*đệ khống, muội khống.... ý chỉ đối với đệ đệ, muội muội có ý rất ''thích, cưng chiều, bảo hộ''.
Jarrett là một nhóc con vô cùng biết khiêm nhường, vì thế hắn yên lặng lui về phía sau nửa bước, lùi đến sau Thang Mộ.
"Đặt tay để lên quả cầu thuỷ tinh bên trái". Ngồi ở phía sau bàn chủ trì cuộc kiểm tra, một trong số nam nhân mặc áo bào đen nói, tuy rằng hắn không tự giới thiệu, nhưng nhờ có tả luân nhãn* (sharingan), không,Ngoại quải chi nhãn* Thang Mộ đã biết tên cùng với thân phận học đồ (học việc) ma pháp của hắn.
*Tả luân nhãn (sharingan): là một đồng thuật (dojutsu) tự động bộc phát ở một số thành viên chọn lọc của bộ tộc Uchiha, trong truyện Naruto.
Ngoại quải: theo giải thích trên mạng thì nó có nghĩa là phần mềm phụ trợ dùng cho game hay web như add on/Plugin/phần mềm auto và hack.
Nên *Ngoại quải chi nhãn’’ : có thể hiểu là mắt có chức năng phụ trợ khác, trong trường hợp Thang Mộ là mắt có kèm chức năng kiểm tra thông tin nhân vật.
Đương nhiên, loại kiểm tra căn bản này, có Ma pháp sư chính thức đến mới là lạ đó?
Thang Mộ vươn tay, không chút khách khí đặt lên trên quả cầu thuỷ tinh, âm thầm tụ khí đan điền.... Mà nói ra thì đan điền là nơi nào ấy nhỉ? Nhưng mà đây là thế giới ma huyễn phương tây, hẳn là không cần đan điền đi?
Đang suy nghĩ, Ma pháp học đồ ngồi đối diện nàng mở miệng nói: "Kế tiếp."
"... ..."
Quá nhanh rồi!!!!
Nhìn chăm chú vào quả cầu thuỷ tinh hoàn toàn không phát sinh bất kỳ biến hoá nào, Thang Mộ ôm ngực, yên lặng lui sang một bên.
Tuy rằng là đúng với dự đoán, nhưng loại cảm giác tan nát cõi lòng này là sao? Nàng thỉnh thoảng cũng muốn ''khí phách trắc lậu''* một lần mà, chẳng lẽ Ngựa đực Đại thần đặt cho nàng con đường là phẫn trư ăn hỗ sao?
Bất quá vài giây sau, Thang Mộ hiểu được, con đường của nàng không phải là phẫn trư ăn hổ, mà là chức nghiệp so với vật hi sinh còn thê thảm hơn .... Cỏ dại!
Đúng vậy, nàng chính là cỏ dại làm nền cho đoá hoa hồng nam chủ!
Nháy mắt khi Jarrett đưa tay đặt trên quả cầu thuỷ tinh, dưới tay của hắn toả ra quần sáng trắng lấp lánh.
Nhìn thấy phản ứng như vậy, mấy người Ma pháp học đồ đều đứng lên, lý do rất đơn giản, nếu cầu thuỷ tinh sáng lên chứng tỏ người kiểm tra có thiên phú tu luyện ma pháp, về sau này ít nhất cũng cùng cấp bậc với họ, huống chi hắn vẫn là một đứa nhỏ, chỉ cần thiên phú không quá kém, thậm chí còn có khả năng trở thành ma pháp sư chính thức, lễ độ chút cũng không sai.
"Đến đây, bây giờ xin để tay lên quả cầu bên phải, đây là kiểm tra thuộc tính của ngươi."
Đây là thực tế của xã hội .....
Nhưng Thang Mộ không rãnh để suy nghĩ đến vấn đề nhỏ này.
Nguyên nhân ở nơi khác, trong chớp mắt vừa rồi, nàng rõ ràng cảm nhận được một chút không thích hợp, giống như một cơn gió lạnh thổi qua, làm cho cả người nàng không được tự nhiên.
Ban đầu nàng tưởng là kẻ địch, nhưng sau khi mở bản đồ ra, phụ cận đều là điểm màu lam, điều này chứng tỏ không ai có địch ý với bọn họ.
Sau đó, nàng linh quanh chợt loé, bắt đầu cẩn thận xem xét tư liệu của người đó.
Rồi sau đó, kinh hãi.
Gần đó vậy mà có vài người đã trên cấp 15.
Cấp 15 nghĩa là gì?
Phải biết rằng, những vị phụ trách kiểm tra ma pháp này cấp bậc tối đa cũng mới cấp 9.
