*Khúc chiết: quanh co, không thẳng thắng
Không bao lâu, Nam Cung ma ma vội vàng tới nơi.
Phó Trinh không đợi nàng mở miệng, nói trước: "Mới vừa rồi Nguyễn nữ quan hồi bẩm, nói là trên người Trưởng Tôn nữ quan có giấu ngọc bội nam nhân, nhưng ta mang người lục soát khắp trong phòng, lại tự mình lục soát người nàng, cũng không có phát hiện nào." Nhẹ nhàng lắc đầu thổi thổi trà, uống một ngụm, "Ma ma, trước đó ngươi từng lục soát được cái gì?"
Nam Cung ma ma là lão yêu tinh lăn lộn trong cung nhiều năm, vào cửa nhìn lại, liền biết không khí trước mắt có chỗ không thích hợp.
Vừa rồi lời Phó Tư Nhạc nói rất rõ ràng, nàng mang theo người lục soát phòng, còn tự mình lục soát người Trưởng Tôn Hi, đều không có phát hiện ngọc bội nào cả, ---- như vậy nếu bản thân mình từng phát hiện ngọc bội, chẳng phải là nói nàng làm người quá ngốc? Đến nỗi một cái ngọc bội cũng tìm không thấy.
Càng không cần phải nói, khi nàng thổi trà còn lắc đầu vài cái.
Trong lòng đã có suy đoán.
Chẳng qua......, nếu mình nói dối chưa từng thấy ngọc bội, tất nhiên Trưởng Tôn Hi sẽ rửa sạch tội, nhưng Nguyễn Lục Nhi liền biến thành người vu cáo! Phàm là vu khống người khác, ý đồ hủy hoại danh tiết người khác, tội danh thật sự không nhỏ. Nếu nháo đến động tĩnh quá lớn, bản thân mình là ma ma dạy dỗ phép tắc, cũng sẽ gánh một phần trách nhiệm dạy dỗ không tới nơi tới chốn.
"Như thế nào?" Phó Trinh nhíu mày nhìn về phía đối phương, ánh mắt khắc sâu, "Ma ma đây là tuổi cao, có một chút việc nhỏ như vậy cũng không nhớ rõ? Có chính là có, không có chính là không có! Chỉ cần ma ma ăn ngay nói thật, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bổn tư đều sẽ làm chủ cho ngươi."
Lời vừa nói ra, Nam Cung ma ma còn nghe không rõ thì chính là kẻ ngốc.
Nguyễn Lục Nhi ở bên cạnh thúc giục nói: "Ma ma, ma ma! Người mau nói a." Nàng nóng nảy, muốn nhanh chóng kết thúc mọi việc, "Người nói cho Phó chưởng nhạc biết, vừa rồi chính mắt nhìn thấy ngọc bội dương chi đó, vừa to vừa lớn, thật là hình dạng nam tử hay dùng."
Nam Cung ma ma nhịn không được trừng mắt liếc nàng một cái, trong lòng ngầm bực không thôi.
Vốn dĩ đã đè ép chuyện này xuống, vậy mà Nguyễn Lục Nhi lại không chịu ngừng nghỉ, lại chạy tới cáo trạng! Nghĩ đến đây trong lòng kích động, Nguyễn Lục Nhi nói như thế, nếu Phó Tư Nhạc nghiêm túc luận tội, vậy chẳng phải chính mình thành giấu giếm không báo? Thành ý đồ bao che người khác?
Nghĩ đến đây, không còn bất luận do dự nào nữa.
Nam Cung ma ma lập tức trả lời: "Nô tỳ không biết ngọc bội dương chi nào cả, xin tư nhạc xem xét."
Mí mắt Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng giật giật.
Chiêu này của Phó Trinh lời nói ẩn giấu huyền cơ, chơi thật quá đẹp, dăm ba câu đã khiến cho Nam Cung ma ma sửa lại khẩu cung, nếu không phải bản thân mình đang ở trong hiểm cảnh, thật muốn vỗ tay khen nàng một tiếng "quá tuyệt".
"Ma ma, người nói cái gì?" Nguyễn Lục Nhi gấp đến độ kêu to, "Người vậy mà lại nói mình không biết? Sao người lại có thể nói dối như vậy? Sao lại có thể trợn mắt nói dối?!"
