Edit: Phong NguyệtBeta: Shim
Thiệu Thành uống quá nhiều.
Dường như anh ngủ mê man cả đêm, sáng hôm sau bị đồng hồ đánh thức, đầu đau muốn nứt đôi. Thiệu Thành cầm di động lên xem, 6 giờ rưỡi.
Phải rời giường làm cơm, anh nghĩ, sờ sờ bên giường một cái, trống không.
Cái này khiến Thiệu Thành tỉnh táo một chút, Lục Phỉ Nhiên đâu?
Anh mơ màng tìm kiếm, "Phỉ Nhiên? Nhiên Nhiên?"
"Em ở đây."
Thiệu Thành nửa ngồi dậy, thấy Lục Phỉ Nhiên quần áo chỉnh tề, ngồi trên ghế phòng bên cạnh. Nắng sớm mờ nhạt len lỏi qua khe hở tấm rèm trước cửa sổ rơi xuống khuôn mặt cậu, lạnh lẽo, lạnh như chậu nước đá dội xuống đầu khiến anh lập tức tỉnh táo, thoáng giật mình, "Hôm nay em dậy sớm vậy?"
Trên mặt của Lục Phỉ Nhiên không có nửa điểm tươi cười, "Không, là cả đêm em không lên giường."
Thiệu Thành cảm thấy đầu càng đau hơn, anh cười cười, nói: "Bởi người anh mùi rượu nặng quá nên không muốn ngủ chung sao?"
Vì sao trông em ấy lại tức giận như vậy? Thiệu Thành hoảng loạn không thôi, suy đoán lung tung. Chẳng lẽ mình say rồi cưỡng ép em ấy? Chắc không có khả năng say rồi bạo hành gia đình đâu nhỉ? Mình không có tật say rượu đánh người mà. Đúng là nhiều năm không uống, tửu lượng quá tệ rồi.
"Không phải." Lục Phỉ Nhiên nói, "Chỉ là lúc say, anh không cẩn thận tiết lộ với em một chút chuyện thôi."
Thiệu Thành: "..."
"Quả nhiên anh thật sự có "vợ trước", nhưng em không ngờ tới đó chính là "em"." Lục Phỉ Nhiên hơi hơi cúi người về phía trước, "Nghĩ lại, lúc trước anh năm lần bảy lượt cam đoan cũng không sai, anh chưa bao giờ nói không có "vợ trước", chỉ nói từ đầu tới cuối chỉ có một mình "em". Lúc đó hoài nghi anh là em không đúng."
Máu toàn thân Thiệu Thành dường như đông cứng lại, anh cố gắng hồi tưởng đêm qua mình đã nói gì, nhưng càng nghĩ thì càng đau đầu, không làm sao nhớ nổi, "Phỉ Nhiên... Anh không biết em đã nghe thấy gì, những cái đó đều là lời khi say, không thể tin được... Anh đã nói thế nào?"
"Gần như nói hết rồi. Chuyện anh trọng sinh với một số chuyện đời trước."
Người bình thường ai lại tin mấy thứ "trọng sinh" này chứ? Rất phản khoa học, mà không chừng có thể lấy lí do say rượu nói nhảm để chống chế. Thiệu Thành ướt đẫm mồ hôi lạnh, "Trọng sinh? Chuyện này không thể nào! Trên đời này làm gì có chuyện như vậy. Nhất định là anh say quá đầu óc không tỉnh táo nên nói nhăng nói cuội thôi. Nhiêu Tinh Châu say còn nói mình là chim, nhất quyết đòi nhảy từ tầng hai xuống, anh phải ngăn lại. Uống say rồi cái gì chẳng nói được."
"Uống say có thể nói bậy, nhưng cũng có câu "rượu vào lời ra" đấy Thiệu Thành."
Ý cười miễn cưỡng trên miệng anh cứng đờ trông còn khó coi hơn khóc, "Rốt cuộc anh đã nói đến thế nào rồi?"
"Em hỏi, anh phải trả lời. Anh coi em thành "Lục Phỉ Nhiên" kia, anh làm gì với cậu ta, cậu ta sinh bệnh qua đời như thế nào, anh tự trách áy náy bao nhiêu, gần như đã nói hết cho em biết."
