Edit: Phong Nguyệt
Beta: Shim
Lần này nhất định không thể chủ động cúi đầu như lần trước được.
Lục Phỉ Nhiên vô cùng tức tối nghĩ.
Cậu nằm ở trên giường chẳng buồn nhúc nhích cả ngón chân, di động đặt ở mép gối, nửa ngày cũng không có động tĩnh nào.
Cậu ôm mèo con lên giường, "Thiếu Soái, đêm nay tao ngủ chung với mày!"
Thiếu Soái: "Meo meo..."
Trước kia, thỉnh thoảng cậu và Thiếu Soái vẫn ngủ chung. Sau khi về nhà với Thiệu Thành, tuy Thiếu Soái cũng theo về, nhưng đêm nào cũng bị họ ngốt ngoài phòng ngủ, lâu rồi chưa thân mật như vậy.
Lục Phỉ Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu lộn xộn không tài nào ngủ không được.
Thiệu Thành nói bọn họ rất giống, hoàn toàn là một người.
"Lục Phỉ Nhiên" kia là người như thế nào? Nếu tính cách bọn họ giống nhau, đổi lại là bản thân bị Thiệu Thành làm loại chuyện này, chắc chắn cả đời mình cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy. "Lục Phỉ Nhiên" ở thế giới kia nếu biết mình thế mà đi yêu Thiệu Thành, chắc sẽ nổi điên mất!
Thiệu Thành nói "cậu ta" quá đau khổ, thời điểm trị liệu cuối cả ngày buồn bực ưu sầu mất đi ý chí sinh tồn. Cậu sẽ bi quan như thế sao?
Lục Phỉ Nhiên nghĩ một hồi, làm như vậy chỉ khiến cho "bản thân khổ sở kẻ thù khoái trá" mà thôi. Nếu cậu sinh bệnh, nhất định sẽ luôn tích cực tiếp nhận trị liệu, sống sót mới có hi vọng. Rốt cuộc "cậu ta" vì sao lại tuyệt vọng như vậy? Chỉ vì bệnh tật? Chứ không phải là tốn quá nhiều tiền thuốc men chữa bệnh cho nên mới không còn gì luyến tiếc?
Lục Phỉ Nhiên miên man suy nghĩ mãi không ngủ được, phiền não mở to mắt, liếc nhìn thời gian. Một giờ sáng.
Lại nhìn thông báo, một tin nhắn cũng không có, phải nói là, một cái tin nhắn của Thiệu Thành cũng không có.
Làm sao có thể? Lục Phỉ Nhiên nhíu chặt mày. Không phải là nên giải thích với mình sau đó lấy lòng cầu xin mình tha thứ à? Chẳng lẽ di động mình hết tiền?
Cậu gọi dịch vụ khách hàng, vẫn còn tiền.
Buồn bực.
Lục Phỉ Nhiên giơ con mèo lên, hướng về phía ánh trăng, "Cho tới nay đều là tao quyết chí theo đuổi anh ấy, anh ấy bị động tiếp nhận. Anh ấy còn hi vọng tao không thích anh ấy, hiện tại tao làm như thế, anh ấy có phải mãn nguyện rồi không?"
"Chẳng lẽ anh ấy định cứ vậy buông bỏ? Tao có quá đáng lắm không?"
Lục Phỉ Nhiên nghĩ, hay là đừng làm cao quá. Lần tới, lần tới Thiệu Thành đến, thái độ thành khẩn một chút, cậu sẽ miễn cưỡng theo anh ấy về. Sau đó từ từ bàn tính đến "Lục Phỉ Nhiên" kia.
Nói cho cùng, cho dù tức giận, cậu vẫn không nỡ từ bỏ Thiệu Thành. Hơn nữa việc này nếu nói là ngoại tình, người kia cũng có thể coi là mình, cũng có thể không phải, phân tích quá khó khăn.
Lục Phỉ Nhiên lại nghĩ: Thiệu Thành nói "mình" chết ở trong ngực của anh ấy. Anh ấy phải đau khổ đến đâu đây? Ngược lại nếu Thiệu Thành chết, mình cũng sẽ đau khổ muốn chết cùng anh ấy.
Lục Phỉ Nhiên trong lòng rối rắm, không biết mình thiếp đi như thế nào, ngủ trễ, mặt trời lên cao vẫn chưa tỉnh.
Ông Lục nghĩ khoảng thời gian này tâm tình cậu không tốt nên không gọi cậu.
Tận đến giờ cơm trưa, ông mới không thể nhịn được nữa xốc chăn cậu lên, "Dậy đi, mặt trời rọi đến mông rồi."
Lục Phỉ Nhiên run một cái vì lạnh, đành phải thức dậy. Vừa tỉnh là mò vào điện thoại, thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ liên tiếp, đều của Thiệu Thành. Xem anh gấp chưa kìa? Lòng hư vinh nho nhỏ được thỏa mãn. Sao lại gọi cho cậu nhiều vậy chứ? Trước khi đi tranh thủ thời gian sao?
Lục Phỉ Nhiên nhìn kĩ lại, cảm thấy không thích hợp, thời gian gọi đều vào khoảng năm giờ sáng. Cậu gọi lại, năm sáu cuộc liền mới có người nhấc máy.
Là một cô gái nhận điện thoại, "Alo, Tiểu Lục?"
Lục Phỉ Nhiên ngẩn người, "Chị Bạch?" Cậu lắp bắp nói, "Em, em nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thiệu Thành, hình như rất gấp. Anh ấy đang ở đâu? Sao anh ấy không nghe máy?"
Thư kí Bạch mệt mỏi nói: "Thiệu tổng bây giờ còn đang ở phòng phẫu thuật."
Đầu óc Lục Phỉ Nhiên nhất thời trống rỗng, "Phòng phẫu thuật? Là sao? Chị đừng dọa em!"
"Là tai nạn ngoài ý muốn. Sau khi bệnh viện liên lạc với tôi, tôi liền nhanh chóng chạy tới. Thiệu tổng được cấp cứu ở bệnh viện huyện C xong thì tình hình tạm thời ổn định, nhưng thiết bị ở đó không tốt nên lại phải chuyển tới bệnh viện tốt nhất thành phố Z gần đây nhất, tiến hành bước trị liệu tiếp theo. Hiện tại chúng tôi vừa tới."
Lục Phỉ Nhiên run rẩy nói: "Em tới ngay."
"Từ từ. Đừng cúp máy." Thư kí Bạch trầm mặc một lát, gian nan mở miệng, "Tốt nhất cậu nhanh lên, tới càng nhanh càng tốt. Tình hình Thiệu tổng rất tệ, nói không chừng đây là lần cuối hai người có thể gặp mặt."
Cậu mượn một chiếc xe chạy tới, dọc đường đi mắt cũng không dám chớp, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng gặp mặt bà nội ở bệnh viện lúc trước. Mùi khử trùng quấn quít trong không gian lạnh lẽo, một tấm vải dài sạch sẽ trắng như tuyết phác họa hình dáng một người nằm dưới, đầu ngón tay trắng bệch như sáp.
Tầm mắt bị nước làm cho mơ hồ, nước mắt lau mãi không hết.
Vì sao cậu không sớm xin lỗi chứ?
Còn quan tâm có phải một người không làm gì chứ?
Sao cậu lại cứng đầu như vậy? Còn cáu kỉnh với Thiệu Thành.
Nếu cậu không tùy hứng, Thiệu Thành cũng sẽ không đến trấn trên tìm cậu, cũng sẽ không gặp tai nạn ngoài ý muốn đe dọa tính mạng.
Đều là cậu sai.
...
Xe dừng lại, Lục Phỉ Nhiên vội vàng chạy đi.
Rốt cuộc cũng tìm được thư kí Bạch ở hành lang, cô đứng dựa vào tường, gương mặt tái nhợt đi.
Lục Phỉ Nhiên thở hồng hộc, "Thế nào rồi? Thiệu Thành đâu? Thiệu Thành ở đâu?"
Âm thanh Thư kí Bạch nhẹ bẫng, "...Quá muộn rồi."
Lục Phỉ Nhiên thấy tim mình như bị khoét đi một nửa, hô hấp cũng tựa ngừng lại.
Cậu quay đầu, nhìn vào trong căn phòng trống rỗng. Thiệu Thành cô độc nằm ở đó, cả người toàn là máu, không hề có sức sống, là một thi thể lạnh băng.
Cậu không thể tin được bước tới, bàn tay run rẩy dán lên mặt Thiệu Thành, "Anh đừng gạt em! Thiệu Thành, anh là kẻ lừa đảo, anh đang gạt em có đúng không? Em chịu thua được chưa? Anh đừng ăn hiếp em. Em xin lỗi, em xin lỗi trước không được sao? Là em sai, là em cứng đầu, là em gây sự với anh! Anh mau dậy đi! Anh không cần em cũng không sao, anh mau tỉnh lại đi, Thiệu Thành, anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh đi!"
Lục Phỉ Nhiên vừa nói vừa khóc, nước mắt nóng hổi tuôn xuống nhưng không cách nào khiến thân thể lạnh lẽo cứng ngắc Thiệu Thành trở nên ấm áp. Cậu quỳ xuống, bám vào mép giường bệnh, "Thiệu Thành, anh đừng chết mà..."
Anh chết, em phải làm sao đây?
Em phải sống tiếp như thế nào đây?
Cậu túm ngực áo, nơi đó như đè nặng một ngọn núi, nặng đến mức cậu cũng muốn chết theo.
Sau đó Lục Phỉ Nhiên lệ rơi đầy mặt từ trong mộng tỉnh lại.
Nuốt nước mắt xuống. Con mèo vô vàn khả ái đang úp vào ngực cậu.
- -------------Beta cũng hú hết cả hồn( ̄工 ̄lll)Ủng hộ Phong Nguyệt Các nhé!!!-----------------
Khó trách sao ngực lại nặng như núi vậy.
Lục Phỉ Nhiên ngồi xuống, bây giờ đã tỉnh, nước mắt cũng đã ngừng. Cậu nhéo mình một cái, đau đớn khiến nước mắt tuôn trào ác liệt hơn. Xem ra đây mới là hiện thực.
Nhưng giấc mơ này thật đáng sợ.
Lục Phỉ Nhiên rưng rưng ngồi dậy. Có gì mất tự nhiên hay không phục chứ? Mình vẫn nên làm hòa trước.... Thiệu Thành vẫn ở đó nhỉ?
Cậu nhìn di động, một tin nhắn cũng không có.
Lục Phỉ Nhiên lau khô nước mắt, khóe mắt vẫn còn đỏ.
Cậu mặc xong quần áo, không buồn ăn điểm tâm, trước tiên gọi cho Thiệu Thành. Không ai nhấc máy, vẫn nên tới đó thì hơn.
Lục Phỉ Nhiên còn chưa đến nơi, từ xa xa đã thấy không ít người vây quanh cửa khách sạn. Cậu chen vào, thấy cả xe cảnh sát, còn có cứu thương.
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Lục Phỉ Nhiên hỏi.
"Hình như là giết người." Một bác gái tốt bụng trả lời cậu.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là của Thiệu Thành. Cậu thở phào, nhanh chóng nhận máy, "Thiệu Thành, anh đang ở đâu? Em đang ở trước cửa khách sạn anh thuê, em nhìn thấy..."
Người bên kia đầu dây ngẩn ra, không phải giọng nói của Thiệu Thành, mà là của một người đàn ông xa lạ, "Cậu là... người nhà Thiệu Thành phải không?"
Hết chương 64
S: Còn 1 chương nữa là hết chính văn rồi! Trong hè này mị nhất định hoàn thành bộ này! Mọi người cố lên!!!
P: Tôi nghe câu này hồi tết năm ngoái rồi:))))))))