Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 96: Tra công ấy mà tiện thụ



Đợi đến khi Thang Mộ ngủ một giấc tỉnh dậy thì sắc trời đã hoàn toàn tối tăm; dù là có ánh sáng ban ngày thì sơn động cũng không coi là sáng sủa, giờ phút này nó càng thêm tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.

Nói như thế nào đây?

Tỉnh lại dưới tình hình như thế, cảm giác hơi kinh khủng.

Nghĩ như vậy nhưng Thang Mộ cũng không dám tùy tiện lấy thứ gì đó trong túi ảo ra để chiếu sáng, chỉ quấn da thú rúc vào một góc sơn động, ngồi dựa vào tường, cẩn thận suy tính phương pháp chạy trốn an toàn.

"Tỉnh chưa?"

Thang Mộ bất giác ngẩng đầu, phát hiện Sói lão đại chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh nàng, làm nàng rất kinh ngạc chính là, ánh mắt của đối phương rõ ràng là đen nhánh, nhưng trong bóng tối lại phát ra ánh sáng xanh biết -- quả nhiên không hổ là Tộc Sói sao?

"Cái này cho cô."

"A?"

Dựa vào năng lực nhìn ban đêm tuyệt vời của cung thủ, Thang Mộ nhìn thấy bên trong lòng bàn tay của đối phương nắm mấy thứ đồ chơi hình tròn, nàng chần chờ không nhận, rồi sau đó liền nghe được Unruh khẽ hừ một tiếng, vứt mấy thứ trong tay xuống trên đùi đang xếp bằng của nàng, Thang Mộ lập tức cảm giác thấy cứng cứng, cũng không đau lắm, hơn nữa còn có mùi thơm thoang thoảng -- trái cây?

Nàng cầm vật thể hình tròn trên đầu gối lên nhìn, quả nhiên là trái cây, nhưng mà vẫn không dám ăn, chỉ là đặt ở trong tay chơi, còn rất thức thời cúi thấp đầu nói tiếng cám ơn: "Cám ơn đã quan tâm tới người lạ này."

"Đủ." Unruh nghiêng đầu sang chỗ khác, một lát sau, lại xoay đầu trở lại, đưa móng vuốt vuốt vuốt tóc Thang Mộ.

Thang Mộ âm thầm nghiến răng, móng vuốt này tẩy rữa chưa đó?!

Đúng lúc này, Unruh đột nhiên nhạy bén nhìn về phía cửa động, rồi sau đó rống lên: "Lão Wembley!"

Một lát sau, một dáng người thô bỉ xuất hiện ở cửa động, chân sau đứng thẳng nhìn Sói thủ lĩnh chà xát hai tay, cười gian nói: "Lão đại!"

"Ông làm cái gì ở đây?"

"Đi ngang qua, ta đi ngang qua."

"Ngang qua mà tới lui mấy lần?"

". . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Lão Wembley cười khan đi tới, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Lão đại, giống cái này chất lượng không tệ à, có vẻ rất khỏe mạnh, màu lông cũng rất tốt!"

"Đó là đương nhiên." Unruh nhếch cằm lên, đối với giống đực mà nói, đây có thể nói là lời khen vô cùng tốt.

"Hắc hắc he he hắc. . . . . ." Lão Wembley rung rung lỗ mũi mấy cái, cặp mắt bỉ ổi chiếu vào giữa hai chân Thang Mộ, "Lão đại, khắp nơi đều là mùi của ngài nha."

Unruh: ". . . . . ." Mặc dù hoàn toàn mù mờ, nhưng trực giác nói cho hắn biết, loại thời điểm này cái gì cũng không nên hỏi, cam chịu là được rồi!

Thang Mộ: ". . . . . ." Cái tên thô bỉ khốn kiếp này! Rồi sau đó âm thầm may mắn, thừa dịp Sói lão đại đi ra ngoài mình đã nhặt một đống lông sói trong sơn động buột thành chùm rồi cột vào trên đùi, thật là dự kiến trước nha! Nàng bị trí thông minh cao siêu của mình làm cảm động rồi.

