Edit: Tôi
Beta: Bạn
"Anh, tỉnh tỉnh..."
Thiệu Thành nghe tiếng gọi, tỉnh lại.
Anh nhìn Thiệu Nhu, nhưng lại là Thiệu Nhu của sau này. Cô gái hơn hai mươi tuổi, tóc dài ngang vai, chẻ mái, vết bớt trên nửa mặt rất rõ nét. Nhưng cô cũng không tỏ vẻ yếu đuối, hoàn toàn không thèm để ý, thật giống như đây chỉ là món trang sức bình thường.
"Anh, anh đang ngủ?" Thiệu Nhu nói.
"Đây là đâu?" Thiệu Thành hỏi.
"Đi tảo mộ chú Lục thôi! Anh ngủ đến hồ đồ rồi sao?" Thiệu Nhu hơi kinh ngạc.
"Phỉ Nhiên đã chết?" Thiệu Thành như lạc xuống hầm băng. Xảy ra chuyện gì? Không phải anh trọng sinh rồi sao? Lục Phỉ Nhiên không phải còn sống rất tốt sao?
Thiệu Nhu đau xót nhìn Thiệu Thành, chần chờ nói: "Anh, đầu óc anh gần đây không tốt lắm, đừng trì hoãn, đến bệnh viện kiểm tra một chút đi. Chú Lục chết đã ba năm... Anh quên rồi sao..."
Thiệu Thành trong nhất thời hoảng hốt.
Vậy chuyện anh trọng sinh? Chẳng lẽ nói... Tất cả những thứ đó chỉ là giấc mơ thôi sao?
Bọn họ đến trước mộ, ảnh trên mộ cũng là dáng dấp năm hai mươi của Lục Phỉ Nhiên.
Đây là Thiệu Thành đặc biệt chọn tấm ảnh đẹp nhất, khi đó Lục Phỉ Nhiên vẫn còn thần thái sáng láng, không phải là bộ dáng tiều tụy hai má hõm vào, vẻ mặt cũng không phải là buồn bực lo lắng không yên sau này, mà là mỉm cười ôn hòa. Nhưng đây là ảnh trắng đen, như thể gương mặt đẹp đẽ của Lục Phỉ Nhiên được phủ một tấm mành đen.
Thiệu Thành nghĩ, anh nằm mơ một thời gian quá dài, đã sớm không nhớ rõ bộ dạng này của Lục Phỉ Nhiên rồi.
Anh vươn tay, chạm vào di ảnh, lại nhìn đến ngón áp út đeo hai chiếc nhẫn của mình, một chiếc của anh, một chiếc của Lục Phỉ Nhiên.
Thiệu Thành trở về nhà.
Trống rỗng, chỉ có một mình anh.
"Lục Phỉ Nhiên?" Anh hỏi.
Không ai trả lời. Ngay cả một tiếng vọng cũng không có. An tĩnh như hầm mộ.
Thiệu Thành đi vẩy nước lạnh. Anh vào toilet, nhìn bản thân trong gương, tóc mai điểm hoa râm, uể oải suy sụp, trên mặt giống như phủ một tầng bụi, so với Lục Phỉ Nhiên lúc bị bệnh cũng chẳng tốt hơn.
Nhiêu Tinh Châu đến thăm anh: "Cũng tới lúc cậu buông chuyện trước kia xuống rồi, nhìn về tương lai đi. Con người cũng không thể mãi sống trong quá khứ được."
Thiệu Thành nói: "Chắc tớ cũng chẳng còn nhiều ngày nữa..."
Nhiêu Tinh Châu: "Đừng nói lung tung. Cậu cũng có già lắm đâu, tớ còn tính sống thêm hai, ba mươi năm nữa, cậu chắc chắn cũng vậy."
Thiệu Thành mờ mịt, đắm chìm nói: "Tớ mơ thấy tớ trọng sinh... Quay lại thời điểm tớ mới tốt nghiệp vào công ty."
Nhiêu Tinh Châu hỏi: "Sau đó cậu điên cuồng mua cổ phiếu, kiếm bát vàng đầy túi chứ gì?"
Thiệu Thành cười, lắc đầu: "Một phần. Tớ mơ thấy lần nữa gặp Lục Phỉ Nhiên. Tớ không hi vọng em ấy thích tớ nhưng vẫn trộm giúp đỡ, sau đó bị phát hiện, em ấy thế nhưng nói yêu tớ."
Nhiêu Tinh Châu cười nhạo: "Ha ha ha ha, quả nhiên là nằm mơ! Điều này sao có thể?"
Đúng vậy, điều này sao có thể? Thiệu Thành nghĩ.
Như vậy, đúng là đang nằm mơ.
Vì anh sắp chết, cho nên ảo tưởng hoang đường mới xuất hiện để an ủi sao?
Chỉ là những thứ đó quá chân thật.
Thiệu Thành còn nhớ rõ cảm giác anh ôm Lục Phỉ Nhiên dưới màn pháo hoa sáng chói giữa bầu trời đêm đó.
Anh còn nhớ rõ Lục Phỉ Nhiên gặp bất cứ thống khổ nào cũng không khóc nhưng ở trước mặt anh khóc một lần rồi lại một lần.