Nam Cung ma ma còn chưa kịp nói, Phó Trinh đã khiển trách: "Làm càn!" Đầy lời răn dạy, "Đây là quy củ nơi nào? Tôn trưởng đang nói chuyện, vậy mà bất chấp xen mồm vào, còn dám không bằng không cớ nói dối chỉ trích người khác. Hơn nữa, còn không tiếc nói dối bôi nhọ trong sạch của Trưởng Tôn nữ quan, thật là bụng dạ khó lường!"
"Không có! Ta không có nói dối." Nguyễn Lục Nhi vừa tức vừa gấp, hoảng loạn giải thích, "Là thật, trên người Trưởng Tôn Hi thật sự giấu một miếng ngọc bội nam tử, ta tận mắt nhìn thấy! Còn có Nam Cung ma ma cũng thấy." Trong lòng hận đến cắn nát răng cửa, ánh mắt oán độc nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, ---- đồ tai họa! Không chỉ có Nam Cung ma ma bao che nàng, ngay cả Phó Tư Nhạc cũng bị che mắt.
Trưởng Tôn Hi cụp mi rũ mắt, làm như không thấy.
Không được! Nguyễn Lục Nhi khó thở, trong lòng rất rõ ràng, tội danh hủy trong sạch của người khác tuyệt không thể nhận! Nếu không phiền toái lớn.
Cho nên bất chấp mọi thứ, hét lên: "Nam Cung ma ma, ngươi năm lần bảy lượt che chở Trưởng Tôn Hi, hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, chắc chắn là có bí mật không thể cho ai biết."
Nam Cung ma ma tức giận đến cả người loạn run, "Nguyễn Lục Nhi, ngươi ít ngậm máu phun người lại đi!"
Trưởng Tôn Hi chau mày, con nhỏ Nguyễn Lục Nhi thật là tẩu hỏa nhập ma rồi, không cá chết lưới rách với mình thì không bỏ qua. Bất quá cũng khó trách nàng giờ phút này hùng hổ doạ người, không quật ngã Nam Cung ma ma và mình, nàng sẽ phải rơi vào tội phỉ báng bôi nhọ, đã là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
"Phó Tư Nhạc." Nguyễn Lục Nhi không có chứng cứ, gấp đến độ sắp điên rồi, lặp đi lặp lại nói: "Ta thật sự không có nói dối, thật sự không có!" Lại đỏ vành mắt nhìn về hướng Nam Cung ma ma, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi......, ngươi oan uổng ta, tâm can xấu xa, ông trời cũng không chấp nhận được ngươi! Nhất định......"
"Ồn ào nhốn nháo như thế, còn ra thể thống gì?!" Phó Trinh một tiếng gào to, tiện đà phân phó: "Nguyễn Lục Nhi can tội nói dối vu hãm, ý đồ hủy trong sạch người khác, hơn nữa ngôn ngữ bất kính không có quy củ, tức khắc mang vào bạo thất tự cảnh tỉnh lại."
Bạo thất, chính là nơi cầm tù phi tần cung nữ phạm tội.
"Không......" Nguyễn Lục Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trưởng Tôn Hi cũng là sắc mặt kinh động.
Phó Tư Nhạc không muốn nháo ra chuyện nam nữ lén lút trao nhận, hơn phân nửa là vì thanh danh toàn bộ Tư Nhạc Tư, ---- ngay cả Nguyễn Lục Nhi quản không được miệng cũng bị đưa đi bạo thất, như vậy mình là người phạm sai lầm, chẳng phải là càng thêm tội ác tày trời? Không biết có xử phạt gì đang chờ đây.
Trước mắt chỉ có thể cầu nguyện, Phó Trinh sẽ xem xét mặt mũi phò mã, đối xử với mình rộng rãi vài phần.
Hai cung nữ tiến lên lôi kéo Nguyễn Lục Nhi, nàng ra sức giãy giụa, "Không......, không! Ta không đi bạo thất!" Thất thanh hô: "Phó Tư Nhạc, ta thật sự không có nói dối, ô ô......, tha cho ta, tha cho ta lần này đi."
Phó Trinh lạnh lùng nói: "Mang đi!"
Nguyễn Lục Nhi liều mạng giãy giụa, trong lòng vừa hận lại vừa giận, lại còn nghi hoặc khó hiểu.
Vì sao?! Vì sao Trưởng Tôn Hi không ra khỏi phòng, ngọc bội dương chi lại lục soát không ra? Chẳng lẽ nói, Phó Tư Nhạc cũng giống Nam Cung ma ma, sợ gây lớn chuyện? Đúng rồi, khẳng định là như thế không sai!
Trời ạ! Các nàng vậy mà thông đồng với nhau mưu hại mình.
Nguyễn Lục Nhi tức giận đến hàm răng đánh nhau, vô cùng phẫn hận nhìn mọi người trong phòng.
Phó Trinh bình tĩnh như nước, Trưởng Tôn Hi cúi đầu không nói, Nam Cung ma ma vẻ mặt sợ phiền phức, ---- trong lúc cung nữ lôi kéo mình, một đám đều mang bộ mặt vặn vẹo, dữ tợn lại khủng bố!
Không! Càng khủng bố hơn, là mình sắp phải đi bạo thất.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mình rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Nguyễn Lục Nhi kinh hoảng thất thố, vừa giãy giụa, vừa nhìn về phía Trưởng Tôn Hi xin tha: "Trưởng Tôn tỷ tỷ......, cứu ta! Ta cũng là vì chăm sóc ngươi suốt một đêm, mới mệt chết, cho nên nhất thời hồ ngôn loạn ngữ, sau này cũng không dám nữa."
Trưởng Tôn Hi chỉ đành mắt điếc tai ngơ.
Cứu nàng? Mình và nàng cũng không có thâm thù đại oán, nhưng nàng lại năm lần bảy lượt nắm ngọc bội không bỏ, một hai phải huỷ hoại danh tiết của mình, dồn mình vào chỗ chết! Rắn độc như thế, mình thật không thể đồng tình nổi.
Mình lại không phải nông phu ngu xuẩn kia, cứu rắn độc, lại bị rắn cắn ngược, oan uổng bỏ mạng.
Huống hồ cầu tình cho nàng, vậy Nam Cung ma ma và Phó Trinh có chấp nhận không? Cho nên chỉ làm như không có nghe thấy.
"Tha cho ta, tha cho ta đi, ta......, ta không muốn đi bạo thất." Nguyễn Lục Nhi ra sức thoát khỏi cung nữ đang lôi kéo, quỳ xuống, "Thịch thịch thịch" liều mạng dập đầu, nghẹn ngào khóc ròng nói: "Nghe nói người đi bạo thất, đều, đều......, đều điên cả rồi! Không, ta không muốn, ta không muốn làm kẻ điên......"
Điên? Kẻ điên? Trong đầu nàng hiện lên một đạo linh quang.
"A! Các ngươi là ai?" Nguyễn Lục Nhi bỗng nhiên chỉ vào người trong phòng, lúc sợ lúc rống lên, "Ta......, ta vì sao lại ở chỗ này? Nương, cha......, các người mau tới đón Lục nhi đi."
---- vậy mà lại giả điên.
Con mắt Trưởng Tôn Hi hơi lóe sáng, tuy rằng nhìn thấu đối phương giả ngây giả dại, nhưng không có hé răng.
Mình cũng có thể nhìn ra được, các cung nhân tinh quái trong cung càng biết rõ trong lòng, hà tất bày trò thông minh vặt? Rốt cuộc chuyện ngọc là "hành vi không đoan chính" của mình, nếu lại lắm miệng, chính là khiến người chú ý.
Quả nhiên, Phó Trinh thuận thế nhíu mày nói: "Nam Cung ma ma, Nguyễn nữ quan hình như có chút ngớ ngẩn."
Nam Cung ma ma vội nói: "Hình như là vậy."
Trưởng Tôn Hi trong lòng hơi hơi động.
Xem ra đối phương hơn phân nửa cũng không muốn nháo lớn chuyện, trước đó nói đi bạo thất, e rằng chỉ là lời đe dọa Nguyễn Lục Nhi. Rốt cuộc tuy Phó Tư Nhạc có quyền hạn xử trí, nhưng khi nhắc đến bạo thất, phỏng chừng còn phải nói trước với dịch đình bên kia mới được. Nháo lớn chuyện, toàn bộ mặt mũi Tư Nhạc Tư đều không đẹp, ---- còn không bằng dùng từ "ngớ ngẩn" che giấu.
"Ai? Các ngươi là ai?" Ánh mắt Nguyễn Lục Nhi dại ra, trong miệng cứ ê ê a a, càng thêm hồ ngôn loạn ngữ, "...... Ta đang ở đâu? Trời ơi, đây rốt cuộc là nơi nào."
Phó Trinh liếc xéo nàng một cái, không nói, nhẹ nhàng đổ chung trà.
