõ ràng nên tôi gần như chưa mặc cả bao giờ. Anh thông cảm!
Mai Hoa nhăn trán, hai đầu lông mày châu lại kẻ một rãnh sâu nhưng rất nhanh sau đó lại dãn ra. Không ai biết Mai Hoa nghĩ gì trong khoảnh khắc nhíu mày ấy. Gã nhún vai:
-Đành vậy. Tôi sẽ giúp cô, chỉ một lần này thôi. Nhưng tôi không đảm bảo sẽ mặc cả được nhiều. Cô biết đấy, có phải tiền của tôi đâu? Làm gì có động lực mặc cả chứ?
-Đương nhiên bên chúng tôi sẽ trả. Nhưng anh cũng nên tỏ ra là dân kinh doanh. Quá hào phóng và dễ dàng buông xuôi, Đầu Sói rất dễ nghi ngờ! Khi họ nghi ngờ thì… như anh nói, rất quái đản!
Mai Hoa gật gù:
-Tính cả việc này sao? Hi hi! Bất ngờ đấy! Cô buộc tôi phải làm hết sức, nhỉ? Được rồi, cho tôi xem hợp đồng có những gì?!
Lục Châu bèn đưa ra bản hợp đồng mẫu do Chuột Chù soạn thảo, rồi cùng Mai Hoa bàn bạc tới lui. Vô Phong ngồi bên nghe câu được câu chăng, cũng chẳng chú tâm nhiều vì đó không phải phận sự của hắn. Điều làm tên tóc đỏ ngạc nhiên là thái độ của công chúa. Tiểu Hồ nói không sai, nắng nóng sa mạc làm Lục Châu uể oải, nhưng đấy là chuyện mấy ngày trước. Ngay lúc này, công chúa hoạt bát và sắc sảo hơn rất nhiều, dường như vừa hấp nạp nguồn sinh khí dồi dào. “Chắc cổ được tắm nên mới vậy!” – Vô Phong đinh ninh suy đoán.
Sống ở Kim Ngân lâu, lại nắm bắt tình hình giá cả tốt nên Mai Hoa không mất nhiều thời gian để thông hiểu hợp đồng. Ngược lại Lục Châu cũng không quá tốn công giải thích. Bàn thảo xong, hai người lăn ra ngủ. Họ tự nhủ cố ngủ càng nhiều càng tốt trước khi Vô Phong hoành hành vào ban đêm. Tên tóc đỏ nhìn quanh, nhận ra đã hết người cùng trò chuyện. Đạp Lỗ bận đánh xe nên Vô Phong không phiền, riêng Chiến Tử… Nghĩ đến đó, tên tóc đỏ bèn mở máy chiếu tiếp tục nghiên cứu bí kỹ. Nghiên cứu chán, hắn lại vốc một nắm cát thực hành Phong kỹ. Có vô khối việc cho hắn làm thay vì lên tiếng với thằng mặt lạnh như đít khỉ kia. Nếu bỗng dưng mọi người trên thế giới hóa câm và Chiến Tử là tên duy nhất có thể mở miệng, Vô Phong thà tự mình lảm nhảm còn hơn.
Tranh thủ lúc rảnh rang, Vô Phong viết một bức thư gửi cho Hỏa Nghi thông báo tình hình, đồng thời hỏi thông tin về thanh kiếm của tên Thợ Săn vô danh xấu số và thanh đao của Đạt Ba. Trong thư, hắn cũng hỏi việc nghiên cứu Ngục Thánh và chiếc đĩa vàng tiến triển tới đâu, lòng mong chờ tín hiệu khả quan. Hắn không đề cập chuyện Thanh Nhi vì… biết hết rồi, nói thêm chỉ tổ xát muối ớt vào lòng ông bạn quý hóa.
Hai tiếng sau, Vô Phong nhận được thư trả lời, nội dung hơi dài, hoàn toàn tương phản bức thư cụt lủn của hắn:
“Chào. Giờ mới đọc, vừa ngủ dậy. Hôm trước làm việc khuya quá, ngủ muộn. Cố gắng về sớm, tôi đang rèn mấy thanh kiếm mới, toàn đồ hảo hạng đấy.
Về thanh kiếm và thanh đao, không có ảnh chụp nên tôi chịu, không biết chúng loại gì. Cậu mô tả tệ quá, phải nói rõ cán kiếm dài cỡ nào, lưỡi kiếm rộng khoảng bao nhiêu hoặc tư thế cầm của người sử dụng, tôi mới biết được. Đằng này nói mỗi “kiếm to, cán dài” thì tìm sao? Có cả trăm thanh kiếm như thế. Ít nhất cũng phải chụp ảnh. Nhưng đừng tốn công chụp vì đao kiếm ở Kim Ngân hầu như toàn đồ lậu và hàng chế, không có trong Thiên kiếm tịch đâu. Giống Muỗi Vằn và Thăng Thiên Pháo vậy. Cái thanh đao của Đạt Ba, tôi chưa thấy bao giờ, cậu có chắc bánh ròng rọc gắn ở phần đốc đao không? Nghe lạ quá.
