Mấy người trong hội chị em hỏi Lục Miên là ai, nhưng Lục Tâm Noãn không đi vào chi tiết mà chỉ nhỏ giọng giải thích rằng Lục Miên đã đắc tội với Tô Giác, và lần này cô ta đến để xin lỗi.
Mọi người cũng hiểu ra một chút, và thái độ của họ đối với Lục Miên cũng nguội đi.
Tô Giác đã có tâm trạng tốt hơn nhiều so với lúc bị từ chối trước đó, nghĩ rằng dù sao cô ấy cũng là nữ sinh và có lẽ sẽ bất ngờ với khả năng giao dịch chứng khoán của mình. Đây là một điều tốt, câu ta cũng đã lấy lại được phẩm giá của mình với tư cách là thiếu gia của nhà họ Tô.
Tô Giác làm động tác mời: “Cùng nhau vào đi, tôi đã đặt bàn trước rồi.”
? ? ?
Lục Miên lúng túng, cái gọi là oan gia ngõ hẹp cũng chỉ có vậy.
Nhìn đám học sinh đang chằm chằm vào mình với đủ loại ánh mắt chẳng hề tốt đẹp, cô có chút đau đầu, sốt ruột xoa xoa thái dương, nhếch môi: “Cậu cho rằng mình là ai?”
Cậu cho rằng mình là ai?
Sáu con chữ bay từ trên trời xuống, khiến tất cả học sinh sững sờ.
Cho dù nhìn nhận như thế nào, nó không giống như một lời xin lỗi.
Lục Tâm Noãn bước lên phía trước, dịu dàng và hào phóng: “Lục Miên, Tô Giác có nhã ý mời chị đi ăn, nếu đã đến đây rồi cũng nên bớt làm màu lại...”
Tăng Na ra vẻ xu nịnh nắm lấy cánh tay cô ta, đồng ý: “Tô thiếu gia của chúng tôi hôm nay kiếm được hơn 10 triệu, bọn họ gọi cậu đến đây là để cho cậu một cơ hội, đừng xấu hổ!”
“Làm bộ thanh cao gì chứ? Nếu thanh cao thì đã chẳng tới những nơi như thế này!”
“Đúng vậy, không phải ai cũng có thể tới những nơi như thế này...”
Lục Miên nghĩ đến cú điện thoại của Phó Mạn, cũng hiểu ra.
Cô đột nhiên nhếch môi, nở nụ cười nham hiểm.
Ai cũng ngẩn ngơ nhìn cô, xinh quá đi mất.
Chẳng trách mọi người trong trường luôn nói về việc thay đổi hoa khôi trường.
Nếu không nhờ vào nhan sắc, gia cảnh, học thức và đạo đức của Lục Tâm Noãn, e rằng vị trí hoa khôi của trường đã thuộc về Lục Miên từ lâu.
Lục Miên nghiêng đầu nhìn đám người, vẫn là dáng vẻ trông có phần nham hiểm đó, cô khẽ mở Miêng: “Tôi ở phòng the one, còn mấy người thì sao?”
Phòng the one?
Những học sinh bình thường chưa bao giờ đến “MM Ji” đã hướng ánh mắt về phía Tô Giác và Lục Tâm Noãn xem ý nghĩa của nó là gì.
Lục Tâm Noãn rũ mắt xuống và nhẹ nhàng giải thích: “Bao phòng the one là gói cao cấp nhất ở đây, thường dành cho khách VIP.” Nói xong, cô ta ngước nhìn Tô Giác và cười ngọt ngào: “Tô Giác, chúng ta đều là học sinh, thật ra không cần thiết phải đặt the one làm gì!”
Cô ta đương nhiên tin vào khả năng của nhà họ Tô.
Nhưng mà……
Tô Giác sắc mặt vô cùng xấu hổ, hắn nghẹn ngào hồi lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng tôi đặt phòng bình thường.”
Sự khác biệt giữa chiếc phòng thường và phòng VIP giống như sự khác biệt giữa một chiếc xe đạp và một chiếc Porsche.
Nhưng dựa vào khả năng của mình, cậu ta chỉ có thể đặt những phòng bình thường.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: “...”
Thế nên, Lục Miên đến đây là vì cuộc hẹn với người khác, không phải với Tô thiếu gia?
Lục Tâm Noãn không thể tin được, vốn dĩ cô ta muốn làm xấu mặt Lục Miên,
không ngờ lại bị mất mặt trước.
Nhưng làm thế nào là chị ta có thể?
Làm thế nào Lục Miên có thể đủ khả năng để đi đến một phòng cao cấp như vậy? Và vị khách quý nào đã mời chị ta đến đó?
“Lục Miên,
chị thật sự không cần nói dối như vậy, chán lắm.” Cô ta lắc đầu.
Mọi người phỏng đoán, Tô Giác có phần dao động.
Tuy nhiên, ngay khi tất cả đang sắp xếp lời nói để phát động đợt tấn công tiếp theo, một thanh niên đẹp trai với tính tình hòa nhã bước đến bên cạnh Lục Miên.
Anh chỉn chu và phong độ trong bộ vest đơn giản. Tuy rằng khuôn mặt non choẹt, nhưng khí chất cao ngạo từ trong ra ngoài, nhìn như công tử nhà giàu nho nhã.
Tô Giác sững sờ.
“Tiểu Miên Miên, đứng đó làm gì, vào đi!”
Diệp Cẩn Văn đến từ phía sau và gọi Lục Miên rất tử tế.
Thấy nhóm người này tựa hồ làm khó Lục Miên, anh rất đứng đắn bảo vệ Lục Miên phía sau, ngữ khí hơi lạnh lùng nói: “Tô tiểu thiếu gia, cậu có việc cần tìm Tiểu Miên nhà chúng tôi sao?”
Dưới ánh mắt có phần lạnh lùng của anh, Tô Giác cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, cậu ta khó nhọc mở lời, vô cùng cung kính: “Diệp, Diệp tiên sinh...”