Nam Cung ma ma vội nói: "Phó Tư Nhạc yên tâm, sau chỗ ta ở có một phòng trống, vừa lúc cho Nguyễn nữ quan dưỡng bệnh, mặt khác lại phái một người thỏa đáng ngày đêm chăm sóc."
Ý tứ là, vẫn sẽ có người luôn nhìn chằm chằm.
Phó Trinh thở dài: "Một khi đã như thế, vậy tội danh nàng phỉ báng người khác cứ tạm thời để đó đã, trước không truy cứu." Tiện đà xoay chuyển lời, uy hiếp nói, "Chẳng qua bệnh này của Nguyễn nữ quan phải dưỡng hoàn toàn khỏe, mới có thể ra cửa. Nếu không, sau này nàng lại nói năng lung tung lộn xộn, vẫn là rất phiền toái."
Trưởng Tôn Hi nghe hiểu, Phó Tư Nhạc là kêu Nguyễn Lục Nhi sau này quản chặt miệng, đừng lật lại bản án, nếu không khẳng định sẽ không cho nàng ăn thứ tốt. Tuy nói kết cục này rất tốt với mình, nhưng trong cấm cung vô cùng nghiêm ngặt này, sống chết không tự khống chế, thấy người khác tùy ý lật trái lật phải, vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Xem ra sau này hành sự nói chuyện trong thâm cung, còn phải càng thêm cẩn thận mới được.
Nam Cung ma ma kêu tiểu cung nữ bên người đến, phân phó vài câu, để nàng dẫn đường đưa Nguyễn Lục Nhi đi.
Nguyễn Lục Nhi giãy giụa, ánh mắt oán độc nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, điên điên khùng khùng cười nói: "Trưởng tôn tỷ tỷ, ngươi là tỷ tỷ tốt của ta, ta sẽ không quên ngươi......" Lời còn chưa dứt, liền bị hai cung nữ nhét khăn vào miệng mạnh mẽ kéo đi.
Ý tứ sẽ vẫn luôn "không quên", chính là chờ báo thù.
Trong lòng Trưởng Tôn Hi biết rất rõ, mình đã hoàn toàn kết thù với Nguyễn Lục Nhi.
Phó Trinh đuổi mấy người còn lại ra ngoài chờ, sau đó không vui nói: "Lời nói việc làm của Nguyễn Lục Nhi thô bỉ, cử chỉ điên khùng, giống như dạng đàn bà đanh đá nơi đầu đường xoa chợ, càng chưa có tới nửa điểm quy củ lễ nghi." Lạnh giọng chất vấn Nam Cung ma ma, "Thô tục ngông cuồng như thế, lúc trước rốt cuộc vì sao lại được tuyển vào cung?"
Nam Cung ma ma hình như có lý do khó nói, ấp a ấp úng nói: "Lúc trước khi trúng tuyển, Nguyễn Lục Nhi này nhìn cũng văn nhã tú khí, lại thích cười, người cũng lanh lợi, thật sự......, không nghĩ tới lại biến thành một người đanh đá thế này."
Trưởng Tôn Hi thấy chột dạ trong mắt nàng, có chút lĩnh ngộ.
Nam Cung ma ma toàn tâm toàn ý chờ ra cung dưỡng lão, trước khi đi, khó tránh khỏi sẽ muốn vớt thêm nhiều bạc một chút. Nghĩ đến hơn phân nửa là lúc chọn lựa nữ quan, đã thu không ít lợi từ Nguyễn Lục Nhi.
Phó Trinh tất nhiên cũng hiểu, hừ lạnh nói: "Gia đình bình dân, tư chất thật sự khó coi!" Tiện đà liếc mắt Trưởng Tôn Hi một cái, vị này xuất thân thiên kim tiểu thư, hành vi cũng chẳng ra gì. Chỉ là trước mắt không phải thời điểm truy cứu đạo đức cá nhân của nàng, ngược lại hỏi: "Ma ma, ta nhớ ngươi tính ra cung trước năm?"
"Đúng vậy." Nam Cung ma ma đáp: "Vừa lúc ăn tết với gia đình đứa cháu." Giải thích nói: "Đã bẩm báo với hai vị thượng nghi, cũng đã nói xong hết rồi, giáo dẫn xong nhóm nữ quan mới nhận gần đây, là có thể kết toán bổng lộc, sau đó ra cung dưỡng lão."
Trưởng Tôn Hi không hiểu ra sao, không rõ nàng vì sao lại đột nhiên đổi đề tài.