Tôi vẫn đang nghiên cứu cái đĩa vàng. Ông già Hrdaya (*) nói đúng, nó không xuất hiện trong bất cứ sách vở nào. Tất cả chỉ là mấy lời từ ông già Lộc Tục thôi. Nó là chìa khóa mở cửa cho con Khổng Thú tiến vào thế giới này, nhưng có chìa khóa thì phải có cổng, vấn đề là cổng đâu? Tôi chịu. Mà Lộc Tục nói con đó to khủng khiếp, chắc cái cổng cũng to vật vã luôn. Nhưng dông dài thế chứ tôi vẫn chưa tìm được cái gì cả. Tôi không lười, vấn đề là không có tài liệu nghiên cứu. Thông cảm nhé.
Về chuyện Ngục Thánh, tôi phát hiện ra một điều quan trọng. Còn nhớ những số hiệu của từng Ngục Thánh không? Cậu là 117, Liệt Trúc là 7, Tàn Thi là 357. Những con số không hề vô nghĩa. Tế bào Ngục Thánh khác tế bào người thường, nó cấu thành từ những phân đoạn bảy mạch. Đó là phân đoạn gốc, gọi là “nguyên”. Các phân đoạn gốc liên kết với nhau theo nhiều kiểu và tạo ra nhiều hình thái tế bào mới, gọi là “biến”. Phần nguyên là “7”, các trị số trước là “biến”. Biến ra bao nhiêu sẽ quyết định năng lực của Ngục Thánh. Đừng nghĩ tôi thông minh. Tôi đọc nó từ mấy tài liệu mà Lục Thiên đưa cho cậu. Thông tin nhiều quá, đến giờ mới thấy. Còn vài điều nữa, nhưng viết ở đây dài quá, không tiện. Nhưng tôi nhắc lại, đừng dựa dẫm năng lực Ngục Thánh. Cậu càng lạm dụng, các tế bào đó càng xâm chiếm cơ thể, hậu quả là gì, tôi không biết. Vì không biết nên tôi mới cảnh báo. Nhớ đấy.
Ông già Bất Vọng thoát rồi. Không bằng chứng, tòa án không kết tội được ổng. Căn bản là bên Đông Hoàng chẳng chìa ra bất cứ bằng chứng nào nữa. Nhưng ban bồi thẩm vẫn yêu cầu giữ Bất Vọng, bảo là điều tra thêm. Nhiều nước muốn phá Phi Thiên lắm. Kiểu này Bất Vọng không thể đến Kim Ngân đâu, đừng trông mong. Mà xui ơi là xui, hôm nọ tôi lỡ mồm phun ra chuyện Bất Vọng, Thanh Nhi biết được, làm ầm lên. Cổ giờ điên lắm, tôi không đụng vào được. Làm sao đây? Giúp tôi, ông bạn. Tôi hứa sẽ có thưởng. Đừng bảo tôi hỏi thú dữ. Con nhỏ đó bơ tôi rồi, thấy bạn bè chết mà không cứu. Thế mà lúc nào cũng oang oác “chúng ta là bạn bè”.
Hết thư rồi. Đọc xong nhớ xóa. Tất nhiên tôi đã bảo mật đường truyền, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Quên mất, con nhện sắt thế nào? Nó có ngọ ngoạy gì không? Nếu có, hãy cho tôi biết. Còn nữa, dung dịch bên trong con nhện vẫn còn. Nếu tái lặp như lần ở Thiên Phạn, con nhện sẽ tiết ra dung dịch làm não ngừng hoạt động và chẳng có con thú dữ nào ở đấy cứu cậu đâu. ”.
Đọc dòng cuối cùng của bức thư, Vô Phong bất giác sờ lên đỉnh đầu. Hỏa Nghi mà không nhắc là hắn quên béng sự tồn tại của con nhện sắt – Thiết Thù 117. Vì nó, ký ức của Vô Phong bị đóng kín và bị đập vỡ. Để rồi trong mơ, những mảnh vụn quá khứ xuất hiện, cứa cạnh sắc vào tâm trí hắn, gợi nhớ quãng thời gian đầy mơ hồ. Biết một thứ tồn tại song không biết nguyên do tồn tại của nó khiến tên tóc đỏ khó chịu vô cùng.
Lần này Vô Phong trả lời nhiều hơn. Bức thư được cải thiện khi dài thêm… hai dòng. Nửa dòng đầu tiên, Vô Phong thông báo con nhện sắt không quấy quả gì. Một dòng rưỡi còn lại, hắn khuyên Hỏa Nghi nên dụ khị Tiểu Hồ làm bánh và đem nó tặng Thanh Nhi. Hắn chẳng biết quái gì chuyện tình yêu, khổ nỗi ông bạn nhờ vả nên đành viết vài dòng tào lao vậy.
Con giác cầu chậm rãi kéo xe, vẽ hai lốt bánh dài dằng dặc xuyên qua sa mạc. Khi trảng sáng đầu tiên dội xuống miền đất và cảnh vật hiện lên với dáng vẻ lờ mờ, chiếc xe đã tới thị trấn kế tiếp. Đó là một khu định cư ngụ trên dãy đồi lớn ở hướng đông nam. Nơi đó đầy rẫy mái nhà gắn ống thông hơi nhả khói đen, các cánh tay cần cẩu liên tục bốc dỡ thùng hàng, những công xưởng hoạt động suốt ngày đêm. Bốn mặt thị trấn đều dựng tháp canh, lại có đội phi thuyền rảo quanh kiểm soát không phận. Nếu không gắn tấm biển “Thị trấn Sương Sa Đồi – đến cướp một đồng, đi chỉ còn xương”, Vô Phong đã nghĩ chốn này là trại lính.
Tại địa bàn của Đạt Ba, Sương Sa Đồi lớn nhất và nhộn nhịp nhất. Trong thị trấn, dòng người liên tục ngược xuôi, trên tay mang đủ thứ dụng cụ như cuốc chim, đèn pin, dây thừng, đồ bảo hộ… Họ tập trung khá đông trước các hầm ngầm. Khi còi hụ rền vang, họ lục tục bước qua cửa ngầm trong khi từ cửa kế bên, một đoàn người khác chui ra, bộ dạng lấm lem đất cát. Bên cạnh đó, hệ thống bánh ròng rọc chậm chạp kéo lên những máng sắt chất đầy quặng vàng thô. Vàng! – Vô Phong nhướn mày. Tại thế giới Tâm Mộng, vàng chỉ thuộc nhóm kim loại trung cấp song vẫn có sức hút nhất định. Tên tóc đỏ hỏi Đạp Lỗ:
-Nhiều vàng thế, ông già?
-Đồi Sương Sa là một mỏ vàng. – Đạp Lỗ trả lời – Mỏ này nhiều vàng lắm, đào vài trăm năm nữa chưa chắc hết!
Nhờ dãy đồi chứa đầy vàng, Đạt Ba hiếm khi phải lo lắng chuyện tiền bạc. Bởi tính chất quan trọng của Sương Sa Đồi, lũ lính lác của gã tập trung tại thị trấn rất đông, cỡ một tiểu đoàn hơn ba trăm người. Vô Phong thấy đâu đâu cũng xuất hiện bóng dáng Chó Hoang. Chúng quan sát người dân, theo dõi xe kéo, lưu tâm bất cứ thứ gì đang chuyển động. Chúng không chỉ bảo vệ vàng mà còn ngăn chặn mối hiểm họa cách đây năm cây số, vốn là tiền tuyến lãnh thổ của Quỷ Nhãn – thị trấn Thây Thi Hẻm. Đứng từ đồi Sương Sa và phóng mắt về đằng đông nam, người ta dễ dàng trông thấy hai rặng núi đá lớn. Chúng nằm sát nhau, chừa ra một hẻm nhỏ ở giữa, gọi là hẻm Thây Thi. Vô Phong để ý trên đỉnh núi có pháo phòng không lẫn phi thuyền tuần tra, y hệt như bên này.
Tuy mọi sự vẫn bình thường song không khí chiến tranh lan tràn khắp ngóc ngách Sương Sa Đồi. Từ dãy nhà nhả khói đen, tiếng quai búa cùng tiếng quạt máy thổi bễ lò rèn vang lên không ngớt; chúng là xưởng rèn cung cấp đao kiếm. Phía tây thị trấn, khu công xưởng vận hành liên tục, chốc chốc xuất xưởng một mẻ vũ khí nóng như súng ống, thuốc nổ, xe bộ binh, pháo hạng nặng. Có nhiều tiền nên Đạt Ba mua hẳn dây chuyền sản xuất khí tài quân sự, thay vì phụ thuộc hoàn toàn dân lái súng. Nhưng cũng ở nơi sặc mùi chiến tranh này, người dân vẫn sinh hoạt bình thường. Chợ thị trấn khá đông đúc và tấp nập, phần nào gợi nhớ cảnh tượng chợ Đại Lộ Đỏ. Một chuyện hài hước là người ta rao bán hàng hóa từ lãnh thổ của Quỷ Nhãn, như chẳng hề quan tâm đây là địa bàn của người ghét cay ghét đắng Quỷ Nhãn. Vô Phong cười:
-Như vậy cũng được sao? Bọn Chó Hoang của Đạt Ba không làm gì à?
