Edit: Phong Nguyệt
Beta: Shim
Lục Phỉ Nhiên trọng sinh ở thời điểm bước ngoặc của cuộc đời – không phải lúc gặp Thiệu Thành mà là lúc ba mẹ cậu bị tai nạn giao thông.
Cậu tỉnh lại trước khi sự việc diễn ra mấy hôm, ra tay cứu ba mẹ sống sót.
Lục Phỉ Nhiên vắt óc suy nghĩ tại sao kết cục đời trước của mình thảm như vậy, chẳng lẽ chỉ tại tên khốn kiếp Thiệu Thành thôi sao?
Không phải, không phải mỗi Thiệu Thành, mà còn vì cậu không quyền không thế.
Trời cho cậu gương mặt này, thân thể này, chẳng lẽ giờ lại phải hủy dung, cố ý để mình biến dạng, sau đó sợ hãi rụt rè, người không ra người ma không ra ma ư? Cậu không làm được loại chuyện này.
Nếu bạn cảm thấy sống tầm thường mới tốt thì người khác sẽ càng cảm thấy bạn tầm thường và hèn mọn. Nó không giúp bạn tránh được ức hiếp, ngược lại càng dễ bị ức hiếp hơn.
Đã là người đều muốn hướng về phía trước.
Sau khi thoát chết, ba cậu đột nhiên ý thức được nhà bọn họ nghèo. Ông muốn họ có nhiều tiền hơn nên quyết định theo đường buôn bán. Lục Phỉ Nhiên chỉ cảm thấy hình như từ lúc mình “chết đi” thì mới được vận mệnh chiếu cố, cậu đắn đo mãi không biết khuyên ba lập nghiệp làm sao.
Những năm cậu ở bên cạnh Thiệu Thành cũng không phải chỉ để làm bạn giường hay nằm trên giường bệnh, Thiệu Thành tìm không ít đề tài bắt chuyện với cậu, còn có những tin tức cậu đã xem qua, bản thân tự trải qua. Cậu cố gắng nhớ lại, chọn những cái hữu ích nói cho ba mình biết.
Guồng quay kinh tế không thay đổi, bọn họ “gian lận” nên dễ dàng kiếm được một khoản khấm khá. Họ làm ăn gần như không có thất bại, ba cậu cũng bắt đầu có tiếng tăm trong giới, tiền vào như nước. Đến khi Lục Phỉ Nhiên vào cấp ba, ba đã mua một tầng ở trung tâm thành phố làm phòng làm việc. Ông muốn con trai chuyển lên đây học, thế nhưng Lục Phỉ Nhiên quyết định ở lại trấn nhỏ.Nếu cậu cứu được ba mẹ, vậy cũng có thể cứu được bà nội, cho nên cậu mới lựa chọn tiếp tục ở đây.
Tuổi tác linh hồn Lục Phỉ nhiên không còn nhỏ nữa, không thể giả ngây giả ngô kết giao với các bạn nhỏ được, cũng không để ý bị lớp trưởng khiêu khích, ngay cả tức giận cũng không. Cậu chỉ cảm thấy buồn cười, so với những chuyện Thiệu Thành làm, mấy trò của cậu ta chỉ tính là vặt vãnh. Hơn nữa cậu cảm thấy không phải là do Tạ Khôn ghen ghét hay ác ý muốn gây sự, mà bởi vì nguyên nhân khó nói nào đó.
Không lâu sau, Lục Phỉ Nhiên biết lí do rồi.
Lục Phỉ Nhiên suýt chút nữa đã đánh chết Diệp Chí Khánh. Nếu không phải gã kêu la quá thảm thiết khiến hàng xóm gọi cảnh sát, nếu mọi người không ngăn cậu lại kịp thời, nói không chừng thực sự xảy ra án mạng.
Lục Phỉ Nhiên cũng không biết lấy đâu ra lệ khí, sau khi trọng sinh, cậu bắt đầu rèn luyện thân thể, không còn là thằng nhóc gầy yếu nữa. Sức của cậu có thể đè bẹp Diệp Chí Khánh xuống đất, đánh gã một trận nhừ tử, có lẽ cậu nhịn hai đời rồi.
“Cầm thú! Súc sinh! Tên khốn nạn!!”
“Là mày ép buộc cậu ta! Mày hủy hoại cuộc đời cậu ta!”
“Sao mày có thể chó má như vậy hả?”
Mãi cho đến cảnh sát phá cửa xông vào kêu cậu dừng lại, Lục Phỉ Nhiên vẫn giống như ma nhập ra tay không ngừng. Sau này cậu ngẫm lại chỉ cảm thấy khi đó bản thân điên thật rồi.
Ba Lục Phỉ Nhiên chạy tới đầu tiên. Ông hoàn toàn không ngờ tới đứa con trai ngoan hiền hiểu chuyện lại giỏi dang của mình có thể gây ra sự tình lớn như vậy. Sau đó Lục Phỉ Nhiên trực tiếp nói rằng Diệp Chí Khánh muốn cưỡng gian cậu, cậu chỉ phản kháng.
Mà cảnh sát cũng nhanh chóng tìm thấy một đống ảnh chụp lén Lục Phỉ Nhiên trong di động của Diệp Chí Khánh, đủ những ảnh chụp zoom vào phần hông và những bộ vị nhạy cảm, đặc biệt còn không ít ảnh khỏa thân của các cậu bé khác.
timviec taitro
Lục Phỉ Nhiên muốn tên khốn kiếp này phải vào tù bóc lịch, mà luật sư ba cậu thuê cũng không phụ kì vọng.
Tạ Khôn suy nghĩ thật lâu, khóc lóc nói với Lục Phỉ Nhiên: “Tớ có thể, có thể làm nhân chứng cho cậu. Xin lỗi vì trước kia không thể giúp cậu, để tớ đến nói với cảnh sát. Tớ có thể chứng minh thầy Diệp là muốn, muốn cậu…”
Lục Phỉ Nhiên mặt không đổi sắc nói với cậu nhóc: “Gã muốn cưỡng gian tớ, nhưng không thành công.” Giọt nước đảo quanh hốc mắt của Tạ Khôn cuối cùng cũng rơi xuống.
Lục Phỉ Nhiên đưa khăn giấy cho cậu, giống như anh trai xoa đầu em trai, “Đừng khóc, cảm ơn cậu trước kia đã giúp đỡ tớ, nhưng bây giờ không cần đâu. Mấy việc này cậu có thể tin vào luật pháp.”
Chuyện này huyên náo rất lớn, trong trường nghị luận ầm ĩ, Lục Phỉ Nhiên ngược lại bình thản tựa như người ngoài cuộc, dáng vẻ không chút hổ thẹn né tránh. Trong gió lốc còn như vậy, Tạ Khôn nhìn bạn, từ từ điều chỉnh cảm xúc của mình.
Bà nội vẫn khỏe mạnh, còn tiện thể dạy dỗ tên thầy giáo biến thái một trận, kéo dài nữa không chừng sẽ gặp phải Thiệu Thành, Lục Phỉ Nhiên quyết định diệt sạch mầm họa, dứt khoát đi du học.
Có rất nhiều bạn học đến tiễn cậu, Viên Sở Sở trách móc: “Thật không có lương tâm! Sắp sửa tương lại mỗi người một ngả rồi mà cậu lại vui vẻ thế này!”
Lục Phỉ Nhiên sửng sốt, sờ mặt mình một cái, “Thật không? Tớ vui á? Tớ cũng có cười đâu.”
Viên Sở Sở đáp: “Thật chứ. Mặc dù không cười, nhưng tớ cảm thấy thật giống như… Ừm, nói sao nhỉ? Như trút được gánh nặng ấy!”
Lục Phỉ Nhiên nghiêng người, khẽ mỉm cười một cái, quả thực rất thoải mái. Có thể nói trọng sinh đã mấy năm nay, ngày nào cậu cũng lo sợ. Cậu luôn nhớ đến Thiệu Thành, nhưng mỗi ngày đều tự nhắc nhở mình phải rời xa người đó. Bây giờ quyết định ra đi mới xem như thật sự được giải thoát.
Bất kể đời trước đến tột cùng là yêu hay là hận, bọn họ không gặp lại mới tốt, với cả cậu hay Thiệu Thành.