Lời của đối phương khiến cô nhớ đến một vài chuyện nào đó, sắc mặt có chút thâm trầm.
Cô rũ mi, bước hai bước đến trước mặt nữ sinh nọ.
Đối phương có hơi run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng mạnh miệng, người chị em phía sau cô ta khẽ kéo góc áo của cô ta, bảo cô ta cẩn thận chút.
“Cậu, cậu phát bệnh rồi đúng không, cậu đừng làm bậy, trường học sẽ không bỏ qua cho cậu đâu !”
Lục Miên nhìn đám nữ sinh rõ ràng rất yếu đuối nhưng vẫn treo câu nói không buông tha cho cô trên miệng này, đột nhiên tà ác nhếch môi lên khiến gương mặt xinh đẹp trông vừa lạnh lùng vừa hung ác.
Cô từ từ tiến lại gần bọn họ.
“A—”
“A—cứu mạng với –” Tiếng hét liên tiếp vang lên.
Lục Miên cảm thấy mình cực kỳ vô tội luôn, nếu cô thật sự muốn ra tay thì đám người này còn cơ hội phát ra tiếng kêu cứu chắc.
“Đừng hét nữa !” Lục Miên buồn bực xoa xoa huyệt thái dương.
Đôi con ngươi trong veo lạnh lẽo nhìn đám nữ sinh, các nữ sinh lại bị dọa đến, không dám phát ra bất cứ một âm thanh nào nữa.
Trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu hối hận, vì sao lại đi vệ sinh cùng lúc với Lục Miên cơ chứ, muốn chết mà !
Lục Miên căn bản không thèm đặt đám người này trong mắt, càng không rảnh để ý đến mấy tin đồn nhảm vô căn cứ kia.
Nhưng cô không để ý cũng không có nghĩa cô sẽ dung túng.
Đầu trọc ngốc nghếch yếu nhớt kia nếu nghe thấy những lời này, khẳng định lại nghĩ lung tung cho mà xem.
Trên mặt mang theo ý cảnh cáo, Lục Miên chầm chậm mở miệng: “Có biết lúc thượng đế tạo ra loài người, vì sao người lại cho con người một đôi tai, một đôi mắt, nhưng lại chỉ có một cái miệng không ?”
Các nữ sinh mông lung mờ mịt, nhìn nhiều nghe nhiều ít nói hở ?
“Đó là bởi vì –” Lục Miên thả chậm ngữ điệu, âm trầm híp mắt lại: “Kẻ mạnh nhất…… muốn thế nào thì chính là thế nấy.”
Các nữ sinh ngơ ngác, bị khí thế của cô dọa sợ, kẻ mạnh nhất……
Giờ phút này đây trước mặt bọn họ, Lục Miên chính là kẻ mạnh nhất này, cô bễ nghễ nhìn xuống bọn họ bằng nửa con mắt.
Rất nhanh bọn họ lại nghe thấy giọng nói vẫn lạnh lẽo thâm trầm như cũ của Lục Miên vang lên.
“Cút đi, weak-people (những kẻ yếu đuối) !”
Các nữ sinh nhao nhao tháo chạy khỏi toilet.
Những người vây quanh bên ngoài toilet cũng tự động tránh ra xa, sợ lửa bén đến mông mình.
Từng tiếng gào thét khi nãy thật khiến người khác đổ mồ hôi hột.
Không biết còn tưởng rằng Lục Miên đang hành hung bọn họ trong toilet í.
Toilet trống trải, Lục Miên khoan khoái ‘giải quyết cấp bách’ một phen, cô rửa tay sau đó chậm rì rì ra ngoài.
Lúc này đã sắp vào học nên trên hành lang không còn bao nhiêu người.
Lúc cô bước ra vừa khéo nhìn thấy một người đàn ông cao quý đang đứng ở khúc ngoặt hành lang.
Anh thoải mái dựa thân thể vào lan can hành lang, mặt mày lãnh đạm xa cách, hai tay khoanh trước ngực, đang ung dung thong thả nhìn về phía cô.
Dường như đã sớm dự liệu cô sẽ bước ra, ánh mắt chẳng mảy may ngoài ý muốn.
Chủ nhiệm giáo vụ à……
Lục Miên hơi khựng lại, gương mặt vừa bình tĩnh vừa vô tội bước tới giải thích: “Tôi chưa động tay.”
Một nhiệm vụ khác của chủ nhiệm giáo vụ chính là kiểm tra nghiêm ngặt kỷ luật, cấm đoán đánh nhau trong trường học.
Tiêu Kỳ Mặc khựng lại một chút, chỉ nhẹ nhàng nói một câu ‘không sao’ rồi bỏ qua đề tài này.
Cũng không biết là chuyện này không sao hay đánh người không sao nữa.
“Vì sao không nói cho người khác biết sự thật ?” Tiêu Kỳ Mặc lẳng lặng hỏi.
Cô là nạn nhân của sự kiện 726, là người vô tội bị bỏ rơi, không dễ dàng gì mới trở về được, thế nhưng còn phải chịu đựng đủ loại suy đoán ác ý vô căn cứ của đám người xung quanh.
Lục Miên mím môi suy xét tính khả thi của câu nói này, suy xét tầm nửa phút rồi bật cười, cười đến có chút gượng gạo.
Cô xua xua tay với Tiêu Kỳ Mặc, “Chủ nhiệm Kỳ, sắp vào học rồi, thầy sẽ không làm trễ nãi việc lên lớp của học sinh có đúng không ?”
“……” Tiêu Kỳ Mặc có hơi không tình nguyện mà gật đầu, tiếp đó đẩy nhanh tốc độ nói: “ID bài post được đăng bởi người có số điện thoại di động 12107622658, chủ bài đăng tên Lục Tâm Noãn.”
Lục Miên dừng bước một chút, quay đầu lại, đáy mắt một mảnh sáng tỏ.
“Cô ta à……”