-Đánh nhau là đánh nhau, buôn bán là buôn bán, chẳng ai ngăn cản được. – Mai Hoa trả lời – Bọn Đầu Sói hiếu chiến thật, nhưng luôn để người dân giao thương. Bởi người dân làm ăn được, chúng mới dễ bóc lột.
-Thằng khốn Đạt Ba cũng nghĩ vậy?
-Tất nhiên. Hắn còn khôn hơn khi biết thu hút đám đầu tư nhờ mỏ vàng. Cậu tưởng đầu óc của Đạt Ba chỉ toàn mỡ? Không đâu! Quên lời tôi nói rồi à? Chúng là chó sói kia mà!
Điểm hẹn đã ngay phía trước, nhóm công chúa chẳng có lý do nán lại. Họ băng qua thị trấn, đi xuống dãy đồi và thẳng tiến đến Thây Thi Hẻm. Lúc đến nơi, họ bắt gặp một hàng dài xe giác cầu và người bộ hành phía trước hẻm núi. Dáng vẻ uể oải phiền não của người lẫn quái thú chứng tỏ việc thông quan chẳng hề dễ dàng. Đạt Ba và Quỷ Nhãn vẫn trong tình trạng chiến tranh, tại những giới tuyến nhạy cảm như Thây Thi Hẻm hay Sương Sa Đồi, tra hỏi và lục soát kỹ càng là chuyện đương nhiên. Nhóm công chúa nhập vào hàng ngũ. Cảnh tượng này chẳng khác mấy Đại Lộ Đỏ nên họ không phàn nàn mà chịu khó chờ đợi.
Và sau hơn hai tiếng, rốt cục cũng tới lượt nhóm công chúa. Họ nhận ra trước hẻm núi là một cửa khẩu, hay đúng hơn là trạm gác với súng ống, thiết bị an ninh và lực lượng phòng vệ dày đặc. Trên vách đá còn có vài khe nhỏ, vừa đủ cho nòng súng bắn tỉa thò ra. Đám Chó Hoang cai quản nơi này dữ dằn và hiếu chiến hơn cả tụi lính của Đạt Ba. Chúng cũng lên cơn rồ dại khi ngửi thấy mùi hương nữ tính của Lục Châu. Khổ nỗi công chúa mới tắm rửa nên mùi càng thơm, chúng càng thêm kích động. Nhưng khi Mai Hoa chìa giấy thông hành, đám Chó Hoang quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Vẫn khuôn mặt bặm trợn, vẫn thân thể đầy lốt đao chém kiếm đâm, chúng tỏ vẻ biết điều và nói năng nhã nhặn. Chúng biết đọc giấy thông hành (dù mất khá nhiều thời gian đánh vần), biết khoác lên mình dáng điệu tận tụy của người chỉ đường, biết cả mánh lới quảng cáo. Đám Chó Hoang phát cho nhóm công chúa mỗi người một tờ rơi kêu gọi gia nhập băng đảng Quỷ Nhãn, miệng không ngừng tâng bốc ông chủ của mình:
-Quỷ Nhãn rất trọng thị các thương nhân. Chúng tôi hiện có mười đối tác làm ăn lớn, hơn hai mươi đối tác làm ăn nhỏ. Lợi nhuận luôn được chia sòng phẳng, tuyệt đối không nhập nhèm. Quỷ Nhãn của chúng tôi sẽ trở thành bá chủ Hồi Đằng! Xin hãy tin tưởng chúng tôi!
Nói xong, bọn họ nhất loạt cúi rạp người. Vô Phong nín cười. Hắn dám cá Quỷ Nhãn đã bắt đàn em phải tập đi tập lại màn biểu diễn này trên dưới trăm lần. Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng nó khá hay ho, dù hơi lố. Hắn cũng để ý đám Chó Hoang dúi tờ rơi vào tay tất cả mọi người, bất kể già trẻ lớn bé. Người ta ghét, sợ, ghê tởm Đầu Sói song khi ngó xuống tờ rơi và đọc những quyền lợi được hưởng khi gia nhập băng đảng, chẳng ít người xiêu lòng. Đây là cách Quỷ Nhãn chiêu mộ nhân lực và nó luôn luôn hiệu quả.
Nhờ giấy thông hành nên nhóm công chúa thông quan rất nhanh. Đạp Lỗ tạm chia tay họ và tìm chỗ nghỉ chân cho giác cầu, còn họ tiến vào cửa ngõ rặng núi bên trái. Phía sau cửa có cầu thang dẫn lên cao, nhóm công chúa bước theo con đường này. Đi hết cầu thang, họ nhận ra mình đang ở “tầng” thứ hai của rặng núi. Ở tầng này, họ thấy những lò rèn đỏ lửa cùng tiếng quai búa đặc trưng, tiếng lóc xóc của xe cút kít đổ vật liệu xuống nồi nấu quặng, tiếng thở của thợ rèn, tiếng leng keng thử độ sắc bén của đao kiếm. Tầng hai, tầng ba rồi tầng bốn, tất cả đều chung một cảnh tượng như thế. Hơi thở lò rèn, hơi thở sa mạc và hơi thở chiến tranh cuộn với nhau, phả những luồng ngột ngạt vào bọn Vô Phong. Họ chợt hiểu nhận định của Phi Thiên về các Đầu Sói hoàn toàn sai lầm. Dưới trướng Đầu Sói không phải một nhúm băng đảng hỗn tạp, mà là cả đội quân được tổ chức quy củ. Nếu có ngai vàng và bộ máy nhà nước, Đầu Sói chẳng khác ông hoàng cai quản đế chế. Giờ đây, tôn chỉ số một của nhóm công chúa là tránh đối đầu bọn họ. Tuyệt đối tránh! – Lục Châu khẳng định.
Nhóm công chúa rảo quanh tầng bốn một vòng nhưng vẫn chưa thấy cái gọi là “thị trấn”. Đúng lúc họ định hỏi đường thì Chuột Chù xuất hiện. Vẫn bộ quần áo rộng thùng thình cùng chiếc túi chéo vai, anh chàng hớt hải chạy đến nói liến thoắng:
-Sao lâu vậy? Tôi nghĩ mọi người phải có mặt từ hai tiếng trước chứ! Nhanh lên, nhanh lên, muộn rồi!
Anh ta đưa cả bọn vòng ra sau dãy lò rèn. Tại đây có con đường nhỏ thẳng tắp song nóng bức vô cùng do hấp hơi. Nhóm người nhanh chóng vượt qua con đường, sau đó theo chân Chuột Chù rẽ phải. Trước mắt họ là một cây cầu sắt dẫn tới khối tổ hợp kiến trúc kim loại lửng lơ giữa không trung – thị trấn Thây Thi Hẻm. Khối tổ hợp gồm giàn thép đen đúa đâm xuyên hai rặng núi, bắc ngang qua hẻm tựa mạng nhện khổng lồ. Bên dưới giàn thép, một tòa nhà to lớn nằm ở vị trí trung tâm, dáng hình như giọt hổ phách sắp rớt xuống đất, trên thân có vô số ô cửa tò vò. Nhưng đông đảo nhất phải kể đến hàng trăm chiếc lồng nhỏ bao quanh tòa nhà hình hổ phách, được treo vào giàn thép bằng xích sắt. Mỗi lần gió mạnh thổi qua, xích sắt lại kẽo kẹt những âm thanh rin rít rợn tóc gáy. Thời phi cơ giới, nơi này là nhà tù, phạm nhân bị giam trong lồng và bị bỏ mặc cho gió cát cấu rỉa. Sau thời nội chiến, người tị nạn tập trung về đây. Họ tận dụng lồng sắt để ở và thiết lập hệ thống dịch vụ công cộng trong tòa nhà hình hổ phách, lập nên thị trấn Thây Thi Hẻm.
Trên đường, công chúa, Mai Hoa và Chuột Chù bàn thảo chuyện hợp đồng. Họ nói nhanh như bước chân đương vội vã truy đuổi thời gian của mình. Chuột Chù lúi húi ghi chép những thay đổi kế hoạch của công chúa, dặn dò Mai Hoa cách thức đối thoại với Đầu Sói, nhắc nhở mọi người về thái độ trong cuộc họp. Theo Chuột Chù, hợp đồng chỉ thành công khi tất cả đều hoàn hảo, bao gồm chi tiết nhỏ nhất.
-Đừng lên tiếng, chỉ cần im lặng. Nếu được hỏi, hãy trả lời ngắn gọn, đủ ý. – Chuột Chù giảng giải cho Vô Phong và Chiến Tử – Đừng nhìn thẳng vào mắt Hiệp Dung. Gã là người Đông Thổ, khi nói chuyện, người Đông Thổ rất ghét nhìn thẳng mặt nhau. Nhưng đừng tỏ vẻ phớt lờ, rất nguy hiểm! Khi nói phải nhìn xuống, thi thoảng nhìn lên, hiểu chứ? Nhắc lại này, nói: nhìn xuống, nói xong: nhìn lên, nhớ chưa? Còn nữa, hãy luôn để mắt đến bọn cận vệ của Hiệp Dung. Đừng khiêu chiến nhưng đừng nhún nhường nếu bị khiêu khích.