Lời này giống một gai nhọn ghim thẳng vào ngực Thiệu Thành, trái tim trống đập cũng suýt nghẹn lại, không thở nổi.
"Lúc trước em thấy rất nhiều chuyện kì quái, giải thích như vậy cũng xem là có đáp án. Vì sao khi Trì Duật rời đi anh lại hỏi em nếu anh giống anh ta thì chúng ta có thể ở bên nhau không; lí do thật sự anh chụp lén em, chuyện này anh cũng nói rồi; vì sao chủ động tiếp cận em, bảo vệ em không cần hồi báo; lại vì sao đột nhiên không từ mà biệt... Bây giờ mọi thứ coi như đã sáng tỏ."
Thiệu Thành xốc chăn lên, dép cũng không kịp xỏ, vội vàng chạy chân trần tới chỗ Lục Phỉ Nhiên. Anh chỉ mặc độc mỗi cái quần, gió lùa vào da thịt lạnh buốt cũng mặc kệ, "Em nghe anh giải thích."
"Em sẽ nghe anh giải thích." Lục Phỉ Nhiên nhìn anh, đưa áo khoác qua, "Mặc vào rồi tính, để lạnh sẽ bị bệnh."
Thiệu Thành lộn xộn mặc quần áo, "Lúc đầu anh không nghĩ sẽ tiếp cận em lần nữa, anh thấy mình chỉ mang bất hạnh tới cho em, nhưng anh quá yêu em. Anh chỉ tính trộm nhìn em trong bóng tối, vì thế mà có chuyện ảnh chụp. Sau đó anh nhớ lại chuyện Diệp Chí Khánh nên mới dùng tên giả đến trường học. Anh quyết định khi nào gã bị bắt, em an toàn, anh sẽ đi ngay."
Lục Phỉ Nhiên: "Nhưng anh vẫn tiếp cận em."
Thiệu Thành ngượng ngùng nói: "Đó không phải là do em chủ động xin đi nhờ xe anh sao?"
Lục Phỉ Nhiên nghẹn lời, cười lạnh, "Vậy là lỗi tại em đúng không? Được, là em chủ động tới gần anh, sao anh không từ chối? Thế không phải đã nghiện lại còn ngại ư?"
Thiệu Thành vội vàng đáp: "Phải phải, anh sai, trách anh, trách anh. Khi em còn nhỏ, anh cảm thấy không thể ra tay với trẻ con. Sau này anh sợ em ở bên cạnh anh sẽ lại dẫm lên con đường cũ mới hết lần này đến lần khác từ chối. Khi đó anh nghĩ mãi không thông, bây giờ cũng rất lo, cho nên anh hay giục em đi kiểm tra sức khỏe định kì. Chuyện em bị ung thư thật sự làm anh rất sợ hãi."
Anh thật lòng bày tỏ: "Anh biết mình là thằng khốn, đời trước đã đối xử vô cùng tệ hại với em. Anh cưỡng ép em, làm hại em, anh làm nhiều chuyện điên rồ không thể cứu vãn, nhưng anh thật lòng muốn thay đổi. Bây giờ anh đã làm lại cuộc đời, không còn là tên "Thiệu Thành" tồi tệ kia, em có thể cho anh một cơ hội được chứ?"
Lục Phỉ Nhiên đến giờ còn có hơi mất giọng, lạnh lùng nhìn Thiệu Thành, "Em nghĩ anh vẫn chưa hiểu."
"Hiểu cái gì?" Anh thật sự không đoán ra.
"Hiểu vì sao tôi tức giận."
Thiệu Thành nhìn cậu, im lặng mơ hồ chờ người kia mở miệng.
Hơi thở cậu bất ổn, run rẩy nói: "Anh cho rằng em và "Lục Phỉ Nhiên" kia là một người, nhưng em không phải."
Thiệu Thành sững sờ tại chỗ.
"Hóa ra anh vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của "cậu ta" trên người tôi, người anh nửa đêm bừng tỉnh gọi tên cũng là cậu chứ không phải tôi."
Tay chân Thiệu Thành lạnh cóng, môi run run, đầu óc như ngưng trệ: "Sao có thể không phải một người? Hai người vốn là một mà!"
Lục Phỉ Nhiên đứng lên, "Không phải."
Thiệu Thành sợ cậu đi, vội túm lấy tay cậu, "Phỉ Nhiên, Phỉ Nhiên, em đừng đi. Em bình tĩnh một chút, đừng để tâm chuyện vụn vặt này, chúng ta ngồi nói chuyện đàng hoàng."
"Tôi đã đợi cả đêm chỉ để cùng anh nói cho rõ ràng!" Cậu thức trắng một đêm, tóc tai bù xù, mặt mũi nhợt nhạt tiều tụy, tròng mắt đỏ ngầu, cho dù cố gắng kiềm chế, nước mắt vẫn ươn ướt trong hốc, "Nói như vừa rồi, hồi trước anh nói yêu tôi, chấp nhận tôi nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến "Lục Phỉ Nhiên" đã chết kia thôi sao? Anh không nghĩ về tôi. Anh là nói yêu "cậu ta" chứ không phải nói yêu tôi!"
Thiệu Thành thoáng chốc ngẩn ngơ, lúc đó quả thật là anh nghĩ tới hình bóng "Lục Phỉ Nhiên" trên giường bệnh.
Phản ứng này của anh đã chứng minh suy đoán của Lục Phỉ Nhiên là đúng, ánh mắt cậu ảm đạm đi, nháy mắt một giọt nước lăn xuống, "Lúc đó tôi đã nói, tôi không cần anh thương hại tôi. Đến giờ vẫn thế."
Cậu vừa khóc, tim Thiệu Thành cũng tan nát theo, "Đừng khóc, Nhiên Nhiên, là anh sai, là anh không đúng, để anh sửa có được không?"
"Lần nào anh cũng nói sửa. Nhưng bây giờ tôi mới biết tôi vốn không thay đổi được anh. Xin lỗi, có phải tôi tùy hứng quá không? Xin lỗi." Lục Phỉ Nhiên thấy thật mất mặt, một thằng đàn ông mà tối ngày sướt mướt, chả ra thể thống gì cả.
...
"Em muốn chia tay sao?" Thiệu Thành nghẹn ngào hỏi.
"Em không biết, không biết nữa..." Cả người cậu vô lực, tựa đầu lên vai Thiệu Thành, túm lấy quần áo anh để khỏi ngã, "Em không muốn chia tay, em theo đuổi lâu như vậy, thật vất vả mới khiến anh ở bên em, em thật sự rất thích anh. Nhưng chỉ cần nghĩ tới anh không thích em, em chỉ là bóng dáng phản chiếu của người nọ, em vô cùng đau khổ. Em rất rất thích anh."
Cậu chôn đầu, đè nén tiếng thút thít.
Thiệu Thành đưa tay muốn vuốt ve tấm lưng Lục Phỉ Nhiên để cậu thoải mái một chút, tay lại ngừng giữa khoảng không nửa ngày không hạ xuống được. Lúc sắp chạm vào, cậu buông anh ra, hít hít mũi, nhẹ giọng: "Cho em bình tĩnh một chút. Em đi rửa mặt."
Thiệu Thành cũng đi rửa mặt, sau đó làm bữa sáng như ngày thường, cũng ngồi đối diện Lục Phỉ Nhiên như ngày thường.
Con mắt còn hơi đỏ, sau khi no bụng, cậu bình tĩnh rất nhiều, "Thiệu Thành, tạm thời em không muốn nhìn thấy anh. Đây là nhà anh nên em sẽ ra ngoài."
"Em muốn dọn đi? Em có chỗ nào không?"
"Em muốn ra ngoài bình tĩnh một chút, rồi sẽ quyết định có đi hay không."
"Anh đưa em đi."
"Không cần anh đưa, em đã nói em không muốn gặp anh. Bây giờ chỉ cần thấy anh là sẽ khó chịu."
Thiệu Thành: "..."
*
Tạ Khôn mở cửa, nhìn đến Lục Phỉ Nhiên đứng đó, một tay xách túi, một tay ôm mèo. "Sao cậu chỉ mang theo có cái túi nhỏ vậy?"
Lục Phỉ Nhiên mệt mỏi đáp: "Không muốn mang gì cả." Lúc cậu thu dọn mới phát hiện Thiệu Thành đã ngấm sâu vào sinh hoạt của mình, quần áo giày dép hay những thứ khác đều do anh chuẩn bị.
