Edit: Minh Tâm
Beta: Shim
Thiệu Thành bị đâm một nhát vào lưng, vị trí cách tim rất gần, do không đề phòng nên vết thương khá sâu, còn vết thương bị đâm trúng bụng trong lúc vật lộn thì nông hơn.
Sau khi thuốc mê hết tác dụng mới là lúc bắt đầu, đau đớn vô cùng, bác sĩ cũng không thể liên tục tiêm thuốc giảm đau được, nếu bệnh nhân còn chịu đựng được sẽ không cho sử dụng thuốc. Thiệu Thành đau vã mồ hôi, chịu thì vẫn chịu được nhưng anh cũng không kìm nén nữa mà nhìn Lục Phỉ Nhiên một cách đáng thương.
Lục Phỉ Nhiên đau lòng vô cùng, không nỡ rời nửa bước. Cậu nắm tay Thiệu Thành, nén nước mắt, hôn mu bàn tay anh, "Em ở đây, em đang ở bên anh."
Anh được cậu hôn một cái, tê cả lòng, yếu ớt nói: "Em hôn anh, hình như sẽ không đau như vậy nữa."
Lục Phỉ Nhiên ngây ra, lại hôn hôn tay Thiệu Thành, vẻ mặt cầu nguyện như một con chiên thành kính vừa thuần khiết vừa chân thành.
Thiệu Thành thấy đôi mắt trong sáng của cậu thì ngại ngùng. Kì thực anh muốn em hôn lên mặt lên môi anh cơ, ngốc ạ! Thôi, hôn tay cũng tuyệt lắm rồi.
Đợi sau khi Thiệu Thành tỉnh lại, Lục Phỉ Nhiên giới thiệu cho anh từng điều một, giới thiệu Thiệu Thành là ai, gia cảnh như thế nào, công việc ra sao, nhà ở đâu, cuối cùng lại đỏ mặt nói: "Em là... Em là vị hôn phu của anh."
Anh bày ra vẻ kinh ngạc thích hợp, "Thì ra là vậy. Anh với em là người yêu, sắp kết hôn ư?"
Cậu đưa tay so nhẫn của hai người, mặt kề mặt anh, "Anh xem này, ở trên còn có chữ viết tắt tên hai ta đấy."
Lục Phỉ Nhiên dựa gần như vậy, Thiệu Thành chẳng có hứng thú nhìn nhẫn nữa, quay đầu qua hôn lên má người ta một cái. Cậu nhảy dựng lên, che mặt, "Anh làm gì thế?"
Thiệu Thành giả vờ vô tội, "Anh cũng không biết, chỉ làm theo bản năng thôi." Rồi còn bày ra tư thế nghiên cứu khoa học nghiêm túc, trợn mắt nói dối, "Sao anh lại làm vậy nhỉ? Có phải trước đây anh thường làm vậy không."
Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt: "..."
Nghe nói Thiệu Thành bị mất trí nhớ, thư kí Bạch quả thực như thấy sấm sét giữa trời quang. Bà Lưu cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn phấn chấn nghĩ cách, "Tôi quen một vài bác sĩ tâm lí, đợi Thiệu Thành khỏe hơn thì đưa nó đi khám thử xem."
Thư kí Bạch chuẩn bị tâm lí rất lâu mới đi hỏi thăm Thiệu Thành.
"Thiệu tổng, anh nhìn tay tôi này, đây là mấy?"
"Một."
"Một cộng một bằng mấy?"
"Tôi mất trí nhớ chứ đâu phải biến thành thiểu năng. Lục Phỉ Nhiên nói tôi là ông chủ công ty gì đó, cô có tài liệu gì gì của công ty thì mang ra đây tôi xem, không chừng tôi có thể khôi phục lại trí nhớ."
Thư kí Bạch mau chóng đưa lên một sấp văn kiện, Thiệu Thành đều giải quyết đâu vào đấy làm cô ngơ cả người.
Anh bình tĩnh bày tỏ: "Xem ra mặc dù tôi không nhớ người, song kiến thức thì vẫn nằm trong đầu."
Sau khi vết thương ổn định có thể ra viện, Thiệu Thành liền được đón về nhà.
Vừa hay kì nghỉ dài được phê để từ chức của Lục Phỉ Nhiên vẫn chưa hết, cậu liền ở nhà chịu khó chăm Thiệu Thành dưỡng bệnh. Anh không rời cậu ra được. Anh giờ đang bị thương, đi vệ sinh hay tắm rửa đều vô cùng bất tiện, tất cả đều do Lục Phỉ Nhiên tự tay phục vụ.
Điều này khiến cho cậu đỏ mặt cả ngày. Mặc dù không đã nhưng ít ra cũng đỡ thèm.
Lục Phỉ Nhiên: "Anh còn đang điều dưỡng, như vậy không tốt lắm đâu?"
Thiệu Thành đáp một cách đương nhiên: "Anh cũng chịu, em cứ sờ là anh có phản ứng."
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Thiệu Thành: "Đây là vì chuyện hồi trước à? Trước đây chúng ta cũng như vậy phải không? Cho nên anh mới vậy."