Đi hết cầu sắt, nhóm công chúa tiến tới tòa nhà trung tâm. Vừa đặt chân đến nơi, họ bất giác ngộp thở trước một khối không gian ngồn ngộn kim loại. Trần, cầu thang, nền, vách, mọi thứ đều làm từ sắt thép. Tòa nhà chia nhiều tầng, mỗi tầng phục vụ chức năng riêng như chợ, nhà nghỉ, khu dân cư, nhà chứa, vân vân. Qua một hành lang đầy ô cửa tò vò, Chuột Chù dẫn cả đám xuống tầng dưới. Người dân cải tạo nơi này khá triệt để. Họ biến phòng giam thành nhà nghỉ, lập chợ buôn bán tại khu hành hình và biến phòng tra tấn thành quán ăn. Nhưng càng đi sâu, dấu ấn ngục tù càng hiện hữu trong mắt Vô Phong dù con người đã cố gắng loại bỏ chúng. Hắn nổi da gà khi thấy những giá treo cổ, giàn móc sắt quặc vào da thịt cùng hàng đống gông cùm treo tường. Dáng vẻ rỉ sét, hao mòn vì thời gian của chúng khiến người ta cảm tưởng lởn vởn đâu đây có tiếng thét đau đớn quằn quại.
Theo chân Chuột Chù, nhóm công chúa bước vào một quán ăn nhỏ. Quán vắng teo dù tay đầu bếp vẫn mải mốt làm việc như thể đang phục vụ hàng chục thực khách. Ở tường bên phải của quán có cánh cửa sắt đóng im lìm. Chuột Chù gõ cửa, một giọng nói vọng ra ngay tức thì:
-Ai?
-Tôi mang đối tác đến. – Chuột Chù trả lời.
Tiếng lạch cạch vang lên, cửa sắt chuyển động mở ra một căn phòng biệt lập, bên trong có người đang dùng bữa. Trông thấy nhóm công chúa, kẻ đang dùng bữa ngừng ăn. Y đứng dậy và bước tới, vừa đi vừa chỉnh trang cổ áo cho ngay ngắn. Y sở hữu vẻ ngoài khá bắt mắt nhờ bộ cánh màu ghi sang trọng, áo trong cổ bẻ đính họa tiết kim loại, giày mũi nhọn bóng loáng, tóc mượt hất ngược, gương mặt dài cùng chiếc cằm vuông vức hoàn hảo nhờ phẫu thuật thẩm mỹ. Nhìn mặt kẻ này, Vô Phong không thể đoán tuổi thực của y. Y chìa tay, đoạn nói:
-Chào mừng các vị. Hẳn các vị biết tôi rồi nhưng cho phép giới thiệu thêm lần nữa, tôi là Hiệp Dung. Chẳng hay…?
Hiệp Dung lấp lửng câu nói, ý muốn hỏi ai là ông chủ. Mai Hoa cởi mũ trùm đầu, sau bắt tay gã Đầu Sói:
-Rất vui được gặp ông. Tôi là Mai Hoa. Nhưng… làm sao tôi có thể chắc chắn ông là Đầu Sói?
Hiệp Dung xắn tay áo, để lộ chiếc khăn đen cuốn quanh cổ tay phải. Y chỉnh nếp vải sao cho những đường họa tiết trắng sắp xếp với nhau thành hình đầu chó sói. Mai Hoa cười:
-Rất hân hạnh khi được biết ông.
Hiệp Dung nở nụ cười trang nhã, đôi mắt vàng ệch đảo đưa và dừng lại khá lâu trên người công chúa. Nhưng ngay sau đó, y nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Mai Hoa, ân cần mời gã bốn mắt ngồi vào bàn tiệc. Đám đàn em của Hiệp Dung lại chẳng dịu dàng như ông chủ mà khoanh tay đứng ở góc, gương mặt cô hồn lặng lẽo dõi theo cử động của từng người.
-Tôi là người Bắc Thần. Người Bắc Thần thường thảo luận công việc trên bàn tiệc. Tôi tha hương đã lâu nên làm thế này cho đỡ nhớ quê nhà. Mong ngài thông cảm. – Hiệp Dung nhỏ nhẹ nói.
-Tôi làm việc với người Đông Thổ nhiều rồi. Ông không cần ngại đâu! – Mai Hoa đáp.
-Thế thì tốt! – Hiệp Dung cười – Ngài uống rượu chứ? Được sao? Hay quá, vậy xin mời!
Gã Đầu Sói rót rượu cho Mai Hoa. Hai người cụng ly, cạn chén rồi cùng dùng bữa. Hiệp Dung tự tay gắp thức ăn mời Mai Hoa còn Mai Hoa cứ cúi đầu cảm ơn không ngớt. Họ trò chuyện về những thức ăn trên bàn tiệc, nói chuyện xa xôi ở tận Đông Thổ bằng ngữ khí thanh tao ý nhị, như thể đôi tình nhân hẵng còn bẽn lẽn trong buổi hẹn hò đầu tiên. Chàng thanh lịch chu đáo bao nhiêu, nàng e ấp thẹn thùng bấy nhiêu. Không khí bữa tiệc vừa lãng mạn vừa khiến Vô Phong buồn nôn. Hắn thực tình muốn vớ cái đĩa đập vào mặt thằng phẫu thuật thẩm mỹ, đập luôn cả thằng khốn cú vọ thích diễn trò.
-Ông đến địa bàn của người khác mà không sợ à? – Mai Hoa hỏi Hiệp Dung.
Hiệp Dung cười:
-Ý ngài là Quỷ Nhãn? À, thực ra tôi và hắn xích mích nhiều, cũng đánh nhau vài bữa. Nhưng đấy là ngày xưa, hai năm nay tôi sống hòa bình với hắn. Tôi thích đồ ăn ở Thây Thi Hẻm nên thường bí mật tới đây. Gọi “bí mật” cho vui chứ Quỷ Nhãn biết, tai mắt của hắn nhiều lắm, chẳng giấu giếm được đâu! Nhưng hắn cứ để yên thôi, chẳng làm gì tôi cả.
-Ông thích quán này?
-Phải. Đồ ăn thường thôi, nhưng không khí rất hay.
Y lấp lửng câu nói, lại mời Mai Hoa ly rượu. Nhấp rượu xong, y gõ gõ tay lên bàn ăn, tiếp lời:
-Cái bàn đá này vốn là dụng cụ tra tấn. Nhìn thấy chỗ hõm kia không… đó đó! Đầu phạm nhân được đặt ở cái hõm. Giờ ngài nhìn lên trần xem, thấy cái chày đá chứ? Đúng, nó đấy! Ngài phải nhìn cách nó hoạt động mới hay! Cái chày không giã mạnh đâu, nó được thiết kế để làm phạm nhân chết từ từ. Đầu tiên là xương mũi vỡ, kế đến là xương mặt, sau là xương sọ. Máu thịt, cả não nữa, sẽ không bắn phọt ra mà từ từ chảy vào hõm. Thiết kế thông minh, phải không?
Dứt lời, Hiệp Dung gắp miếng thịt, khoan khoái tận hưởng vị ngon của nó rồi tiếp tục mô tả chiếc bàn đá:
-Cái bàn có nhiều khớp nối, ngài hình dung ra chứ? Nó có thể gấp chỗ này, gập chỗ kia tùy ý, đại khái thế. Và cái bàn có thể bẻ từng phần xương của phạm nhân. Lúc bẻ xương ngón tay, bẻ cánh tay, bẻ nửa người hoặc nhanh nhất: gập đôi lại, phạm nhân sẽ gãy xương sống mà chết. Nhưng tại sao người ta lại chế tạo một thứ kỳ công như vậy chỉ để tra tấn? Nói ngài hay, bọn quản ngục thời phi cơ giới rất khoái thịt người. Cái bàn vừa là dụng cụ tra tấn vừa là dụng cụ chế biến thức ăn, giống như những cái máy mà chúng ta giết mổ lợn gà vậy. Ngay cái hõm kia cũng được thiết kế để không chất dinh dưỡng nào từ phần đầu rớt ra ngoài. Kìa, ngài ăn đi chứ, bát súp nguội mất!
Mai Hoa cúi đầu nhìn bát súp và nhận ra nó đang méo mó. Gã nhìn sang bên kia, nhận ra Hiệp Dung vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn ngon lành. Tên bốn mắt che miệng ho khan:
-Thông tin thú vị, thưa ông. Tôi sẽ quay trở lại đây nếu có dịp. Nhưng thời gian không cho phép, ông hiểu đấy, tầm tối nay chúng tôi phải đi rồi.
Hiệp Dung gật đầu cười, tay vuốt cổ áo:
-Tôi hiểu. Vậy không mất thời gian nữa, chúng ta sẽ bàn thảo hợp đồng.
…
Cùng lúc ấy, ở tầng trên cùng tòa nhà trung tâm thị trấn Thây Thi Hẻm, có một gã gầy gò đang nằm dài trên ghế sô pha rách bươm. Khuôn mặt gã ẩn khuất sau chiếc khăn đen vẽ hình đầu chó sói trắng. Chiếc khăn nói lên thân phận của gã – một Đầu Sói. Xung quanh gã là năm sáu tên Chó Hoang chầu chực chờ sai bảo. Im ắng hồi lâu, gã Đầu Sói chợt nhổm dậy và mở mắt. Đôi mắt gã quái lạ vô cùng: con ngươi màu trắng, củng mạc màu đen. Bởi đôi mắt kỳ dị ấy mà người ta gọi gã là Quỷ Nhãn. Trước mặt gã, bọn Chó Hoang không dám ho he câu nào mà chỉ im lặng đợi gã lên tiếng.