Ở [Long chi cốc], cấp bậc đạt 15 có thể tiến hành chuyển chức nghiệp lần đầu, tỷ như cung thủ có thể lựa chọn chuyển chức trở thành hiệp khách hoặc thần tiễn.
Mà thật như thế, nàng đã thấy chỗ mấy người kia, chức nghiệp đều không phải là ma pháp học đồ mà là Ma pháp sư chính thức, vừa cẩn thận xem xét tư liệu, Thang Mộ bừng tỉnh, những người này chính là .... dẫn mối nha.
Tại đại lục này, hệ thống học tập ma pháp hầu như có hai con đường:
Một, tìm lão sư tốt, lấy thân phận đệ tử chính thức đi theo hắn hoặc là tiến vào Tháp ma pháp, tiến hành học tập 1v1, vận khí tốt, chờ sau khi lão sư chết có thể kế thừa toàn bộ di sản, đương nhiên, có thể đạt được mục tiêu này chỉ có một phần vạn người may mắn.
Hai, tiến vào trường học, nhận giáo dục 1vs n, đương nhiên, cũng có không ít người thông qua con đường thứ hai đi đến con đường thứ nhất.
Mà những người Thang Mộ nhìn thấy này, có vẻ chính là các hội học sinh đến kéo tân sinh.
Thành công đạt tới "Nhóm cầu thuỷ tinh" Jarrett tự nhiên đã lọt vào tầm mắt của họ, giờ phút này bọn họ chính là xoa tay, chờ hắn kiểm tra chấm dứt, liền đến đây cướp ngừơi.
Chắc là vì khao khát đáng khinh của nội tâm họ quá mạnh mẽ, vì thế Thang Mộ cảm nhận được.
Cùng lúc đó, Jarrett kiểm tra cũng có kết quả.
Thời gian tiếp xúc với cầu thuỷ tinh càng dài, sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, một lát sau, hắn buông lỏng tay ra, lui về phía sau.
Trong nháy mắt hắn rời đi, quả cầu trong suốt vô cùng không khoa học phátra nhiều loại màu sắc.
''Thuộc tính của ngươi là .....'' Ma pháp học đồ vội vàng cầm bút ghi, ''Nước lửa song hệ, không, còn có đất, gió? Quang (Ánh sáng)? Lôi?''
Không hổ là nam chủ mà!
Thang Mộ kích động, nàng biết mà! Nàng biết mà!!!
Bàn tay vàng sao mà không oanh oanh liệt liệt được?
Tiểu thiên tài toàn hệ cái gì đó vĩnh viễn không phải là huyền thoại!
Nhìn đi, vị Ma pháp học đồ cũng không dám ghi lại!
Nhìn đi, hắn buông sổ tay!
Nhìn đi, hắn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nam chủ!
Nhìn đi, hắn nói: "Vậy mà là toàn hệ, thực là đáng tiếc......."
Nhìn đi, ...... chờ đã, hắn nói cái gì?
Thang Mộ hoài nghi chính lỗ tai mình, cũng may nàng mặt than, vô luận nội tâm tiến hành đầu tranh kịch liệt cỡ nào, trên mặt vẫn như trước không có biến đổi gì.
"Đáng tiếc? Có ý gì?"
Kết quả nàng thành công chiếm được một ánh mắt khinh thường.
''Tỷ tỷ''. Tay nhỏ bé của Jarrett bắt lấy vạt áo nàng, nhè nhẹ kéo kéo, ''Chúng ta trở về đi''.
''... ...... ...'' Thang Mộ cúi đầu, bởi vì đối phương cũng cúi đầu xuống, nàng không nhìn rõ được mặt Jarrett, lại có thể cảm nhận được hơi thở bất an của hắn.
Nàng xác định, đứa nhỏ này biết toàn hệ ý nghĩa là cái gì.
Dù mặc kệ là cái gì, có vẻ không phải chuyện tốt.
Hiện tại nàng hiểu được...... vốn nàng nghĩ nam chủ nhà nàng đi là con đường cực phẩm thiên tài, kết quả lại là con đường đổi đời của gỗ mục...... Bàn tay vàng biến thân ơi, ngươi rốt cục ở nơi nào!!
''Mau tránh ra chỗ kia, kế tiếp''.
Đây là hiện thực xã hội mà.......
Thang Mộ không khỏi cảm thán lần thứ hai, nàng nhún vai, kéo tiểu quỷ đang mất mát nhà mình về, cho đến lúc nàng nghe một câu.
''Thật là lãng phí thời gian''.
Lời này thanh âm cũng không lớn, nhưng cũng đủ để Jarrett vốn đang bị thất bại đả kích nghe rõ, trong một chớp mắt, Thang Mộ mẫn cảm nhận thấy hắn run run.
