Tạ Huy Dương ngưỡng mộ nhìn Tô Giác, không kìm được hét lớn.
“Lần trước kiếm được 11 triệu, lần này lại kiếm được 15 triệu, Tô thiếu gia, cậu là thiên tài! Bậc thần của giới tài chính tương lai!”
Tin tức này như sấm sét vang dội, cả lớp xôn xao.
Một vòng người vây quanh Tô Giác, ánh mắt sáng ngời.
Tô Giác trong lòng kinh ngạc và chấn động, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, “Đều là chuyện vặt.”
Trong mắt hắn, đó là chuyện nhỏ, nhưng trong mắt rất nhiều học sinh trung học, năng lực như vậy có lẽ theo đuổi cả đời cũng không sánh kịp.
“Tô thiếu gia, buổi trưa tôi sẽ hô hào mọi người chúc mừng cậu, được chứ?!”Tạ Huy Dương trượng nghĩa nói.
Tô Giác kiếm được tiền, trong lòng vui vẻ, vẫy tay liên tục nói: “Tôi mời mọi người ăn cơm, buổi trưa nếu có thời gian, cùng nhau ăn cơm đi!”
“Tô thiếu gia nói thừa rồi, phải liên hoan thôi! Ai đi vào buổi trưa thì đến đăng ký với tôi!” Tạ Huy Dương bình thường có quan hệ tốt với Tô Giác nên chủ động đảm nhận công việc.
Tô Giác phớt lờ những điều đó, nhìn vào số tiền lớn trên điện thoại, có chút thất thần.
Với hai kỷ lục giao dịch chứng khoán này, ông nội sẽ có thể nhìn cậu ta khác đi.
Nghĩ đến ông nội, anh lại nghĩ đến Lục Miên.
Cô gái đó hờ hững ngạo khí cự tuyệt cậu, cậu ta không nói bản thân buồn bực thế nào, trước giờ chưa từng nhận được sự đối đãi lạnh nhạt như vậy!
“Nữ thần Tâm Noãn, buổi trưa hẳn là có thời gian chứ!”
Cầm một cuốn sổ nhỏ, Tạ Huy Dương nghiêng người đến chỗ ngồi của Lục Tâm Noãn, chuẩn bị viết tên cô ấy với ánh mắt mơ hồ.
Điều này khiến các cô gái trong lớp ghen tị.
Mọi người trong lớp đều biết rằng Lục Tâm Noãn và Tô Giác có mối quan hệ tốt và thuộc cùng một nhóm.
Đặc biệt là các cô gái, họ rất muốn thử, nhưng họ không dám đăng ký, bởi vì Tô Giác không thích nói chuyện với các nữ sinh, và người duy nhất cậu ta đối xử khác biệt là Lục Tâm Noãn.
Lục Tâm Noãn trên mặt đương nhiên là có thể diện, nghĩ đến buổi sáng Tô Giác đã nói với như vậy với mình, cô ta mím môi, có chút dè dặt nhìn Tô Giác, không biết bản thân mình đã mong đợi cậu ta đến mời tới mức nào.
Nhưng sau khi chờ một lúc, Tô Giác không di chuyển, vì vậy cô ta chỉ lắc đầu: “Đám nam sinh các cậu đi chơi đi ...”
Lời nói của cô khá thông minh.
Đó không hẳn là lời từ chối nhưng lại còn thể hiện sự rộng lượng, đồng thời là kết luận rõ ràng: Đây là bữa tiệc chỉ có con trai.
Âm thầm dập tắt ý định của những nữ sinh muốn tham gia buổi tiệc.
Nhiều nữ sinh trong lớp mờ mịt từ bỏ.
Nếu Lục Tâm Noãn không đi, họ có tư cách gì để đi?
“Tâm Noãn, sao cậu không đi đi!” Tăng Na, bạn cùng bàn của Lục Tâm Noãn, nhiệt tình lay cánh tay cô, “Chỉ là một bữa ăn thôi mà!
“Mình……”
“Cậu không đi, chúng tôi chơi còn có ý nghĩa gì chứ!” Tạ Huy Dương khoát khoát tay.
Tăng Na gật đầu lia lịa, cô ấy vẫn hy vọng vớt được chút hào quang của Lục Tâm Noãn nên cũng muốn đi theo.
Cho đến khi Tô Giác đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bắt gặp ánh mắt của cả lớp, anh đi đến bàn của Lục Tâm Noãn.
Trái tim của Lục Tâm Noãn đập nhanh hơn, kìm nén sự chờ đợi trong lòng cô.
“Buổi trưa hãy đến tham gia đi.” Tô Giác nhẹ nhàng nói, trước khi Lục Tâm Noãn có thể vui mừng trong một giây, cậu ta đã nói thêm, “Gọi Lục Miên cùng đến.”
Khuôn mặt xinh đẹp và tươi sáng của Lục Tâm Noãn đông cứng ngay lập tức.
“Chị ta...” Lục Tâm Noãn nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn, dường như nhẫn nhịn gật đầu, “Được, để tôi thử.”
Không ai khác có thể hiểu cuộc trò chuyện của họ, họ chỉ hơi tò mò.
Lục Miên là ai?
Tại sao có cảm giác như Lục Tâm Noãn chỉ là “nhân tiện được mời”?
Lục Tâm Noãn nhận lời như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại ghi nhớ sâu sắc món nợ này với Lục Miên.
Cô ta đã đuổi Lục Miên ra khỏi nhà, tại sao cô vẫn như âm hồn bất tán như vậy?!
Thậm chí còn kiêu ngạo và tung hoành hơn trong thế giới của cô ấy ta.
Trong trường hợp này……
Được thôi, vậy thì hãy để Lục Miên đi!
Lần này, cô ta muốn Lục Miên hoàn toàn hiểu được cách biệt giữa họ lớn như thế nào!