Tạ Khôn nhìn sắc mặt cậu bạn không tốt, hơi lo lắng, "Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm, mấy ngày nay nhiệt độ vẫn rất thấp đấy." Cậu đón lấy bé mèo trên tay Lục Phỉ Nhiên, vào trong anh em nhỏ nhà Đại Soái liên tục kêu meo meo, hai nhóc con ghé vào nhau vô cùng tình cảm.
Lục Phỉ Nhiên rất áy náy, "Xin lỗi nha, cho tớ ở nhờ mấy ngày, tìm được chỗ khác tớ sẽ đi ngay."
Tạ Khôn thân thiết nói: "Không phải như vậy, dựa vào quan hệ của chúng ta, cậu muốn ở bao lâu thì ở."
Cố Tư Viễn mới từ nhà bếp pha cà phê ra, nghe được Tạ Khôn nói thế thiếu chút nữa quay đầu hất li cà phê đi. Hắn hít sâu, vẫn đi tới, cố gắng tỏ ra ôn hòa nói với Lục Phỉ Nhiên: "Cậu là bạn của Tiểu Tạ, chúng tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ cậu. Tôi quen rất nhiều người, đợi một lát tôi sẽ đi tìm nhà hộ cậu."
"Anh không đi làm à?" Tạ Khôn hỏi.
Cố Tư Viễn mỉm cười, "Hôm nay đột nhiên được nghỉ." Lát nữa anh sẽ lập tức xin nghỉ.
"À." Tạ Khôn quay đầu nói với LụcPhỉ Nhiên, "Để lão Cố tiếp cậu vậy, tớ phải đi làm. Anh ấy rất đáng tin, cậu cũng không cần khách sáo đâu."
"Cảm ơn." Lục Phỉ Nhiên bưng cà phê nóng, ấp ám từ li truyền sang lòng bàn tay làm cả người cũng dần ấm áp lên.
Tạ Khôn vừa nhìn là biết Lục Phỉ Nhiên và Thiệu Thành cãi vã, nghiêm trọng tới mức bạn mình muốn dọn ra ngoài. Theo cậu ta biết, Lục Phỉ Nhiên vô cùng si mê Thiệu Thành, là chuyện gì cơ chứ? Cậu nghĩ một chút mà thấy sợ, không dám hỏi.
Lục Phỉ Nhiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Lúc trước, lúc trước Thiệu Thành và cậu đã nói gì? Lúc anh ta cản cậu ở ngõ hẻm ấy."
Sao đột nhiên hỏi chuyện này? Tạ Khôn khó chịu, nhưng vẫn cố nhớ lại. Tuy là chuyện của rất nhiều năm trước, nhưng vẫn khắc sâu như mới hôm qua, "Anh ta nói đó không phải lỗi của tớ, sau đó mắng Diệp Chí Khánh là súc sinh cầm thú, khuyên tớ không nên vì gã mà huỷ hoại bản thân. Còn nói về sau ra ngoài sẽ biết thế giới rộng lớn bao nhiêu, sẽ có cô gái thích tớ, muốn tớ sống tốt..."
Nói đến đây, Tạ Khôn cũng cảm thấy kì quái, "Hình như có hơi lạ. Tớ luôn cảm thấy khi đó là anh ta nói với một người khác chứ không phải tớ, hơn nữa còn như đang tự trách vậy. Còn nữa, vì sao bảo tớ sống tốt? Anh ta nghĩ là tớ sẽ tự sát ư? Có thể khi đó đã hiểu lầm tớ muốn đi giết Diệp Chí Khánh."
Lục Phỉ Nhiên biết vì sao.
Tạ Khôn nhìn đồng hồ, vỗ bả vai bạn rồi đưa cậu chìa khóa dự phòng, "Tớ phải đi làm, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Lục Phỉ Nhiên chú ý tới một điểm, thuận miệng hỏi: "Sao cậu lại đeo kính rồi?"
Tạ Khôn sờ sờ chóp mũi, thẹn thùng trả lời: "Lão Cố nói tớ đeo kính đẹp"
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Hết chương 62
Cố Tư Viễn- Chàng trai vàng của làng bán giấm:))))