Vì thế nàng dừng cước bộ, xoay người trở lại.
''Ngươi muốn làm gì?''
''Ta muốn kiểm tra lần nữa!''
Thang Mộ không chút khách khí liếc mắt nhìn đối phương một cái, bởi vì mặt than, cái liếc mắt này rất có sát khí, dứt lời, nàng không chút khách khí từ túi lấy bốn xâu tiền nhỏ đập lên bàn của đối phương, túi tiền này là lúc ra ngoài vì đề phòng tình huống đột ngột phát sinh mà chuẩn bị, vừa vặn đủ 100 kim tệ.
''Ta muốn kiểm tra lại bốn lần!''
''... ....''
Thang Mộ ôm lấy tiểu quỷ nhà mình, sờ sờ đầu hắn: ''Như thế nào? Không được?'' Tiếp theo đến bên tai tiểu quỷ nói: ''Hắn cảm thấy chúng ta lãng phí thời gian, chúng ta liền đơn giản lãng phí nhiều một chút."
Thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại đủ để đối phương nghe được.
Hắc bào ma pháp học đồ vốn đang nói chuyện, sắc mặt giận dữ, muốn xông lên, lại bị đồng nghiệp kéo lại.
''Vị tiểu thư này, các ngươi muốn kiểm tra lần nữa cũng được, nhưng mà xin xếp hàng một lần nữa''.
Những lời này chính là cạm bẫy, cãi nhau chính là một loại hình thức chiến tranh, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mà ba lần thì cũng suy kiệt; Lúc này mà lùi bước, chắc chắn chính là sợ hãi, nhưng lời nói của đối phương vô cùng có lý, Thang Mộ nếu dây dưa làm càng, không thể nghi ngờ sẽ trở thành kẻ thù chung của nhân dân.
Nhưng mà, nàng sẽ dễ dàng mắc mưu sao?
Chỉ thấy Thang Mộ xoay người lại, từ trong túi tiền lấy ra hai ba xâu tiền, hướng mọi người phía sau nói: ''Các vị, ta lát nữa có việc gấp, có thể phiền mọi người cho ta nhập đội không? Đương nhiên, để cảm tạ mọi người đã giúp đỡ, mỗi một người hảo tâm nguyện ý nhường vị trí, ta đều trả 10 kim tệ làm bồi thường.''
Vốn đang xem náo nhiệt, mọi người ồ lên, đây là cái gì?
Đây là ưu nhạc mỹ*... không đúng, là coi tiền như rác mà!
*’’Ưu nhạc mỹ’’: là một hãng trà sữa, có Giang Ngữ Thần và Jaychou đóng quảng cáo trong đó:
Cảnh 1: Trạm xe buýt
Ngữ thần: Vĩnh viễn có xa lắm không?
Kiệt Luân: Chỉ cần tim đang đập, vĩnh viễn sẽ rất xa rất xa..
Ngữ Thần: Tim anh đập nhanh thật đấy.
Kiệt Luân: Shh. Đó là một bí mật. Bởi vì em là ưu nhạc mỹ của anh.
Cảnh 2: Quán cà phê
Ngữ Thần: Em là gì của anh?
Kiệt Luân: Em là ưu nhạc mỹ của anh.
Ngữ thần: Hoá ra em là trà sữa à!
Kiệt Luân: Như vậy anh có thể ôm em trong lòng bàn tay rồi.
Cảnh 3: Trường học
Ngữ thần: Anh thích gì ở em?
Kiệt Luân: Thích ưu nhã, vui vẻ, lại xinh đẹp. (ưunhã, khoáinhạc,mỹlệ)
Ngữ thần: Anh đang nói trà sữa Ưu nhạc mỹ à
Kiệt Luân: Em chính là ưu nhạc mỹ của anh mà.
Không hiểu gì luôn @-@
Chỉ cần đứng tại chỗ, không những được xem náo nhiệt còn có thể thu được 10 kim tệ, tương đương với cuộc kiểm tra hôm nay miễn phí.
Nhìn thấy biểu tình của mọi người, Thang Mộ tuy rằng nội tâm rĩ máu nhưng ngoài mặt vẫn duy trì biểu tình ''tài đại khí thô''*, cầm túi tiền trong tay ném hướng về thanh niên đứng phía sau: ''Có thể phiền ngươi giúp ta phát xuống dưới không?''
*Tài đại khí thô: là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục, nhưng ở đây có vẻ là ý khoe khoang sự giàu có.
''...... Đương, đương nhiên''. Thanh niên bị tiền nện trúng tay làm run rẫy.