"Nếu như thế." Phó Trinh trầm ngâm nói: "Bệnh của Nguyễn nữ quan, chỉ sợ một chốc một lát cũng không thể khỏi ngay, huống hồ chi còn nói bậy nói bạ, cũng không thích hợp tiếp tục ở lại trong cung làm việc. Đến lúc đó ta đi cầu cho nàng một ân điển, để nàng cùng ngươi ra cung thôi."
Nam Cung ma ma giật mình, thở dài: "Như thế cũng tốt."
Trưởng Tôn Hi nghe vậy không khỏi đại hỉ.
Chỉ cần để Nguyễn Lục Nhi thành thật "Bệnh" một đoạn thời gian, lại cùng Nam Cung ma ma rời khỏi hoàng cung, như vậy mình và nàng sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, không cần tranh đấu đến ngươi chết ta sống, thật sự là quá tốt. Tuy nói Phó Tư Nhạc làm như thế, hơn phân nửa không phải vì mình, mà là vì thanh danh Tư Nhạc Tư, nhưng rốt cuộc bản thân mình lại chiếm được chỗ tốt.
Nghĩ đến đây, không khỏi cảm kích nhìn thoáng qua phía trên.
Phó Trinh lại phảng phất như không thấy, giơ tay vẫy lui Nam Cung ma ma, "Ngươi trước tiên lui xuống đi, cố gắng an bài việc Nguyễn Lục Nhi dưỡng bệnh." Sau đó ngước mắt nhìn về phía Trưởng Tôn Hi, lạnh giọng nói: "Quỳ xuống."
Trưởng Tôn Hi biết mình "Sai" quá độ.
Vừa tự sát trong cung, vừa cất giữ đồ vật nam nhân, ---- tuy rằng trong lòng không tình nguyện, cũng không dám chống đối cấp trên mới vừa cứu mình, chỉ đành quỳ xuống.
Phó Trinh ngước mắt đánh giá nàng, vết bầm kia trên cổ......, màu đỏ sậm, vừa mảnh vừa dài, như là thắt cổ tự vẫn để lại, ---- nữ tử trong cung tự sát chính là tội lớn! Vì sao nàng lại thắt cổ tự vẫn? Miếng ngọc bội dương chi lại là chuyện gì? Nam nhân sau lưng kia rốt cuộc là ai?
Đôi tay giấu trong tay áo, cảm thụ được miếng ngọc bội kia ôn nhuận mềm nhẵn, trong lòng cân nhắc rốt cuộc phải xử lý việc này làm sao mới tốt đây? Trực tiếp ném vỡ là bớt việc nhất, chỉ là vạn nhất, nếu thật sự có liên quan đến Chiêu Hoài Thái Tử thì sao? Không khỏi có chút do dự.
Trong lúc nàng do dự, thời gian đã qua đi từng chút từng chút.
Trưởng Tôn Hi cũng không phải là người làm nô tài từ lâu, đây còn là lần đầu quỳ xuống, thời gian càng dài, đầu gối càng đau, hơn nữa bản thân khối thân thể này có vài phần mảnh mai, không bao lâu, thân thể liền bắt đầu lung lay sắp đổ.
Trong lòng chửi thầm, đúng là chế độ cấp bậc tàn ác!
Cũng may khi nàng sắp chống đỡ không nổi nữa, Phó Trinh rốt cuộc mở miệng, "Ta gần đây soạn ra một khúc nhạc, gọi là [Cẩm Sắt Hành], chỉ là có mấy chỗ còn chờ thương thảo." Nàng ưu nhã buông chung trà, từ từ nói: "Thái Tử điện hạ am hiểu âm luật, linh khí nổi trội, cho nên muốn đưa qua đó, thỉnh ngài ấy giám định và thưởng thức chỉ đạo thêm vài chỗ."
Khúc phổ? Thái Tử? Trưởng Tôn Hi quỳ đến đầu gối sinh đau, còn đang hút khí, trong đầu một mảnh lộn xộn.
Chưa thể hiểu được ý đối phương.
Ánh mắt Phó Trinh trôi nổi như mây, nhẹ giọng nói: "Trên cổ ngươi có thương tích, tạm thời cứ dưỡng trước." Cũng không hỏi nàng vì sao thắt cổ tự vẫn, chỉ nhàn nhạt nói: "Chờ thêm mấy ngày nữa, vết bầm trên cổ ngươi khỏi hẳn, cùng ta đưa khúc phổ tới Đông Cung đi."
Đi Đông Cung?! Trưởng Tôn Hi đột nhiên ngẩng đầu lên.