"Nói không chừng, trong bụng giống cái này đã có đứa nhỏ của tộc ta rồi."

"! ! !"

Unruh kinh hãi, sau đó dùng một loại ánh mắt "Điều tuyệt diệu nhất trên đời’’ mà nhìn chằm chằm vào bụng Thang Mộ, Thang Mộ bị ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn có chút hơi rét run, không nhịn được lại rụt vào góc tường.

"Vậy, vậy ta hiện tại nên làm như thế nào?"

"Làm như thế nào?" Lão Wembley cũng gặp khó khăn, ông ta chỉ biết làm cho giống cái sinh ra đứa bé, bản thân lại chưa sinh đẻ bao giờ, nhưng vì duy trì hình tượng bác học của mình, hắn quyết đoán nói bậy, "Không sao! giống cái khỏe mạnh sẽ tự sinh ra đứa bé, không cần chúng ta lo lắng."

"Như vậy à. . . . . ." Unruh sờ sờ cằm, đột nhiên ra lệnh, "Từ ngày mai trở đi, đem tất cả chỗ thịt tốt nhất săn được đều đưa tới chỗ ta."

". . . . . . Lão đại ngài muốn làm gì?"

"Làm cho nàng khỏe mạnh!"

". . . . . ."

Thang Mộ đỡ trán, phụ nữ có thai nếu như cứ ăn thịt, ăn thịt. . . . . . Hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn được không?

Hơn nữa. . . . . . Nàng lúc nào thì có? Căn bản bát tự đều chưa được một nét nữa được không?!

Bọn này thật sự chính là sói sao? Ngốc như vậy thật sự là không có vấn đề sao!

Bất kể trong lòng nàng có bao nhiều rối rắm, sự thật tựa như đã không cách nào thay đổi, bởi vì Lão Wembley đã hấp ta hấp tấp chạy đi tuyên bố với đám sói -- đứa bé mới sắp ra đời!

Rồi sau đó, bầy sói bắt đầu điên cuồng vui vẻ.

Thang Mộ đối với lần này bày tỏ tương đối bất đắc dĩ.

Làm cho nàng càng cảm thấy bất đắc dĩ là một đống đầy ắp thịt nướng cùng trái cây trước mặt nàng, Unruh tỏ rõ, trước khi hắn trở lại, nàng phải ăn hết toàn bộ mọi thứ, nếu không thì hắn sẽ tự mình giúp nàng nhét xuống.

Vì vậy, thừa dịp con sói lão đại này không có ở đây, Thang Mộ lặng lẽ đem đống đồ chơi này nhét vào túi ảo, rồi sau đó bán hết, đổi được một sấp nhỏ ngân tệ (tiền bằng bạc) trở lại.

"Ăn rất sạch sẽ đó! "

Sói lão đại trở về thấy mặt đất sạch sẽ tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, rồi sau đó hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chăm chú vào bụng của Thang Mộ, ngập ngừng đưa móng vuốt, hình như muốn sờ một cái.

Thang Mộ một tay che bụng, cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"

Unruh giật giật ngón tay, cuối cùng vẫn là bực mình rụt tay về, lại vẫn chưa thỏa mãn nhìn bụng của nàng một chút: "Giống cái, đứa bé trong bụng cô sao rồi?"

". . . . . ." Nàng làm sao biết được! Căn bản là không có đứa bé được không? !

"Nói chuyện!"

Thang Mộ cắn răng nói: "Vẫn còn rất nhỏ, không cảm giác được!"

"Chậc, thật phiền phức." Unruh khẽ hừ một tiếng, "Vậy lúc nào thì mới có thể cảm thấy?"

"Ba, ba bốn tháng sau đi."

