Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 40-2: Độc kế



Cuối cùng Trưởng Tôn Hi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ân Thiếu Hạo đứng ngoài đại điện, hít từng ngụm từng ngụm khí lạnh vào đông, khuyên mình bình tĩnh, ---- cho dù muốn tìm Trưởng Tôn Hi nói chuyện rõ ràng, cũng không cần nhất định phải vào hôm nay. Hơn nữa, mình nháo càng căng, nàng càng sợ, mình nói cái gì nàng đều sẽ không tin tưởng. Quay đầu lại nhìn thoáng qua, cuối cùng chỉ đành phẫn nộ bất đắc dĩ đi mất.

Trong đại điện, Chiêu Hoài Thái Tử, Thái Tử Phi cùng Trưởng Tôn Hi im lặng một hồi.

Giang Lăng Vương nghe tiếng chạy ra, khập khiễng, sốt ruột nói: “Có phải Thất hoàng huynh lại đây không?” Lo lắng nhìn Trưởng Tôn Hi, “Hắn lại khi dễ ngươi có phải hay không? Quá đáng giận.”

Trưởng Tôn Hi lắc đầu, “Không có, Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi ở chỗ này mà.”

Giang Lăng Vương hừ lạnh, “Người đâu!” Phân phó cung nhân, “Về sau chỉ cần là Thất hoàng huynh lại đây, cần báo trước cho bổn vương biết, được bổn vương đồng ý mới có thể để hắn tiến vào. Nếu lại để hắn tùy tiện xông tới, bổn vương đánh gãy chân chó của các ngươi trước!”

Các cung nhân đều nơm nớp lo sợ, đồng loạt vâng dạ.

Một lát sau, thái y lại đây.

Thái Tử Phi để thái y xem mạch bình an một hồi, tự nhiên không có việc gì. Sau đó chờ Chi Hương cầm váy sạch sẽ trở lại, đi thay đổi xiêm y, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền cùng Chiêu Hoài Thái Tử cáo từ ra về.

Trước khi đi, Thái Tử Phi còn tỉ mỉ dặn dò, “Sớm về Ngự Thư Phòng đi thôi.” Kéo nàng đến bên người, nói thầm: “Muội cứ như bây giờ quá không yên phận, nếu không được nữa……, vậy theo Hoàng Thượng đi.”

Biểu tình trên mặt Trưởng Tôn Hi đông cứng.

Thái Tử Phi vội nói: “Không phải ta muốn muội tương lai thổi gió bên tai giúp đỡ Thái Tử, mà là ta nghĩ, cùng với việc sống mà bị người tranh tới tranh lui, không bằng chọn cây đại thụ, tốt xấu còn có thể sống những ngày thanh tịnh yên ổn. Muội ngẫm lại đi, Sở vương dây dưa muội như vậy, thiên hạ trừ bỏ Hoàng Thượng, còn có ai……, dám cưới muội nữa?”

Đúng vậy, còn có ai dám cưới mình đây.

“Được, ta biết rồi.” Trưởng Tôn Hi cười cười, đỡ Thái Tử Phi lên xe ngựa. Chờ bọn họ đi rồi, mới mông lung trở về đại điện, vào tẩm các, thần sắc có chút hốt hoảng.

Giang Lăng Vương thấy nàng như vậy, tưởng vừa rồi bị Sở vương dọa sợ. Cho nên nghĩ nghĩ, “Hôm nay ngươi bị kinh hách, ta cho phòng bếp nhỏ làm canh an thần bổ khí, lát nữa ăn cơm, ngươi uống nhiều thêm chút đi.”

Trưởng Tôn Hi ngước mắt mỉm cười, “Đa tạ điện hạ.”

Ngày hôm sau, Sở vương lại tới nữa.

Giang Lăng Vương bốc hỏa nói: “Thất hoàng huynh hắn muốn làm cái gì?” Sau đó nói với Trưởng Tôn Hi: “Ngươi đừng đi ra ngoài, ta đi nói với hắn, chỉ nói ngươi đã ngủ rồi.” Sau một lúc lâu, đắc ý dào dạt trở về: “Thất hoàng huynh đi rồi. Có ta ở đây, thất hoàng huynh hắn không xông vào được đâu.”

Nhưng bắn đã xem nhẹ trình độ da mặt dày, cùng với sự bất khuất, không đạt mục đích không bỏ qua của Sở vương.

Ngày thứ ba, Sở vương lại tới nữa.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm……, thế cho nên toàn bộ Phiếm Tú Cung đều biết, mỗi ngày Sở vương đều lại đây muốn gặp Trưởng Tôn tư tịch một lần, nhưng lần nào cũng đều bị Giang Lăng Vương cự tuyệt. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, truyền đến truyền đi, có người nói Trưởng Tôn Hi yêu Giang Lăng Vương, cũng có người nói Sở vương ghen tuông mờ mắt, thậm chí còn có người nói hồng nhan họa thủy khiến cho phụ tử tr·anh ch·ấp, lời dơ bẩn gì cũng đều có.

Tức giận đến mức Giang Lăng Vương ở trong phòng đi tới đi lui, tức giận nói: “Chưa từng thấy người nào da mặt dày như hắn!”

Trưởng Tôn Hi lại hiểu hiết sâu sắc Sở vương, biết không để hắn nói ra, thì sẽ không xong. Lại tiếp tục nháo như vậy nữa, bản thân mình có thể biện bạch được sao? Cho nên ngày thứ sáu lúc Sở vương lại đến, nhịn cơn tức đi ra ngoài, “Ngươi đi theo ta.” Sau đó cộp cộp cộp bước xuống bậc thang, trực tiếp đến giữa đình viện, “Mau nói.”

Rõ như ban ngày, cũng không tin hắn dám làm ra chuyện không biết xấu hổ gì.

Sở vương mặc một bộ hoa bào bằng gấm to rộng màu tím nhạt, vạt áo tung bay đi theo qua đó. Hắn vẫn trường thân ngọc lập, vóc người thẳng tắp, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ vô song, chẳng qua……, thần sắc thoáng có chút tiều tụy. Từ trong tay áo móc ra một cuộn tranh, đưa qua, “Ngươi nhìn xem cái này.”

Trưởng Tôn Hi tiếp tục nhịn. Xem thì xem, để coi hắn lại muốn chơi trò gì? Từ từ mở bức hoạ được cuộn tròn, mặt trên vẽ một nữ tử mặc cung trang lộng lẫy. Chờ đã, vì sao khuôn mặt lại có nét giống mình? Làm cái gì phi cơ? Sở vương đây là tính toán dựa vào tranh thổ lộ tình cảm, dỗ dành mình?

Ân Thiếu Hạo trầm giọng nói: “Đây là di ảnh thân mẫu Tố phi của bổn vương.”

A? Mẫu thân hắn? Mẫu thân hắn làm gì có bộ dáng giống mình vậy? Trưởng Tôn Hi có chút không rõ.

Tiện đà thấy hôm nay hắn không giống thường ngày, cử chỉ đoan trang, thần sắc nghiêm trọng, rút đi vẻ mặt tùy tiện ngày thường, ngược lại càng giống hoàng tử hậu duệ quý tộc chân chính. Bất quá, bức tranh này là chuyện như thế nào? Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, chẳng lẽ nói, mình là thân thích của Tố phi? Tố phi và Hứa thị là tỷ muội? Còn mình là biểu muội Sở vương.

Ân Thiếu Hạo trầm giọng nói: “Ngươi còn không rõ sao? Bổn vương và ngươi kỳ thật là cùng mẫu thân.”

Trưởng Tôn Hi trừng to đôi mắt sáng, nhịn không được nói: “Ngươi này……, không phải mấy ngày trước lúc đi Phi lăng, bị gạch đập trúng rồi chứ? Còn choáng váng? Ta có thể là muội muội ngươi được sao?” Càng nói càng cảm thấy hoang đường, “Thân mẫu ngươi chính là hậu cung phi tần, nàng có thể cho Hoàng Thượng đội nón xanh sao? Còn có thể sinh ta ra, tìm ch·ết à!”

“Ngươi đừng không tin.” Ánh mắt Ân Thiếu Hạo thâm thúy, lập loè không chừng, “Nếu ngươi và ta không có bất luận quan hệ huyết thống nào, vậy vì sao Phần Quốc trưởng công chúa phải đưa ngươi lên giường bổn vương? Nếu ngươi chỉ là nữ tử bình thường, cho dù bổn vương có làm gì ngươi, bất quá cũng chỉ thêm một thị th·iếp mà thôi.” Trong ánh mắt hắn như sắp bắn ra lửa, “Bởi vì ngươi là muội muội cùng mẹ khác cha với ta, cho nên……, cho nên nàng muốn mượn ngươi huỷ hoại bổn vương!”

“Chờ, từ từ……” Trưởng Tôn Hi càng nghe càng không hiểu đâu ra đâu, chất vấn nói: “Phần Quốc trưởng công chúa đưa ta lên giường ngươi khi nào? Ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy?”

Ân Thiếu Hạo kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt vốn chất chứa phẫn nộ, chuyển sang chần chờ, “Chẳng lẽ ngươi, thật sự bị thất hồn chứng? Thật sự quên hết mọi thứ? Ngay cả chuyện thanh nhã tiểu trúc ngươi cũng đã quên?”

Trưởng Tôn Hi nói theo bản năng: “Đương nhiên là thật sự không nhớ rõ.” Sau đó lại hỏi: “Thanh nhã tiểu trúc là gì vậy?”

Ân Thiếu Hạo nhìn đôi mắt thanh triệt như nước, sạch sẽ, không có một chút tạp chất. Xem ra……, nàng đích xác không nhớ rõ chuyện trước kia. Cũng đúng, Phần Quốc trưởng công chúa đưa nàng cho mình làm ấm giường, kết quả thất bại, xong việc khẳng định sẽ cho ăn chút thuốc, không cho nàng nhớ lại chuyện trước kia.

Trưởng Tôn Hi lập tức xoay người, “Không nói ta đi đây.”

“Từ từ.” Ân Thiếu Hạo duỗi tay muốn kéo nàng, bị nàng né tránh, sau đó buông tay nói: “Thanh nhã tiểu trúc, chính là nơi……, lần đó lúc ta b·ắt c·óc, là nơi đầu tiên ta mang ngươi đến.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi hơi hơi chuyển động.

Lúc ấy dáng vẻ Sở vương rất là phẫn nộ, luôn mồm nói, mình ở trên cái giường kia câu dẫn hắn, cũng không giống giả bộ. Nghĩ đến nguyên chủ không biết vì nguyên do gì, thật sự đã gặp Sở vương ở thanh nhã tiểu trúc, còn từng có liên quan. Chẳng qua, lại cảm thấy lẫn lộn, “Nhưng việc này có liên quan gì đến Phần Quốc trưởng công chúa?”

“Ngươi còn nhớ mật đạo kia không?”

“Nhớ.”

“Còn cái viện kia? Còn nhớ không?”

“Nhớ á.” Tốc độ nói chuyện của Trưởng Tôn Hi chậm lại, “Nhưng……, làm sao vậy? Còn không phải là một cái viện bình thường thôi sao?” Nói xong câu này, nàng bỗng nhiên giật mình, “Ý ngươi là, cái viện kia là phủ Phần Quốc trưởng công chúa hay sao?!”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Ân Thiếu Hạo kiên định nói.

Trưởng Tôn Hi tức khắc bị một tia sét bổ trúng, đầu óc “Ong ong”, sao lại thế này? Phần Quốc trưởng công chúa vì sao muốn đưa mình cho Sở vương, hơn nữa còn làm thành mình câu dẫn hắn? Chẳng lẽ thật là cái gì, cái gì tình tiết huynh muội cẩu huyết, cho nên Phần Quốc trưởng công chúa cố ý làm mình và Sở vương ở chung, dùng để bại hoại thanh danh hắn?!

Ân Thiếu Hạo nói tiếp: “Theo ta phỏng đoán, thân mẫu chúng ta hẳn đều là Hứa thị Phụ Quốc công phủ. Nàng trước gả cho Trưởng Tôn Hành, sau lại bị phụ hoàng nhìn trúng, sau đó sinh bổn vương, sau đó lại cùng Trưởng Tôn Hành sinh ngươi……” Nói lại một lần suy đoán trước đó, cái gì Phần Quốc phò mã cầu tình, cái gì Phần Quốc trưởng công chúa chán ghét.

Trưởng Tôn Hi nghe chỉ có sửng sốt và sửng sốt, thế nhưng……, nhịn không được tin tưởng vài phần.

Chờ đã, không đúng! Nếu hoàng đế thật sự chiếm đoạt thần thê, còn sinh hoàng tử, sao có thể để Hứa thị lại cùng Trưởng Tôn Hành sinh ra mình? Được thôi, cho dù hoàng đế ngăn không được chuyện giữa phu thê nhà người ta, làm Hứa thị không cẩn thận có mang. Chính là hoàng đế đã từng có ý muốn nhận mình làm phi, nói vậy, chẳng phải Sở vương sẽ kêu muội muội là mẫu phi? Khẩu vị này cũng quá nặng rồi đó.

Chẳng lẽ đúng là hoàng đế bởi vì không vượt được điểm mấu chốt này, cho nên mới không đụng chạm mình?

A a a, đầu óc đều sắp nổ tung rồi.

Không! Trưởng Tôn Hi đột nhiên liên tục lắc đầu, hình như có chỗ nào không đúng? Có dấu vết cực ít cực mong manh nào đó để lại, loang loáng ở chỗ sâu trong đầu, hơn nữa là cực độ nguy hiểm!

Đột nhiên, nhớ tới một cái nghịch biện.

Trước ngày Thái Tử Phi xuất giá mấy hôm, bởi vì bị rắn cắn, đi không nổi, cho nên làm nguyên chủ thay thế nàng tạm thời giả trang thành tân nương tử. Tuy rằng không biết có cùng Chiêu Hoài Thái Tử bái đường hay không, nhưng vô luận như thế nào, mấy ngày đó……, nguyên chủ đều không có khả năng rời khỏi phủ Phần Quốc trưởng công chúa! Phần Quốc trưởng công chúa càng không thể đưa nguyên chủ đi, làm ấm giường cho Sở vương.

Chuyện này không có khả năng! Sở vương đang nói dối, nhưng hắn vạch một đống chuyện nói dối để làm cái gì? Dùng bức tranh mẹ ruột tới nói dối, có phải quá mất nhân tính hay không? Nào có người táng tận thiên lương như vậy chứ.

“Ngươi không tin?” Ân Thiếu Hạo nói: “Ngươi có thể đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa nhìn xem! Viện cũng không chạy được, là thật là giả, vừa nhìn sẽ biết ngay.”

Trưởng Tôn Hi bĩu môi, “Ngươi biết rõ Phần Quốc trưởng công chúa hiện tại hận không thể bóp ch·ết ta, ta đi kiểu gì? Chẳng lẽ đến phủ Phần Quốc trưởng công chúa chịu ch·ết? Ngươi cứ tự biên tự diễn tiếp đi.”

Ân Thiếu Hạo tức giận đến cạn lời, cắn răng nói: “Bổn vương tự mình đi cùng ngươi, được không?”

Trưởng Tôn Hi cười lạnh nói: “Chỉ sợ nửa đường ta đ·ã ch·ết rồi.”

Ân Thiếu Hạo nói năng có khí phách: “Con mẹ nó chứ, nếu ta nói dối, nếu ta dụng tâm kín đáo, lập tức bị trời đánh, ngũ lôi bổ đầu không ch·ết tử tế được! Ngay cả đời này… đời này... rốt cuộc làm không được nam nhân!”

Phát lời thề độc như vậy à? Trưởng Tôn Hi thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, vô cùng nghiêm túc, không khỏi nửa tin nửa ngờ.

Nhưng nếu hắn không nói dối, Phần Quốc trưởng công chúa lại không có khả năng đưa mình đi trong mấy ngày này, như vậy ở giữa rốt cuộc có chuyện gì?! Nếu hai người bọn họ đều không thể xuống tay, vậy ai ở sau lưng phá rối? Người nọ muốn làm cái gì? Có âm mưu quỷ kế nào không ai nhận ra? Hai manh mối, ở giữa thiếu mất một mắc xích có thể liên kết.

Từ từ, thay đổi người gả……, đây là chuyện cơ mật của phủ Phần Quốc trưởng công chúa, người ngoài không có khả năng biết.

Trong mắt người bên ngoài, người cần xuất giá không phải là mình.

---- mà là Thái Tử Phi!

Thái Tử Phi cùng Sở vương ở trên một cái giường, nam hoan nữ ái, đây……, quả thực kinh thế hãi tục!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv