Lúc tỉnh lại ta thấy mình ở sông Thế Tầm, bên cạnh là Cẩm thúc mất tích đã lâu.
Ta không kịp suy nghĩ tại sao mình lại ở đây, “Ta muốn đi tìm hắn! Cẩm thúc người có biết hắn ở đâu không? Ta muốn tìm hắn! Thật sự…muốn tìm hắn…”
Ta chỉ biết là ta rất muốn đi tìm hắn.
“Đứng lại!” Là tiếng quát của Cẩm thúc.
“Cẩm thúc, người nhất định biết hắn đang ở đâu đúng không, nói cho ta biết, cầu người…Nói cho ta biết…” Ta cầu xin.
“Tiểu tử ngươi đứng lại cho ta! Ngươi có biết tên kia thiếu chút nữa đã giết chết ngươi không?!”
“…” Ta biết, nhưng ta thà là cái gì cũng không biết, ta không muốn nhớ lại, coi như ta đã quên hết đi, ta chỉ muốn Ngụy Ương, hắn làm gì cũng được, ta chỉ muốn hắn.
“Nói cho ta biết hắn ở đâu…”
Cẩm thúc không đáp chỉ nhìn ta chằm chằm. Lúc trước khi ta làm sai chuyện gì, hắn cũng nhìn ta như vậy, cho đến khi ta dừng lại. Nhưng lần này…Ta thật sự không thể dừng lại.
Ta cắn răng đi một đoạn xa. Cẩm thúc không giúp ta cũng được, mặc kệ Ngụy Ương đang ở đâu, ta tự mình đi tìm, hắn ở đâu ta cũng sẽ tìm được, nhất định sẽ…
Ta không biết mình đã đi bao lâu, mọi thứ xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mỗi nơi đều giống như chỗ mà Ngụy Ương đã dẫn ta đi.
Ân…Thật sự thì người sống ở đâu cũng giống như nhau, ta tùy ý nhìn thoáng qua, hắn liền giống như hòa vào đám đông những con người ở những nơi đó, mỗi nơi mỗi chỗ đều cho ta cảm giác, Ngụy Ương đang ở trong đám đông đó, chờ ta đến tìm hắn.
Mỗi nơi mỗi chỗ đều cho ta cảm giác như vậy, không ngừng hy vọng, không ngừng thất vọng. Ta chỉ có một ý niệm trong đầu, trừ điều đó ra, ngay cả khái niệm về thời gian cũng mất đi. Ta đã ra ngoài bao lâu rồi? Vài canh giờ? Vài ngày? Mấy tháng? Hay là đã qua mấy năm? Ta là lý ngư yêu, thời gian dài trôi qua ta vẫn duy trì hình dáng như cũ, nhưng chỉ có một mình ta thì thời gian dài đằng đẵng có ích lợi gì chứ?
Chỉ là không ngờ, mặc dù không ngừng thất vọng nhưng lòng ta vẫn như cũ chưa từng dao động, điều đó cũng tốt, ít nhất ta vẫn có thể chống đỡ tiếp tục tìm hắn.
Có đôi khi ta nghĩ cứ đi tìm như vậy cũng tốt, từ nay về sau không biết đáp án, không có “tại sao”, toàn bộ “tại sao” đều đã trở thành câu hỏi không lời giải, không có hy vọng, cũng không phải thất vọng, ít nhất ta vẫn có thể tin tưởng Ngụy Ương yêu ta…
Lại đi đến một nơi khác, ở cửa thành treo một bảng hiệu thật to viết “Dung Châu”.
Trên đường nghe nói, Dung Châu có một thiếu niên trẻ tuổi chuyên kể chuyện, trong bụng chứ đầy những câu chuyện cổ tích kì quái hiếm có, nếu Ngụy Ương ở đây, hẳn cũng sẽ muốn đi nghe kể chuyện.
Nhìn đường lớn ngựa xe như nước, có lẽ Ngụy Ương ở đây, đang lẫn trong đám người này.
Tiên sinh kể chuyện kia tên là Liễu Khanh, mọi người vây quanh hắn, chính hắn lúc kể chuyện cũng hớn ha hớn hở, chuyện từ lúc Bàn Cở khai thiên lập địa đến bí mật khuê phòng của các đương kim hoàng thượng, hắn dường như không có chuyện nào không biết.
Hắn kể đến con lý ngư yêu màu đỏ ở sông Thế Tầm, nghe hắn sống động như thật kể chuyện con ngư yêu kia si tình cố chấp, dường như lời hắn kể đều là thật.
“Yêu tinh rốt cục vẫn là yêu tinh, trong lòng chỉ rắp tâm mê hoặc người khác, tiên sinh nói…loại si tình kia, sao không nói yêu tinh làm hại bao nhiêu người tan nhà nát cửa?” Đột nhiên có một thanh âm tức giận vang lên, thanh âm kia dường như đang run rẩy, là vì chán ghét sao?
Ta không kiềm được nhìn sang, ban đầu ta không hy vọng là hắn, ta chỉ hy vọng sau này không tìm thấy hắn, chỉ cần không phải là hắn…Thế nhưng…
Đó thật sự là Ngụy Ương. Hắn ngồi bên bàn, cách tiên sinh kia rất xa, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng, hắn nói trong lòng yêu tinh chỉ mê hoặc người khác, yêu tinh làm hại người khác tan nhà nát cửa, hắn cách ta xa như vậy, một mảnh áo của hắn ta cũng không chạm tới được.
Hắn ghét yêu tinh, cho nên…Hắn có phải cũng ghét ta hay không…
Ta rất muốn xông đến hỏi hắn vì sao.
Nhưng ta không làm được. Hắn nhanh chóng đứng dậy rời đi. Hắn đi rất nhanh, ha ha, hắn có lẽ biết ta đang ở đây, quả nhiên là ngay cả cùng ta ở một nơi cũng không muốn.
Thấy hắn càng lúc càng xa, ta lại không có dũng khí đi đến giữ hắn lại, cho dù chỉ để hỏi một câu “tại sao”.
—— tại sao lại ghét yêu tinh như vậy lại còn muốn cùng ra một chỗ, cướp đi sự thành tâm của ta?
Tiên sinh kể chuyện kia phe phẩy quạt cười, “Người đó là tiểu thiếu gia của Ngụy gia, nghe nói lúc hắn mười mấy tuổi Ngụy lão gia cưới một nam thiếp về nhà, không bao lâu cả nhà đều bị người nọ hại chết, lúc đó mới biết thì ra tiểu thiếp kia là yêu tinh. Ân… Dường như cũng là lý ngư yêu màu đỏ ở sông Thế Tầm.”
“Chẳng trách hắn như vậy, thật là đáng thương.” Mọi người xung quanh hòa theo, người kể chuyện kia dửng dưng cười cười, tiếp tục kể chuyện của hắn, ta ngay cả mắng hắn vô tình cũng không làm được.
Mà chuyện bọn họ nói, Ngụy Ương lại chưa từng kể với ta.
Ta chạy ra ngoài, thật sự không muốn nghe nữa.