Thang Mộ tự cho ban nãy là ảo giác, lần nữa đầu quân vào hàng ngũ cướp thịt, trên thực tế, không chỉ có cướp thịt, nàng còn ra sức uống rượu -- mặc dù nàng cũng không mê thứ đồ uống này, nhưng hiện tại quan trọng là không khí! Không khí đó!
Dù sao say rượu coi như là trạng thái khó chịu, uống một bình dược thuỷ đặc biệt thì có thể khôi phục được..., dĩ nhiên, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không nàng sẽ không làm như vậy, dù sao vậy cũng quá mức lãng phí.
Uống rượu say nha, ngủ một giấc không phải tốt rồi sao?
Còn có đệ đệ nhà mình ở đây, Thang Mộ không lo lắng mình sẽ say khướt ở ven đường không người nào đỡ đâu!
Thế nhưng, nàng lại thật sự say.
Từ đầu đến cuối luôn trầm mặc theo sát bên người nàng, Jarrett tìm đúng cơ hội, ôm nàng trở về, những ánh mắt lộ liễu dọc theo trên đường đi kia làm hắn không mấy vui vẻ, vì vậy hắn tìm một cái áo choàng đen dày dặn đắp kín tỷ tỷ trong ngực mình, nếu như không phải lo lắng nàng hô hấp không thuận, hắn thậm chí một khe hở cũng không muốn lộ ra.
Thang Mộ không biết chút nào về chuyện này, hít mũi một cái, lại nghiến răng, không chút khách khí lật người trong vòng tay của Jarrett, mặt dán chặt ngực hắn, lần nữa ngủ thật say.
Jarrett cúi đầu, nhìn chăm chú vào cô gái trong ngực bởi vì uống rượu say mà gương mặt hồng hồng khác thường, trong hô hấp thậm chí cũng thoang thoảng mùi rượu, trong lúc chưa phát giác, trên mặt hắn cũng dâng lên sắc đỏ nhàn nhạt, đối lập với bộ quần áo trắng tinh càng làm nổi bậc thêm, cũng may ánh lửa chiếu sáng cũng không rõ ràng.
Jarrett mấp máy môi, siết chặt vòng tay, bước nhanh về phía khách sạn.
Mặc dù có thể lợi dụng ma pháp để đi nhanh hơn một chút, nhưng Jarrett bất giác không sử dụng, ước chừng là vì. . . . . . cơ hội như vậy, thật sự quá ít?
Hắn lưu luyến không rời nhìn ngắm cô gái ngủ say trong lòng, cuối cùng vẫn cẩn thận đặt trên giường, đỏ mặt giúp nàng bỏ giày ủng và bộ Ngân Giáp làm nàng ngủ không thoải mái rồi nhét vào chăn, Jarrett ở bên giường nửa quỳ nữa ngồi, đôi tay nắm chặt bàn tay cô gái bên mép giường nhỏ giọng thở dài: "Tỷ tỷ, xin tha thứ cho đệ."
Hắn cũng không muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, nhưng mà, lại ức chế không được khát vọng nội tâm.
Hắn thật muốn biết. . . . . . Tỷ tỷ nghĩ như thế nào.
Song lại lo sợ sẽ nhận được câu trả lời phủ định.
Lẳng lặng trầm mặc hồi lâu, Jarrett bỗng nhiên giơ tay lên, trong đôi mắt xanh thẳm tràn đầy tia sáng mang sắc thái cố chấp, hắn hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn mở miệng nhẹ nhàng kêu: "Tỷ tỷ."
Kêu liên tục vài tiếng, hắn rốt cuộc nhận được một tiếng mơ mơ màng màng đáp lại của đối phương --
". . . . . . Hả?"
Lúc trước nói cho tỷ tỷ về chuyện "Trái cây", Jarrett hơi che giấu một chút, đó chính là, nó không chỉ là dấu hiệu cầu ái, còn có một chút hiệu quả đặc biệt.
Cũng không phải là thôi tình hay là cái gì khác, mà là. . . . . . Có thể kiểm tra tình cảm.
Trong tập tục của trấn này, sau khi hai bên đều ăn trái cây mà đối phương tặng cho, sẽ hỏi thăm lẫn nhau một vài vấn đề, để khảo nghiệm tình yêu đối phương là có chân thành hay không.
Nếu như từ góc độ ma dược mà nói, bản thân trái cây này chính là nguyên liệu chế luyện "dược thủy nói thật" .
Trong lòng Jarrett tràn ngập áy náy, hắn cũng không muốn sử dụng loại thủ đoạn viễn vông thậm chí có thể nói hèn hạ này đối với tỷ tỷ, nhưng lại không có cách nào ngăn nội tâm**.
Cho nên hắn mới trơ mắt nhìn tỷ tỷ mình uống rượu, ít nhất. . . . . . Ít nhất nàng uống say rồi, có lẽ sẽ không nhớ hắn đã từng hỏi cái gì đúng không?
Hoặc là, nàng dứt khoát vì ngủ say mà không cách nào trả lời. . . . . . Như vậy, hắn mặc dù sẽ không cam tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì nữa.
Dù sao, đó chính là số mạng, không phải sao?
Mà giờ khắc này, hắn cũng không biết, số mạng rốt cuộc là đứng ở bên hắn, hay vẫn là có ý định đẩy hắn vào vực sâu.
"Tỷ tỷ."
"Cái gì?" trong giọng nói cô gái chứa nồng đậm ngáy ngủ cùng một chút bực mình-- hình như là bởi vì bị quấy nhiễu giấc mộng đẹp.
"Tỷ. . . . . . Sẽ thích người như thế nào?"
Không dám hỏi "Tỷ là có thích đệ hay không" hoặc là"Tỷ có người trong lòng hay không", nếu như nhận được câu trả lời phủ định hoặc là nhận được lời khẳng định, hắn không biết sẽ làm như thế nào.
Ít nhất. . . . . . để cho hắn một mục tiêu để nỗ lực chứ?
"Thích. . . . . . Người?" Trong giấc ngủ mê, cô gái trầm mặc rất lâu, đến khi hắn cho là đối phương không trả lời thì nàng đột nhiên mở miệng, "Chưa từng nghĩ tới chuyện đấy. . . . . ."
". . . . . ." Jarrett thở phào một cái, trong lòng không rõ là may mắn hay là mất mát, rồi sau đó hắn hỏi lần nữa, "Như vậy, tỷ tỷ cảm thấy, đệ. . . . . . như thế nào?"
"Jerry? Rất tốt nha, trên thế giới này, tỷ thích đệ nhất."
Thích nhất. . . . . . Thích nhất. . . . . . Thích nhất. . . . . .
Jarrett đột nhiên dùng một tay khác che trái tim, một thứ vui vẻ chân thực từ vị trí đó theo dòng máu sục sôi khuếch tán đến từng góc thân thể, mỗi một giọt xương tủy, từng lỗ chân lông, mỗi một tế bào đều giống như đang ca xướng một bài thánh ca tuyệt vời.
"Chỉ là, đệ chừng nào thì mới có thể tìm cho tỷ một em dâu đây?"
". . . . . ."
Từ trên thiên đường bị đánh vào địa ngục, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi?
Jarrett cười khổ ra tiếng, dời tay không chút khách khí chọc chọc vào gương mặt hồng hồng vô cùng mềm mại của tỷ tỷ mình: "Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc còn có thể chậm chạp tới cỡ nào nữa?"
"Tỷ mới không ngốc! Tỷ rất thông minh đó!"
"Đúng, đúng."
Jarrett thở dài, mặc dù không nhận được đáp án như mong ước, nhưng ít ra, ở trên thế giới này, hắn đối với tỷ tỷ mà nói là quan trọng nhất, cái này là đủ rồi. . . . . . Chỉ cần điểm này không thay đổi, hắn đã thỏa mãn, hắn nên thỏa mãn, hắn cần phải thỏa mãn. . . . . . Đúng không?
Lại không nghĩ rằng, lại nhận được một công kích ngược trở lại.
"Thiệt là. . . . . . Jarrett, đệ cái Đại Ma Pháp Sư này!" Cô gái mơ hồ lẩm bẩm, "Đệ rốt cuộc thích cô gái như thế nào vậy?"
Cũng cùng ăn quả Nói thật, Jarrett tâm niệm vừa động, một câu nói lập tức bật thốt lên: "Như tỷ tỷ vậy."
". . . . . ."
Đương nhiên không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Jarrett lại giống như nhận được khích lệ nào đó, cúi đầu khẽ lại gần bên tai đối phương, nhỏ giọng nỉ non: "Trên thế giới này, đệ cũng thích tỷ nhất."
"Nhưng mà, không phải cái thích giữa người thân."
"Tỷ tỷ rốt cuộc lúc nào mới có thể chú ý tới đệ đã không còn là đứa bé đây?"
Sau khi nói xong, hắn hơi hơi nghiêng mặt, tại bên má của tỷ tỷ ấn xuống một nụhôn nhàn nhạt, cảm thụ được gương mặt đối phương bởi vì say rượu mà có chút nong nóng, mỉm cười lên tiếng: "Bất quá, không chú ý tới cũng không sao cả, chỉ cần tỷ tỷ có thể tiếp tục làm bạn với đệ, đệ đã rất thỏa mãn rồi."