Lục Phỉ Nhiên sao dám nói trước đây toàn là Thiệu Thành phục vụ cậu chứ? Giờ ngẫm lại đúng là có lỗi với Thiệu Thành, nếu không phải quá xấu hổ thì cậu đã làm theo rồi.
Sau đó Thiệu Thành bắt đầu dần dần hồi phục trí nhớ. Buổi sáng tỉnh dậy, anh liền hỏi Lục Phỉ Nhiên: "Anh mơ thấy em, nhưng trong mơ em không lớn thế này, còn cứ đuổi theo gọi anh là "anh".
Cậu nhớ lại năm đó cậu đúng là đứa ngốc cứ luôn chạy sau mông Thiệu Thành, "Em trong mơ làm gì? Còn gì nữa không?"
"Có một lần... em nói em không mang thẻ học sinh, còn đi nhờ xe anh vào trường." Thiệu Thành nói, "Lúc xuống xe anh muốn nói chuyện với em, cơ mà do quá căng thẳng nên không nói được gì. Tiếng chuông vào học vừa vang lên, em liền chạy mất."
Cậu trợn to mắt, "Em thấy anh lạnh lùng như vậy, còn tưởng em đi nhờ xe nên anh thấy phiền muốn đuổi em đi. Lúc đó em còn nghĩ anh thật là ngầu nữa."
Anh bị cậu chọc cười.
Cậu thở dài, vẻ tràn đầy sùng bái hồi tưởng lại chuyện xưa, còn tỏ vẻ hơi thất vọng, "Hồi xưa anh ngầu lắm. Giờ đỡ nhiều rồi."
Thiệu Thành: "..."
Đáng ra Lục Phỉ Nhiên phải thích Thiệu Thành của hiện tại. Thiệu Thành này có tất cả những kỉ niệm của hai người trước đây, chỉ là dường như đã quên mất cái gọi là chuyện đời trước. Đây là một Thiệu Thành trọn vẹn chỉ thuộc về cậu. Vậy mà đôi khi Lục Phỉ Nhiên lại cảm thấy kì kì, nhưng không nói ra được rốt cuộc sai ở đâu.
Thiệu Thành thản nhiên lật quyển kế hoạch hôn lễ của hai người ra xem, hưng phấn bừng bừng chọn một cái trong đó, "Anh thích cái này."
Lục Phỉ Nhiên cảm khái nói: "Trước kia anh cũng thích cái này nhất."
Thiệu Thành nhìn cậu, "Những thứ này đều không cần nữa!"
Lục Phỉ Nhiên kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"
Thiệu Thành vứt quyển kế hoạch vào thùng rác, "Mấy cái này là anh của trước đây lập ra. Anh ghen với hắn, anh phải lập một cái nữa cho mình."
Cậu ngơ ngác, "Trước đây? Đừng có nói vậy, đâu có gì khác biệt đâu?"
Anh hỏi lại với ý tứ sâu xa: "Sao lại không có gì khác biệt? Khác lớn là đằng khác! Anh cũng đâu nhớ chuyện anh cầu hôn với em. Anh chỉ vừa nghĩ đến việc anh của trước đây cầu hôn em, còn cùng em bàn bạc chuyện hôn lễ là lại ghen tị điên lên được."
Lục Phỉ Nhiên: "..." Hình như mấy lời này hơi quen quen. Anh trước đây cũng như thế này sao? Sao cứ cảm thấy... không giống lắm thì phải?
Cậu ngẫm nghĩ, rồi nói: "Anh đừng nóng vội, cứ từ từ nhớ lại mấy chuyện đó là được."
Thiệu Thành lại lần nữa đặt nhẫn cưới, lần nữa cầu hôn Lục Phỉ Nhiên, lần nữa lập kế hoạch kết hôn.
Vì ba anh mới mất không lâu, nên hôn lễ định tổ chức vào hơn nửa năm sau.
Lục Phỉ Nhiên về công ty đi làm một thời gian, cũng về trường tham gia kì thi tốt nghiệp.
Anh cả trong phòng và bạn gái của anh ta cuối cùng vẫn chia tay, cùng hai người còn lại ôm đầu khóc lóc thảm thiết, cuối cùng còn lấy Lục Phỉ Nhiên ra trị thương, "Ít nhất thời đại học chúng ta còn được hưởng thụ sự tốt đẹp của tình yêu, còn Lục Phỉ Nhiên đến yêu đương cũng chưa từng!"
Lục Phỉ Nhiên e thẹn bày tỏ, "Ừm...Trước đây còn chưa xác định nên không nói với mấy anh, em sắp kết hôn rồi."
Bạn cùng phòng: "..." Cuối cùng cả đám cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lục Phỉ Nhiên.
Anh cả lo lắng hỏi: "Thật không vậy? Mới bao lâu đâu chứ? Tiểu Lục à, cậu kết hôn vội thế? Liệu có bị lừa không?"
Lục Phỉ Nhiên thề son sắt: "Không phải cưới vội. Chính là mối tình đầu hồi cấp ba trước đây em nhắc đấy, em từng nói vẫn luôn không quên được người đó. Người đó chắc chắn không lừa em đâu."
Nói xong, cậu ngừng lại, bổ sung: "Lần này chắc chắn sẽ không lừa em."
Hết phiên ngoại 1