Làm xong hết nàng lại lần nữa xoay người lại, nhìn về phía nhóm học đồ đang kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, vô cùng không có phúc hậu hỏi:
''Như vậy, giờ chúng tôi có thể kiểm tra chưa?''
''... .........''
Bất chấp đối phương chưa trả lời, Thang Mộ trực tiếp nắm tiểu móng vuốt của Jarrett, hướng lên trên cầu thuỷ tinh rất nhanh mà ấn bốn lần.
Sau đó bình tĩnh hỏi: ''Chơi đã chưa?''
Nhóm ma pháp học đồ: ''... ....'' Súcvật, đây là đợt kiểm tra nghiêm túc ngươi chơi cái lông gì chứ!!!!
Có lẽ là được an ủi, Jarrett cư nhiên cũng bình tĩnh mà gật đầu: ''Chơi đã''.
''Vậy chúng ta về nhà!''
Cảm thấy mỹ mãn, Thang Mộ ôm nhóc con nhà mình nhẹ nhàng bay bổng mà đi, lưu lại một đống biểu cảm ''Khốn kiếp'' ''Coi tiền như rác'' của mọi người.
Ôm Jerry chạy tốc hành đến một cái hẻm nhỏ không người, Thang Mộ vui sướng mà nhảy tại chỗ mấy cái: ''Không nghĩ tới ta sinh thời cũng có thể giả bộ ''khí phách trắc lậu''* một lần, thật sảng khoái ha ha ha!!!!'' Nếu không phải còn đang ôm cậu bé, nàng thậm chí muốn lộn mèo vài lần, dù sao thân thể này cũng rất linh hoạt.
*khí phách trắc lậu : diễn tả việc nhuệ khí cùng tài hoa đều hiện rõ ra bên ngoài, có vẻ chưa thành thục trưởng thành, nhưng kiêu hãnh, thậm chí kiêu ngạo. Hoặc diễn tả những người kiêu ngạo, cậy mạnh, háo thắng.
''......Tỷ tỷ.... ....''
''Cái gì?"
''Ngươi ...... bị kích động sao?''
''... ...... ....''
Này này, đây là cách nói uyển chuyển của bệnh thần kinh sao?
Bất quá, vẫn là thực thích ha ha ha, Thang Mộ cười ''sắt sắt'' vài tiếng, cho đến khi làm Jarrett sợ tới mức trượt xuống mà ngồi xổm một góc không dám quay đầu lại.
Hơn nữa, sự tình cũng không phát triễn theo hướng tệ hại hơn -- Lúc trước Thang Mộ từng kiểm tra trang bị vài vị ma pháp học đồ, sự thật chứng minh, bọn họ không chỉ có cấp bậc thấp mà trang bị cũng kém, có thể thấy họ không phải là đệ tử hoặc thân tín của nhân vật cao cấp, mà lại nói, cũng chỉ có nhân tài không có chút căn cơ gì mới bị phái ra làm loại việc này, đối với tu hành ma pháp không chút ích lợi ngược lại còn làm lãng phí thời gian nữa.
Huống chi nàng cũng ngoài miệng ép buột, tiện thể dùng tiền đập người, hẳn là không đến mức đắc tội Hội Ma pháp sư đi .... Chắc vậy ... Dù sao tính luôn mấy học đồ kia, ở gần đây không ai đột nhiên biến thành điểm đỏ đối địch cả.
Nhưng mà, hành động hôm nay của nàng ít nhiều có chút lỗ mãng.
Từng bước tỉnh táo lại Thang Mộ nghĩ như thế, nhưng mà, nếu lập lại lần nữa, nàng phỏng chừng cũng vẫn làm như vậy.
Bởi vì nàng phát hiện mình chính là người rất bao che khuyết điểm -- tiểu quỷ nhà nàng, chỉ nàng mới có thể khi dễ!
Thật sự là.....
Trước đây không có đệ, không biết rằng đệ đệ tốt, nay có đệ, mới biết đệ khống cao.
Tốt tốt.... Thang Mộ bị chính mình làm cảm động.
Bất quá có câu kêu là cái gì ấy nhỉ? Đúng rồi, vui quá hoá buồn.
Ngay lúc Thang Mộ đang xúc động, hai thân hình một lớn một nhỏ xuất hiện ngay tại đầu hẻm.
Người nhỏ còn trông rất quen mắt.
Chỉ thấy nàng ta duỗi ngón tay ra, kêu lên: ''Mẹ, chính là nàng ta bắt nạt con!!!''
''... ...... ....''
Thang Mộ nhìn chăm chú vào cây gậy to trong tay "mẹ", nhất thời đổ mồ hôi lưng.
''Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!!!!''