Làm xong tất cả, hắn hơi lui về phía sau, nâng bàn tay ấm áp mà mềm mại của cô gái lên, giống như lúc ban ngày Thang Mộlàm với hắn -- nhẹ nhàng ấn môi trên mu bàn tay trắng noãn đó.
"Tỷ tỷ, ngủ ngon."
Rồi sau đó, hắn nhét tay tỷ tỷ vào trong chăn, lại tỉ mỉ sửa sang lại giường đệm, xác định nàng sẽ không cảm lạnh rồi mới xoay người rời đi.
Một lát sau, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.
Yên lặng đứng ở cửa, Jarrett giống như lơ đãng nhìn hướng về một góc, rồi sau đó hạ giọng nói: "Tỷ tỷ đã ngủ rồi, không nên đến quấy rầy nàng."
". . . . . ."
Cho đến lúc trên hành lang khách sạn không còn bóng lưng trắng đó nữa, linh thể núp ở trong góc mới thở phào một cái.
"Ta. . . . . . Ta mới vừa rồi không phải nghe lầm cái gì chứ?" Kirsten một tay vịn tường, một tay kia nâng trán, hướng về cô gái bên cạnh xác nhận nói, "Ta nhất định là uống nhiều quá phải không?"
"Có muốn giả bộ ngu hay không là quyền tự do của ngươi."
". . . . . ." Pháp Thánh tóc bạch kim rốt cuộc không thể tiếp tục giữ vững khuôn mặt đờ đẫn nữa, hắn chậm rãi nghiêm mặt, thở dài nói, "Ta sớm nên chú ý tới, đứa bé kia. . . . . . Jarrett, tình cảm đối với nàng ta, đã trong quá trình nhớ nhung cùng tìm kiếm lâu dài, biến chất."
"Nhưng là. . . . . ." Kirsten lần nữa thở dài, "Như vậy. . . . . ."
Dựa vào tường mà đứng, cô gái váy đen nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng xoay người rời đi.
"Này, ngươi muốn đi đâu?"
"Không nghe thấy hắn nói gì sao?" Ysasi tái diễn lời Jarrettnói, "‘ không nên đến quấy rầy nàng ’, hay là ngươi muốn ở chỗ này canh giữ cả đêm?"
". . . . . ."
Đêm này, có người tuyên bố cảnh cáo, có người lọt vào rối rắm, có người bề ngoài lạnh lùng rời đi, cũng có người. . . . . . Lăn lộn khó ngủ.
Thang Mộ hai tay run rẩy cầm mép chăn, không ngăn được trợn to hai mắt, mới vừa rồi. . . . . . Nàng đã nghe được cái gì?
Nếu sớm biết, vào lúc nghe thấy Jarrett gọi mình, nàng cũng sẽ không sử dụng dược thuỷ để giải trừ trạng thái say rượu này, nếu như thế sẽ không nghe được cái gì cả, cũng sẽ không rối rắm giống như bây giờ.
Hắn rốt cuộc nói cái gì a a a! ! !
Thời điểm vừa rồi hắn hôn nàng, trái tim của nàng cũng sắp nhảy ra ngoài!
Cũng may mặt là mặt than, mà nhiệt độ hình như cũng bị đối phương coi là hiện tượng say rượu bình thường, nếu không tuyệt đối sẽ lập tức bị lộ có được hay không! ! !
Khốn kiếp!
Nàng tự nhiên tiện tay giải trừ trạng thái làm chi vậy!
Nàng cũng không nên tò mò rằng đệ đệ nhân lúc nàng uống say coi mình thành hốc cây muốn thổ lộ bí mật gì!
Nàng cũng không nên khi đối phương hỏi xong vấn đề thứ nhất thì cho là hắn có phiền não thời kỳ trưởng thành!
Nàng cũng không nên muốn nhân cơ hội hỏi thăm đệ đệ mình thích loại hình gì!
Nàng. . . . . . Nàng căn bản không nên uống rượu, khốn kiếp! ! !
Cho nên là, nàng hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì mới phải đây?
Chuyện này. . . . . . Có lẽ thật sự là không cách nào sửa chữa. . . . . .
=== ====== ====== ====== ===
Tác giả có lời muốn nói: XD¬DD các ngươi mấy tên ngu ngốc này có phải cho rằng ta lại muốn làm đảng giả tựa đề nữa phải không? Hoàn toàn không có ôm kỳ vọng nào mà vào xem đúng không? Ha ha ha, kết quả là thất kinh đi ←. ←
Vừa nghĩ tới vẻ mặt ngu ngốc của mấy người, ta nở nụ cười từ tận trong đáy lòng xd¬dd không sai, thổ lộ đó, thổ lộ đó ha ha ha.
Vậy thì Tom ca, ngươi nghĩ làm sao làm đây? Trở về hiện đại sao? Coi chừng một giây thay đổi thành kẻ cặn bã.