Edit: Tôi
Beta: Bạn
Thiệu Thành trộm nhìn tư liệu Lục Phỉ Nhiên.
Anh đặc biệt buồn bực, Lục Phỉ Nhiên không phải học nông sao? Đời trước chính là chọn nông nghiệp mà.
Kết quả, Thiệu Thành vừa thấy sơ yếu lý lịch của Lục Phỉ Nhiên, cột chuyên ngành thế mà lại là công nghệ thông tin!
Đây là vì sao? Thiệu Thành nhíu mày trầm mặc, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.
Suy nghĩ hồi lâu, trong đầu Thiệu Thành chợt hiện ra khuôn mặt ngây thơ thời niên thiếu của Lục Phỉ Nhiên, ánh mắt lấp lánh tràn đầy sùng bái: "Anh là là hacker phải không?"
... Sẽ không... Lại là bởi vì mình chứ?
Thiệu Thành dựa vào ghế vân vê cây bút, xoa xoa thái dương trướng đau, ánh mắt không tiêu cự mà rơi đến góc phòng. Mấy đóa phật đầu thanh trồng trong chậu sứ thanh hoa đặt trên bàn làm bằng gỗ tử đàn được chăm sóc tỉ mỉ, cao ngất lại xinh đẹp. Mấy bông hoa trắng tròn như cục tuyết đang biếng nhác nghiêng đầu về phía cửa sổ sát đất để hấp thụ ánh mặt trời, làm đóa hoa xòe rộng ra.
Trong đầu Thiệu Thành không tự chủ được mà nhớ lại cuộc gặp gỡ ngày hôm qua với Lục Phỉ Nhiên. Em ấy cao lên không ít, khoác một thân tây trang màu xanh sáng, trên người vẽ một đường thắt lưng mảnh, đôi chân dài phải gọi là thanh lãnh cấm dục... Anh nghĩ đến chảy cả nước miếng.
Căn cứ vào thông tin nhận được của thư ký, hình như Lục Phỉ Nhiên rất nổi tiếng tại công ty, bởi vì loại soái ca cấp bậc này thật sự khá khó tìm.
Thiệu Thành mở acc nhỏ, trộm vào diễn đàn công ty. Anh rất ít khi dạo khu "hậu hoa viên" này, trong ấn tượng thì đó là nơi một đám người nhàn rỗi tám những thứ nhàm chán như mua sắm, đồ ăn, trang phục này nọ... Mới vừa vào đã thấy mấy bài viết đầu tiên...
Các chị em, có thấy cậu lập trình viên mới tới của bộ phận kỹ thuật không?!!
Thiệu Thành nhìn tiêu đề này, mí mắt giật một cái, liền click vào. Đầu tiên dán hai tấm ảnh chụp của Lục Phỉ Nhiên, một tấm là ảnh hồ sơ, một tấm là ảnh chụp hằng ngày. Một tấm thì nghiêm chỉnh thanh tú, còn tấm thường ngày dường như là ảnh mười mấy lập trình viên của bộ kỹ thuật đứng cùng một chỗ. Lục Phỉ Nhiên rõ ràng ở sát lề, lại tạo cho người khác cảm giác chúng tình phủng nguyệt*, đẹp đến không dời nổi mắt.
*Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Dưới ảnh chụp Lục Phỉ Nhiên còn có một ít thông tin cơ bản, trường học, tuổi tác, chuyên ngành, cả tài khoản Weibo, WeChat.
Ở dưới đủ loại comment:
-Kết hôn chưa? Có bạn gái chưa?
-Tiểu bạch kiểm!
-Sao nghe mùi chua đâu đây...
-Đẹp trai quá, nhưng công bố thông tin đời tư của người khác như vậy không tốt lắm đâu.
-Có bạn trai chưa?....
Thiệu Thành cười lạnh.
Anh lợi dụng quyền hành cao nhất trực tiếp xóa bài, còn đem tài khoản chủ post cấm ngôn (chặn đăng bài) ba tháng - tội danh xâm phạm riêng tư của người khác.
Đương nhiên trước khi xóa, Thiệu Thành đã lưu ảnh đầy đủ, dùng tốc độ ánh sáng tạo một cái acc nhỏ follow Weibo của Lục Phỉ Nhiên, còn đặc biệt thiết lập giới tính là nữ.