Vào thời khắc này, ánh mắt Unruh khiến Thang Mộ cảm thấy, hắn hận không thể lập tức xuyên qua tới ba tháng sau. . . . . . Quá đáng sợ, khát khao về con cháu của người sói này thật là quá đáng sợ, Thang Mộ không khỏi run lên, ngộ nhỡ bị đối phương biết mình đang lừa dối hắn, đoán chừng sẽ chết vô cùng khó coi. . . . . . Trong vòng ba tháng, nàng nhất định phải chạy trốn, nếu không nhất định phải chết!

"Giống cái." Unruh đột nhiên đứng thẳng người, từ trên cao nhìn chăm chú vào Thang Mộ, "Cô đã có đứa bé của ta, vậy coi như là nữ nhân của ta rồi, ta quyết định cho cô đặc quyền."

"À?" Gì gì? Có thể rời sơn động sao? trong lòng Thang Mộ nhanh chóng phác hoạ đại kế chạy trốn.

"Quyền lợi vuốt ve cằm và bụng ta."

". . . . . ." Đó là gì thế! ! !

Ai muốn làm chuyện đó chứ, khốn kiếp? Nàng mới không có tâm tư trêu chọc chó đâu!

Đang lúc rối rắm, Unruh đã lấy một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nằm trên đất, giống như đã quyết định hạ quyết tâm cực kỳ to lớn gì đó, nói với Thang Mộ: "Đến đây đi."

Thang Mộ sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc nước mắt rơi đầy mặt đưa tay, xoa xoa dưới cằm hắn, rồi sau đó lại gãi gãi cái bụng hắn, lỗ tai Unruh lúc đầu chợt run rẩy, rồi sau đó, cả người buông lỏng xuống. . . . . . Thế nhưng lại khôi phục thành hình dáng con sói khổng lồ; theo động tác của nàng, cái đuôi vui sướng đong đưa, giống như một cọng cỏ đuôi chó lung lay trong gió xuân.

"Tiếp tục, đừng có ngừng!"

". . . . . ." Thang Mộ cam chịu số phận mà gãi rồi gãi, nghe đối phương vui sướng gừ gừ, lặng lẽ nuốt xuống một ngụm rồi lại một ngụm máu, tên này thật sự là sói sao?

Hoàn toàn là chó đó?!

Dĩ nhiên, nàng hoàn toàn không biết, nàng đã được người sói Unruh này cực kỳ tin tưởng, bởi vì, đối với bộ tộc bọn hắn mà nói, cổ họng và bụng là địa phương mềm mại nhất, dễ bị thương tổn nhất trên thân thể, sẽ tuyệt đối không dễ dàng lộ ra cho người khác, chứ đừng nói cho người khác chạm tới.

Có thể dễ dàng đến gần, chỉ có thể là người thân - người có thể giao phó cả tính mạng.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Unruh đã xem Thang Mộ thành người một nhà, dĩ nhiên, hắn hoàn toàn không biết, vị giống cái đang thành thành thực thực mà ung dung thong thả gãi cho hắn này, toàn bộ suy nghĩ trong đầu chỉ có -- làm thế nào chạy trốn từ trên tay hắn.

Tạo hóa trêu ngươi, không gì hơn cái này.

=== ====== ====== =======

Tác giả có lời muốn nói: Nhìn thấy các ngươi yêu cầu Tom ca thu nhận Sói lão đại, ta đành lãnh diễm cao quý 【 sương mù 】 mà cười thôi.

Các ngươi còn chưa có phát hiện bản chất của Tom ca sao? Nàng là cặn bả đó, "đi qua ngàn bụi hoa, một chiếc lá cũng không dính vào người'' cặn bả đó! Nếu như không phải là ta mở bàn tay vàng, nam chủ cũng đã bị hại thảm luôn đó! Dưới bàn tay của tên cặn bả này, cậu em Unruh này bị Tom ca cướp thân xử nam【 tự cho là vậy】chỉ có thể bị lừa thân, gạt tâm rồi sau đó bi thảm bị vứt bỏ, cái này mới đúng nè!

Hưm hưm, các ngươi những kẻ phàm tục môi cá trám này, thật là quá ngây thơ rồi! 【 chống nạnh cười

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv