Rất nhanh sau đó, Lục Miên chậm rãi thu hồi ánh mắt, ánh mắt cô lạnh lùng và xa cách, dường như không có sự tồn tại của Lục Tâm Noãn.
Đinh Xai kéo ghế ra cho Lục Miên ngồi.
"Lục Miên này, em suy nghĩ thế nào rồi?"
Đôi mắt của Lục Miên tỏ ra ngỡ ngàng mất vài giây.
"Hoặc là để tôi dạy thêm cho em, hay là chiều nay em vẽ xong chiếc bảng trong lớp chúng ta."
Lục Tâm Noãn đứng gần đó như đang cười thầm, để Lục Miên vẽ tranh sao?
Cô đã hơn mười năm không đυ.ng vào bút vẽ rồi!
Nhưng nhắc đến chuyện này thì Tôn Giai Oánh như nhớ ra việc gì đó liền hỏi, "báo tường của lớp chúng ta làm xong chưa?"
Cô ta bận lo chuẩn bị cho bài diễn văn trong lễ động viên, nên không lo được những việc vặt này.
"Thưa cô, đã làm xong rồi." Lục Tâm Noãn mỉm cười.
"Em làm việc thì cô thấy yên tâm."
Tô Giác cầm bài diễn văn ngước mắt lên nhìn, thái độ rất lạ nhưng lại không nói gì.
Bên kia Đinh Xai đứng xoay lưng về phía mấy người Tôn Giai Oánh, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lục Miên chờ cô trả lời.
Lục Miên cũng không biết làm thế nào.
"Vậy đi, tôi vẫn còn lựa chọn thứ ba." Đinh Xai nhìn thấy cô thật sự có vẻ khó xử nên nói: "Nếu bài thi môn vật lý tháng này của em đạt yêu cầu thì tôi sẽ để em tự học!"
Anh ta vừa nói xong thì Lục Miên đã lập tức đưa tay làm ra dấu "ok" mà không cần phải suy nghĩ.
Lục Tâm Noãn cố nhịn cười, nếu như không đứng trước mặt cô giáo thì cô ta đã bật cười.
Khả năng của Lục Miên đến đâu, cô ta là người hiểu rõ nhất.
Miễn cưỡng trúng tuyển vào được cấp ba, thành tích học tập vẫn rất tệ. Muốn cô thi được 60 điểm môn vật lý thì khó như hái sao trên trời.
Nhưng, đến lúc đó có thể sẽ diễn một vở kịch đối đầu đặc sắc...
——
Tiết thứ hai của buổi chiều kết thúc, là đến lễ động viên của học sinh lớp 12 và lễ chào mừng của học sinh lớp 10.
Buổi lễ của hai khối lớp được tổ chức ở hai hội trường khác nhau, nên không gây cản trở gì nhiều. Sau khi buổi lễ kết thúc, phụ huynh các lớp trở vào lớp học tiếp tục có cuộc họp với giáo viên.
Lục Tâm Noãn mỉm cười dắt cha mẹ ngồi vào vị trí chỉ định.
Phó Mạn thấy vị trí của mình ngồi ở phía trên so với những vị phụ huynh khác thì thấy được nở mặt nở mày!
Bà ta còn cố tình mặc một chiếc váy màu táo đỏ, có thể thấy, lúc còn trẻ bà ta cũng là một người con gái xinh đẹp.
Thỉnh thoảng bà ta lại nói chuyện với những phụ huynh bên cạnh, mỗi câu nói đều tỏ ra vẻ tự hào.
"Lát nữa con gái tôi sẽ lên đọc diễn văn đấy!"
Những vị phụ huynh ngồi xung quanh đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Trong hội trường tất cả phụ huynh đã lần lượt ngồi vào vị trí, đằng sau hậu đài thì rối như tơ vò.
Tôn Giai Oánh nghe lớp trưởng báo lại thì ngạc nhiên nói: "Không thấy Tùy Nguyện sao? Con bé đi đâu?"
"Cô ơi, phòng học, nhà vệ sinh, phòng nghỉ tụi em đã tìm hết rồi, không thấy đâu cả... lúc xếp chỗ ngồi em mới phát hiện là thiếu mất cô ấy." lớp trưởng liền bổ sung nói: "Bạn cùng bàn của cô ấy còn tưởng là cô ấy đã xin nghỉ phép..."
Chủ yếu là cảm giác tồn tại của Tùy Nguyện quá thấp, thầy cô cũng không để ý đến cô ấy.
Tôn Giai Oánh tỏ vẻ bất an, cũng không màn đến bài diễn văn nữa, liền lấy điện thoại ra liên lạc với phụ huynh của Tùy Nguyện.
Nhưng cô ta đột nhiên nhớ ra Tùy Nguyện là trẻ mồ côi không có người thân.
Việc đến nước này cô ta muốn giấu cũng không được liền nhanh chóng báo với khối trưởng, khối trưởng tỏ ra bình tĩnh, "Việc này, có lẽ người trợ cấp của con bé sẽ biết."
——
Khi ông cụ Tô đến trường học, có rất nhiều người nhìn thấy ông ấy.
Lục Tâm Noãn sau khi nghe tin cũng rất phấn khởi nói đùa với Tô Giác: "Ông nội Tô cũng thương cậu lắm đó, ông đã đến rồi kìa!"
Cô ta nghĩ, nếu để ông cụ Tô nhìn thấy mình lên bục đọc diễn văn thì ông ấy sẽ có ấn tượng tốt với mình hơn.
Tô Giác cũng chẳng biết gì cả.
Nhưng nhanh chóng có tin tức truyền đến, ông cụ Tô không hề đến hội trường mà đi đến phòng làm việc của khối trưởng!