Anh không nhịn được vào Weibo của cậu, đầu tiên quét qua một lần, cảm thấy cậu vẫn sống rất vui vẻ. Ảnh chụp ở trường hoàn toàn không giống với phong cách tây trang giày da ngày hôm qua anh nhìn thấy. Lúc đi học Lục Phỉ Nhiên rất bình thường, là trạch nam điển hình của khoa, lôi thôi lếch thếch, không chút thu hút - quần bò áo phông cộng thêm gọng kính to, nhưng trong mắt Thiệu Thành vẫn rất ngây ngô đáng yêu.
Đầu tiên là tải ảnh về.
Anh một chút cũng không phát giác bản thân giống như một kẻ tuyệt vọng trên sa mạc, rốt cục gặp được cam tuyền, không ngừng uống.
Lại soát một cái, nhảy ra một tin Weibo mới, Lục Phỉ Nhiên paste một đoạn thơ:
Em không quan tâm anh bao nhiêu tuổi
Em chỉ muốn biết vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu
Anh có dám liều mình như một kẻ ngốc không?
Thiệu Thành sửng sốt một chút, cuồng nhiệt mê mẩn đầu óc rốt cục hơi chút thanh tỉnh một chút:
Thiệu Thành a, Thiệu Thành, mày phải nhớ kỹ mày không thể tiếp cận em ấy nữa.
*****
Lục Phỉ Nhiên tắm rửa xong, chỉ quấn khăn tắm ngang hông, cậu mở ra tủ quần áo lấy quần áo, chợt sửng sốt. Đại khái là từ lúc chào đời tới giờ, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tủ quần áo của mình, cậu chợt phát hiện ngoài mấy bộ tây trang cũng không có bộ nào để mặc ra ngoài, tất cả đều là áo sơmi, áo phông, quần bò hàng vỉa hè.
Trước đó tổ trưởng tổ kỹ thuật nhắc nhở cậu rằng công ty không khắt khe về khoản trang phục, không cần mặc tây trang thường xuyên. Lúc ấy Lục Phỉ Nhiên phát hiện quả thật đồng nghiệp đều mặc thường phục.
Nếu không gặp Thiệu Thành, cậu sẽ ăn mặc như lúc còn ở trường, có thể tóc mái xõa xuống, hoặc lười biếng thì trực tiếp cắt đầu húi cua, sau đó mặc áo phông, quần thụng, mang giày vải.
Trước kia Tạ Khôn có nói với cậu: "Cho dù là con trai cũng phải chăm chút cho mình."
Lục Phỉ Nhiên bỗng nhớ đến bản thân đã từng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mặc như vậy rất thoải mái. Có sao đâu, sạch sẽ là được rồi."
Lục Phỉ Nhiên chợt nhớ tới bộ dáng Thiệu Thành hôm nay, dáng người cao lớn, mặc một bộ tây trang đen, từ sợi tóc đến mũi giày đều rất cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt lạnh lùng giống như tượng, lúc quay đầu tầm mắt vô ý lướt qua bên cạnh mình. Lúc ấy trực tiếp xông lên không để ý, bây giờ trở về nhớ tới ánh mặt Thiệu Thành, cậu thấy vô cùng xấu hỗ lẫn hoảng loạn.
Rốt cuộc vì sao mình lại dám xông lên vậy? Lục Phỉ Nhiên nhìn mình trong gương, có chút bội phục hành động lúc đó, còn cái bộ dáng xấu xí hiện tại...
Nghĩ nghĩ, Lục Phỉ Nhiên lục lọi tủ quần áo giày lần nữa, cảm thấy tuyệt vọng vì trước kia quá vô tri vô giác. Nhưng hai mươi năm nay cậu đều như thế, lập tức học cách ăn diện quả thật vô cùng khó khăn.
Cậu vội xem tiền tiết kiệm, muốn mua sắm quần áo giày dép mới, nhưng căn bản không biết mua ở đâu, một nhãn hiệu cậu cũng không biết.
Nên làm cái gì bây giờ? Hỏi ai mới tốt đây? Kịp không?
Lục Phỉ Nhiên phát điên lấy tay cào tóc, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, phát hiện cảnh tượng trong phòng như có cuồng phong quét qua, giống như tâm tình bây giờ của cậu.