-Sương Sa Đồi thế nào? – Quỷ Nhãn nói, giọng trầm trầm – Chúng nó bố trí quân ra sao?
Một tên Chó Hoang giơ tay nói:
-Hiện có khoảng ba trăm đứa, hai mươi xe cơ giới và năm phi thuyền. Nhưng nếu thủ lĩnh cần, ngay chiều nay bọn em sẽ chuẩn bị người đông gấp đôi, đủ sức đập chết mẹ chúng nó!
Quỷ Nhãn lắc đầu:
-Tao có bảo đánh đâu mà chúng mày làm dữ vậy?
Một tên Chó Hoang khác than vãn:
-Nhưng Sương Sa Đồi nằm ngay mõm chúng ta suốt chục năm rồi, thủ lĩnh ơi! Mấy thằng bên đó hay bắc loa chửi xéo chúng ta, tức không chịu được!
Quỷ Nhãn đáp:
-Đang mùa gặt măng man, dân buôn chuyển hàng tới hết tháng 11, bao nhiêu là tiền. Phí cửa khẩu, phí đường bộ, phí thuê mướn, phí bảo kê, chúng mày không tính à? Giờ đánh nhau, dân không buôn bán được, bọn nó đào đâu ra tiền trả thuế cho chúng ta? Lúc ấy chúng mày “khợp” bằng gì? Cứt giác cầu à?
Nghe gã tuôn một tràng, bọn Chó Hoang không dám thốt câu nào nữa. Quỷ Nhãn hỏi tiếp:
-Hiệp Dung thế nào? Thằng đó vẫn ở quán ăn cũ à?
-Dạ vâng. – Bọn Chó Hoang trả lời – Nó đang ngồi ăn ở quán cũ. Hình như là gặp thương nhân. Đám thương nhân này số má lắm, thủ lĩnh à! Chúng nó có giấy thông hành từ Vùng An Toàn hẳn hoi!
Quỷ Nhãn nhướn mày:
-Phát tờ rơi chưa?
-Dạ, phát rồi. Thủ lĩnh thấy sao, nên tiếp cận họ không?
Quỷ Nhãn phẩy tay:
-Không. Làm thế là tát vào mặt Hiệp Dung. Tao và thằng đó đang hòa bình, không chơi vậy được. Nhưng hãy cho họ phòng nghỉ tốt nhất, tuyển mấy con điếm đẹp nhất tới phục vụ. Lệnh mấy thằng ở thị trấn khác không được làm khó họ. Còn nữa…
Gã Đầu Sói nói chưa xong, chiếc bộ đàm trên bàn chợt vang giọng nói:
-Thủ lĩnh, có điện thoại!
-Ai?
-Một người nào đấy nói là bạn thân thủ lĩnh!
Quỷ Nhãn nhíu mày trước cái gọi là “bạn thân”. Gã sống lang bạt hàng chục năm, giết người nhiều vô kể, kẻ thù nhiều vô số. Nay lòi ra một thằng bạn thân, nghe như chuyện kinh dị. Bất quá nó lại làm gã tò mò. Quỷ Nhãn đuổi đám đàn em ra ngoài, đoạn bật máy chiếu ba chiều. Trên màn ảnh ảo xuất hiện một người, nửa thân chìm trong bóng tối. Quỷ Nhãn hỏi:
-Mày là ai?
-Một người không quen biết mày. – Người kia đáp.
-Thế tại sao còn nói là “bạn thân”?
-Nói thế mới lôi mày ra gặp tao được chứ! – Người kia cười.
Quỷ Nhãn cau mày, con ngươi màu trắng lóe sáng:
-Mày muốn gì?
-Tao muốn làm ăn với mày.
-Làm ăn thế nào?
-Giúp tao một việc, đổi lại là một nghìn thùng vàng, được chứ?
Quỷ Nhãn cười nhạt:
-Tao làm khi tao thích và tao sẽ giết khi thấy chán. Mày có tư cách gì mà đòi hỏi tao giúp cái nọ giúp cái kia?
Kẻ trên màn hình nhún liền bước về phía trước, nửa thân vốn chìm khuất trong bóng tối giờ lộ diện. Quỷ Nhãn nhìn hồi lâu, cặp mắt quái dị mở to:
-Mày… là người của Thập Kiếm?
-Phải. Vậy đã đủ tư cách chưa?
-Thế… mày muốn gì?
-Rất đơn giản. – Gã nọ cười – Tìm giúp tao một đứa con gái có đôi mắt màu xanh thẫm. Đơn giản mà!