Editor: Moriuchi Eira
Diễn biến tường tận của vụ bắt cóc năm đó cũng chẳng có mấy người biết được.
Chân tướng thực sự đã sớm bị hủy hết rồi, thông tin duy nhất mà quần chúng nhân dân biết được chỉ là có năm người bị bắt cóc, sau hai năm thì được cứu về --- the end. Bốn người còn lại có mơ cũng không tra nổi thông tin, cuối cùng chỉ tra được mỗi Lục Miên.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Cẩn Văn càng thêm kiên định.
Gì thì gì, hắn ta nhất định sẽ giúp Lục Miên thoát ra khỏi bóng ma tâm lí này, hắn muốn cứu vớt cô ấy!
"Thất ca, anh thử nghĩ mà xem, sau khi về nhà, Lục Miên sẽ nghĩ sao về người mẹ đã bỏ rơi cô ấy để cứu em gái chứ? Suy cho cùng cũng không còn biện pháp nào khác, nếu lúc đó có thể cứu Lục Miên, chắc chắn cha mẹ cô ấy sẽ cứu......"
Diệp Cẩn Văn chưa nói xong thì Tiêu Kỳ Mặc đã đứng dậy, ưu nhã phủi phủi nếp nhăn không tồn tại trên áo, quay đầu đi luôn.
Hừ! Cái tư thế một lời không hợp thì quay đầu chạy này, mẹ nó sao giống Lục Miên thể nhờ!
Diệp Cẩn Văn đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ Mặc đi ra cửa, lại nghe nghe thấy tiếng cười trầm thấp của đối phương.
"Không cần phải cậu phải quan tâm."
Diệp Cẩm Văn "a" một tiếng, sao hắn cứ cảm thấy Thất ca đang ám chỉ cái gì nhỉ?.
Rất nhanh, giọng nói của Tiêu Kỳ Mặc lại vang lên.
"Nhắc câu một câu." Người đàn ông vẫn ưu nhã thanh lịch như vậy, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ý cười hứng thú: " Không nên nhìn cô ấy xoay bút."
Diệp Cẩn Văn:"???"
Xoay bút?
Diệp Cẩn Văn chợt nghĩ ra cái gì đó, càng nghĩ càng hoảng, sau lưng đột nhiên đổ một trận mồ hôi lạnh.
Ngay từ đầu hắn luôn cảm thấy cái cô Lục Miên này thật nhàm chán, bây giờ nghĩ lại...cô ta không phải đang gài bẫy hắn sao??!
Khó trách trong quá trình trị liệu cho cô ta, hắn lại cảm thấy vô cùng bực bội, hoảng hốt, tựa như sắp phát điên vậy.
Hắn đã sớm lên kế hoạch sẽ dùng phương pháp thôi miên cho Lục Miên, vậy mà...đm có đánh chết hắn cũng không ngờ được mình lại bị thôi miên lại!
Bệnh nhân tâm thần không đáng sợ.
Đáng sợ nhất chính là bệnh nhân biết thôi miên khống chế tâm lí của bác sĩ!
Vậy mà vừa rồi hắn còn nói mấy lời chí khí lắm, cái gì mà "tôi chỉ muốn tốt cho cô" chứ!
Tốt tốt cái beep!
Về sau phải đối mặt với Lục Miên kiểu gì đây trời!
——
Lục Miên rời khỏi bệnh viện tâm lí, cô quay đầu nhìn bảng hiệu rồng bay phượng múa, không rõ ý vị cười một tiếng.
Sau này có lẽ không cần đến nữa.
Nếu bác sĩ Diệp không phát hiện được thì hẳn cái người theo dõi kia cũng đã phát hiện ra.
Thật tò mò a, không biết cái người lén lút theo dõi quá trình trị liệu của cô là ai nữa.
Tựa như trút bỏ được ánh nặng, cô thong thả bước đi...
——
Nhà cũ Lục gia.
Lục Miên đi qua nhà chính, đi một lúc mới tới được một căn nhà nhỏ.
Người hầu của nhà chính nhìn thấy cô, cung kính chào hỏi, ai nấy đều hận không thể cách cô thật xa, cả đám núp ở một góc nhỏ xì xào bàn tán.
"Ấy, nhìn Lục đại tiểu thư kìa! Không muốn chết thì đừng đến gần cô ta, tôi cứ cảm thấy não của cô ta có vấn đề..."
"Đại phu nhân hình như rất sợ cô ta, còn tìm bác sĩ tâm lí cho cô ta nữa mà! "
"Nhìn cái mặt kia mà xem...... Đẹp thì đẹp đấy, nhưng tà mị quá, tôi vẫn thích nhị tiểu thư đáng yêu trong sáng, đa tài đa nghệ hơn! "
"Tôi lại cảm thấy Đại tiểu thư vô cùng đáng thương. Nếu lúc trước Đại phu nhân chịu đi mượn thêm tiền thì cô ấy sẽ không đến mức bị mang đi! Hừ, nói trắng ra là chi thứ nhất sợ nợ nhiều, không muốn đi cứu cô ấy thì có. Cô xem cả nhà bọn họ đều ăn nhờ ở đậu trong nhà nhỏ của chi thứ hai, nếu không có gia chủ của chúng ta giúp đỡ thì bọn họ đến nhà còn chẳng có mà ở..."
"Đừng nói nữa! Đây đều là những lời cấm kị ở Lục gia, không được để Lục đại tiểu thư nghe được! Đi thôi đi thôi..."
Đại trạch Lục Gia, nhà nhỏ phía Tây Bắc.
Đi đến đây thì không còn người hầu.
Lục Miên không thèm để ý xung quanh, cô lướt qua phòng khách, đi luôn về phòng của mình.
Nghe thấy trên lầu có âm thanh đóng cửa, mẹ Lục - Phó Mạn mới nhẹ nhàng đi ra từ phòng bếp.
Sắc mặt bà không tốt lắm, bà liếc nhìn lên lầu, mi tâm khẽ nhíu.
Căn nhà nhỏ giờ đây yên lặng đến lạ, chỉ còn lại tiếng thở dài đầy u oán của bà.
Mãi tận đến khi xuất hiện một bóng dáng người thiếu nữ trong phòng khách, bầu không khí mới vui tươi hơn một chút.
- --
P/s: Lục Miên là con của chi/dòng thứ nhất.
Dòng thứ nhất phải sống nhờ dòng thứ hai và không có tiếng nói trong gia tộc.