Cậu giang hai chân năm trên giường, thất thần nhìn đèn trần...
Tuy rằng liếc mắt một cái cậu đã nhận định người kia chính là Lưu Thành.
Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, dường như rất khó tin.
Người kia trong trí nhớ của Lục Phỉ Nhiên tuy bất hạnh nhưng vẫn không ngừng vươn lên, là một người đàn ông không để ý bụi bẩn vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, dịu dàng che chở cho một đóa hoa, chứ không phải khí thế phóng khoáng trong đại sảnh hôm nay, sấm rền gió cuốn, uy nghi, oai phong như một vị quân chủ độc tài.
Thật khác một trời một vực.
Nghĩ tiếp, Lục Phỉ Nhiên lại nhớ lại cảnh Thiệu Thành mang tây trang giày da khom người tiến vào chiếc xe hơi sang trọng. Lại nói, khi đó cậu vẫn luôn không dám đi điều tra vì sao một Lưu Thành bình thường nghèo rớt lại nhanh chóng biến thành bộ dáng giàu sang như vậy.
Hiện giờ nghĩ tới, cậu từng tưởng tượng Thiệu Thành chỉ là kẻ tầm thường thật là một trò hề, anh từ đầu đã là công tử nhà giàu Thiệu Thành rồi.
... Năm đó rốt cuộc tại sao lại gạt cậu?
Tại sao lại đột nhiên xông vào cuộc đời cậu, đối tốt với cậu rồi lại đột nhiên không từ mà biệt?
Trong lòng anh ấy, mình rốt cuộc là cái gì?
*****
Hôm sau, giữa trưa.
Lục Phỉ Nhiên vào căn tin ăn cơm, cậu tìm được một bàn trống ngồi xuống, cúi đầu nhìn bản thân, đại khái là ăn mặc rất nghiêm túc. Nhưng cậu không rảnh đi mua quần áo mới, gần đây chỉ có thể đổi mấy bộ tây trang.
Đang buồn rầu, Phương Úy Nhiên thình lình xuất hiện, "Có ai ngồi chỗ này không?"
"Không có, giám đốc Phương." Lục Phỉ Nhiên nói, cậu quan sát Phương Úy Nhiên. Anh ta cũng mặc tây trang mang giày da, khiến cho Lục Phỉ Nhiên sinh ra vài phần hảo cảm với đồng minh.
Mũi Phương Úy Nhiên rất cao, đeo kính viền vàng nhã nhặn, thân thiết cười, "Gần đây làm việc thế nào rồi? Mới vào công ty chắc mệt lắm, nhất là chuyên ngành các cậu, quen chưa?"
Lục Phỉ Nhiên nhanh chóng đáp: "Không có không có, tốt lắm ạ."
Phương Úy Nhiên còn nói: "Tôi và tổ trưởng của cậu có nhắc đến cậu, ông ta khen cậu trước mặt tôi đấy."
"Cảm ơn." Lục Phỉ Nhiên ngại ngùng đứng lên, yên lặng cảm khái giám đốc Phương quá niềm nở dễ gần.
Phương Úy Nhiên cười: "Nếu có gì không hiểu cũng có thể hỏi tôi."
Lục Phỉ Nhiên cảm động, cậu muốn hỏi Thiệu Thành tới căn tin ăn cơm không, bình thường ở đâu mới gặp được anh? Nhưng làm sao có thể hỏi đây...
Buổi chiều tổ trưởng tìm Lục Phỉ Nhiên, nói tối nay muốn dẫn cậu đi ăn cơm cùng.
Lục Phỉ Nhiên có chút thấp thỏm, "Tôi có thể hỏi là đi chỗ nào không?"
Tổ trưởng cười, nói có một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố này, "Thật sự thì ăn cơm, bọn họ đều mang đồ đệ theo học hỏi, tôi cũng phải mang một người chứ. Mặc dù cậu hơi ngốc, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ lắm." Hơn nữa giám đốc Phương vừa nhìn rồi cũng rất thích cậu.
Lúc Lục Phỉ Nhiên và tổ trưởng đến, trong phòng đã có người.