Thiếu niên nho nhỏ đứng trước mặt anh, lo lắng đến nước mắt đầy mặt: "Chúng ta nhanh đi gặp bác sĩ... Anh cũng bị cắn. Mấy ngày trước em còn nghe tin có người bị chó dại cắn chết. Vừa nãy em nghĩ tới, rất sợ hãi."
Trong chốc lát lại là Lục Phỉ Nhiên hỏi anh: "Anh, tại sao anh lại bỏ đi? Bởi vì em nói em thích anh sao? Em không thích anh nữa, xin đừng không cần em."
Lại đảo mắt, Lục Phỉ Nhiên dường như đứng không nổi mà ngồi xổm xuống đất: "... Trong mắt anh em là rác rưởi đúng không?... Anh yên tâm, em sẽ không bám lấy anh nữa."
Nhiều ngọt ngào và khổ sở như vậy cũng chỉ là giấc mơ sao?
Thiệu Thành có chút luyến tiếc, lại nghĩ, đây mới là tốt nhất!
Anh cũng không cần lo lắng làm sao để Lục Phỉ Nhiên không thích mình, tiến thoái lưỡng nan.
Haizz.
Thiệu Thành nghĩ, nhéo mình một cái.
Một chút cũng không đau.
Thiệu Thành: "..."
Đây mới là nằm mơ!
Đại khái ý thức được điểm ấy, trước mắt Thiệu Thành chợt biến thành một mảnh trắng mênh mang, Lục Phỉ Nhiên thời niên thiếu xuất hiện trước mắt anh, đường trang đang mặc rộng thùng thình như treo trên giá vậy, một trận gió là có thể thổi bay.
Lục Phỉ Nhiên giống như trước đây, dùng ánh mắt xem thường, chán ghét nhìn chằm chằm anh, sắc bén khoét từng mảnh vào lòng anh, "Đồ bỉ ổi, anh giả vờ giỏi lắm, lừa "tôi" thích anh! Anh có dám thật sự cho cậu ta biết anh rốt cuộc là người như thế nào không?"
Đương nhiên là không dám. Thiệu Thành nghĩ, áy náy nói: "Anh vốn không có hi vọng xa vời là em có thể thích anh."
"Tôi cũng sẽ không bao giờ! Chuyện phát sinh kia, chẳng qua chỉ là ảo giác nhất thời. Anh đừng thật sự cho rằng tôi thích anh. Tôi đã sớm nói, cho dù ở kiếp sau, tôi cũng sẽ không thích anh." Lục Phỉ Nhiên nói.
"Đúng, đúng." Thiệu Thành phụ họa.
Lục Phỉ Nhiên nói tiếp: "Chúng ta chẳng phải đã nói, có kiếp sau cũng đừng gặp lại để tra tấn nhau nữa sao?"
Nhưng anh nhịn không được a, em cho anh nhìn em từ phía xa cũng không được sao? Hơn nữa, anh cũng không có chủ động... Nghĩ vậy, Thiệu Thành lại cười mình, lúc trước anh không chịu tách ra cũng xem như một loại chủ động, đến bây giờ còn tại đùn đẩy trách nhiệm đi đâu? Như vậy không hay chút nào.
Lục Phỉ Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Đáng ghét nhất là, anh bỉ ổi như thế mà khiến tôi thích anh, rồi lại không thừa nhận không chấp nhận, anh muốn thế nào đây? Khốn nạn!"
Thiệu Thành: "Anh chỉ muốn em sống tốt."
Lục Phỉ Nhiên vặn lại: "Anh cảm thấy đối tốt cho tôi là tốt đẹp lắm sao? Anh có hỏi qua ý kiến tôi chưa?"
Thiệu Thành: "Chẳng lẽ muốn anh đến chỗ em nói "Nếu anh với em ở bên nhau, em sẽ chết, em còn muốn yêu anh nữa không?" hả. Nếu thế sẽ bị coi là đồ điên, em cũng sẽ không tin."
Lục Phỉ Nhiên: "Miệng anh toàn là "Em sẽ không" rồi "Anh cảm thấy", thật vô nghĩa. Tự mình quyết định, tự mình đau khổ, coi bản thân mình như vĩ đại lắm, thực tế toàn gieo đau khổ cho người khác!"
Thiệu Thành: "Anh cũng hy vọng tất cả mọi người có thể sống tốt. Anh nên làm thế nào đây?"
Lục Phỉ Nhiên: "Tôi làm sao biết, anh tự nghĩ đi. Đừng có mà khi dễ tôi nữa. Đời trước anh đã khi dễ tôi, đời này anh vẫn như vậy, cả hai kiếp tôi thiếu nợ anh nhiều lắm sao? Trả mãi không hết!"
Sau đó Thiệu Thành ý thức được thời gian đã đến.
Lúc này anh mới thực sự tỉnh lại.
Ngủ đến một thân mồ hôi.
Cổ họng giống như bị nhét ớt, miệng khô lưỡi đắng.
Thiệu Thành ngồi xuống, thở dốc.
Xuống giường, sàn nhà lạnh lẽo.
Anh vặn van, nước xối xuống ào ào.
Trong gương, tóc mai hoa râm lại đen nhánh.
Anh cúi đầu, trên tay cũng không có cặp nhẫn kia.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Thiệu Thành cũng không rõ là nên cao hứng hay bi thương.
Anh mới tắm rửa sạch sẽ thì bà Lưu tới.
Hết chương 41