Thiệu Thành vốn đang đùa giỡn với Nhiêu Tinh Châu, vừa mới quay nhìn trưởng ban kỹ thuật thì thấy Lục Phỉ Nhiên đi ngay sau, suýt nữa ngụm rượu bị phun ra ngoài... Để tránh đụng mặt Lục Phỉ Nhiên, anh hôm nay còn đặc biệt tan tầm sớm.
Lục Phỉ Nhiên cũng sửng sốt, cậu ngồi kế tổ trưởng, đối diện với Thiệu Thành, tổ trưởng cười haha: "Chào Thiệu tổng."
Thiệu Thành giả bộ như không có việc gì, "Lão Lôi tới trễ nha!"
"Trên đường kẹt xe."
Khóe mắt Thiệu Thành vô ý thoáng qua Lục Phỉ Nhiên liền khiếp đảm kinh hồn, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng nội tâm lại điên cuồng gợn sóng. Lục Phỉ Nhiên vẫn luôn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, cũng thấy không rõ biểu tình.
Thiệu Thành bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh lấy cớ cổ tay áo bị bẩn, đứng dậy đi toilet.
Thiệu Thành dùng sức lau vệt rượu đỏ dính trên áo, nhưng lau thế nào cũng không hết, càng khiến anh tâm phiền ý loạn.
Khuôn mặt dương quang sáng lạn của Lục Phỉ Nhiên hơn ba năm trước lại xuất hiện trong đầu, "Anh, lát nữa anh chờ em ở đây đi. Em thi xong sẽ tới tìm anh."
"Anh."
Giọng nói trong mộng chân thật xuất hiện.
Thiệu Thành ngước mắt lên, nhìn thân ảnh phản chiếu trong gương.
Lục Phỉ Nhiên ở cửa bước vào, "Em nên gọi anh Lưu Thành, hay là Thiệu Thành?"
Thiệu Thành cũng bội phục cái diễn xuất tùy cơ ứng biến của mình lúc đó, rõ ràng là tim đập điên cuồng, nhưng vẻ mặt chỉ chút mơ màng, sau đó không xác định quay đầu, nghi hoặc lại xa cách hỏi: "Cậu nói chuyện với tôi à?"
Lục Phỉ Nhiên ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Thiệu Thành đem khăn ném vào thùng rác, xắn cổ tay lên, hướng về phía cửa, nói với Lục Phỉ Nhiên: "Phiền cậu nhường đường."
Lục Phỉ Nhiên nghĩ đến mấy chuyện hai ngày nay hỏi thăm được.
Thiệu gia có rất nhiều sự tình không tính là bí mật, tuy không công khai bàn tán, nhưng miệng truyền miệng nên cũng không ít người biết - ba Thiệu Thành, mẹ kế, mẹ kế sinh em gái...
Năm năm trước vì mẹ kế châm ngòi hãm hại nên Thiệu tổng bị ba mình đuổi khỏi công ty, từ đó mới tự thân gây dựng sự nghiệp. Tuy quan hệ với mẹ kế không tốt, nhưng Thiệu tổng lại rất thương yêu em gái cùng cha khác mẹ với mình. Mẹ ruột thì ba năm trước đã tái hôn...
"Lúc tôi học sơ trung thì ba tôi tái hôn."
"Tôi làm ba tức giận, đuổi ra khỏi nhà..."
"Kỳ thật cũng không phải cái gì chuyện xấu... Mẹ của tôi muốn tái hôn."
"Tuy quan hệ giữa tôi với mẹ kế không tốt lắm, nhưng tôi rất thích em gái."
Tuy sự thật so với tình huống của Lục Phỉ Nhiên tưởng tượng khác nhau một trời một vực, nhưng... Nhưng những chuyện trải qua đều giống nhau.
Năm đó Thiệu Thành giấu cậu rất nhiều chuyện, nhưng không phải không có lời nói thật.
Khớp đến như thế, Lục Phỉ Nhiên cảm thấy Thiệu Thành quả thực còn thiếu điều viết lên mặt "Tôi chính là Lưu Thành năm đó không từ mà biệt!"
Mẹ, còn giả bộ không biết, xem cậu là thằng ngu à?!
Vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Thành giống như tưới thêm một gáo dầu sôi vào lửa giận trong lòng Lục Phỉ Nhiên, khiến lửa cháy nháy mắt bùng lên tới đỉnh điểm. Cậu ba bước thành hai đi về phía trước.
Hết chương 29