Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 34: Kinh hồn



Trưởng Tôn Hi quản hắn làm gì? Cũng không sợ hắn.

Dù sao đã sớm xung khắc như nước với lửa cùng Sở vương, hắn thích tức giận hay không tức giận mặc kệ hắn, tức ch•ết luôn mới tốt! Cho nên không chỉ không lùi bước chút nào, ngược lại hơi hơi ngưỡng mặt, “Không tin? Vậy ngươi lôi kéo thêm chút nữa đi, thử xem!”

Ánh mắt Ân Thiếu Hạo sáng quắc nhìn nàng, đột nhiên cười, “Ngươi đang gạt ta.” Hắn không chỉ không buông tay, ngược lại còn kéo nàng vào trong lòng ngực, kề mặt nói thì thầm: “Nếu phụ hoàng lâm hạnh ngươi, đã sớm sách phong phân vị, nơi nào còn giữ ngươi tiếp tục làm tư tịch? Bổn vương chính là nghe nói, có người hầu hạ không tốt, chọc giận phụ hoàng, đã vài ngày còn chưa được thấy mặt phụ hoàng.”

Trưởng Tôn Hi lưu chuyển đôi mắt đẹp không chừng, cười nhạt nói: “Ngươi biết cái gì? Chợt xa chợt gần, đó cũng là một phần tình thú.”

“Tình thú?” Ân Thiếu Hạo tức giận đến gan đau, cắn răng cười lạnh, “Thật là ngày càng nhanh mồm dẻo miệng.”

Trưởng Tôn Hi cười nói: “Hoàng Thượng thích cái giọng này của ta.”

Ân Thiếu Hạo bị nàng chọc tức đến thiếu chút nữa hộc m•áu, nhịn không được cả giận nói: “Ngươi nữ nhân này, bổn vương đời này chưa thấy người nào da mặt dày hơn ngươi! Quả thực chính là mặt dày vô sỉ!”

“Hiện tại không phải đã thấy rồi sao?” Trưởng Tôn Hi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi cong, tư thái mỉm cười xán lạn này, như một đóa hoa kỳ dị nở vào đêm khuya khiến người mê đắm. Nàng nhướng mày hỏi: “Nhìn đủ chưa? Thân phận hiện tại của ta, cũng không phải là người Sở vương điện hạ để mắt, nhân lúc còn sớm chết tâm kia đi!”

Chỉ nghĩ nhanh chóng chọc giận hắn, tay có thể động, bọn người Phạn Âm liền có thể lại đây kéo người.

“Thân phận?” Ánh mắt Ân Thiếu Hạo đen đặc như mực, ha hả cười lạnh, “Ngươi có thân phận gì? Thật là buồn cười.”

“Thân phận của ta, ngươi không biết sao? Đó chính là……” Trưởng Tôn Hi cũng ghé sát tới, khóe miệng mỉm cười, khóe mắt ẩn tình, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Nữ nhân của hoàng thượng.” Có vài phần vũ mị khắc vào xương cốt, không giống các thiếu nữ khác.

Ân Thiếu Hạo nửa là hoài nghi, nửa là tin tưởng, “Phụ hoàng đã lâm hạnh ngươi?”

“Lâm hạnh.” Trưởng Tôn Hi đổ thêm dầu vào lửa, khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, “Về sau lại cho ngươi thêm một tiểu huynh đệ.”

“Tiểu huynh đệ?” Ân Thiếu Hạo đã tức đến xù lông, “Ngươi nữ nhân này, rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không?!”

Trưởng Tôn Hi cười xinh đẹp, “Từ bỏ đi.”

“……” Ân Thiếu Hạo tức giận đến hoàn toàn nói không ra lời.

Trưởng Tôn Hi thấy hắn thất thần muốn rút tay ra, kết quả lại rút không xong.

“C•on m•ẹ nó, ta càng không tin!” Ân Thiếu Hạo một tay kéo lấy nàng, kéo về phía hành lang, sau đó “Đông” một cái, ấn nàng vào trên tường. Đôi mắt hắn rực cháy, căm hận nói: “Ngươi, ngươi……, nhất định là đang nói dối!”

Trưởng Tôn Hi cách hắn quá gần, cơ hồ là mặt kề mặt, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim “Bùm, bùm” của hắn, hơn nữa thấy hắn tức muốn hộc m•áu, không biết sẽ n•ổi đi•ên làm ra cái gì. Theo bản năng, liền hướng về bọn người Phạn Âm kêu cứu, “Người đâu! Mau kéo Sở vương điện hạ ra!”

Phạn Âm cùng Kim Châm, Ngân Châm đều có chút khó xử.

Chức trách bọn họ là bảo hộ an nguy của Trưởng Tôn Hi, nhưng khẳng định không thể thương tổn hoàng tử, cho nên dưới tình huống Trưởng Tôn Hi không có nguy hiểm đến tính mạnh, đều có chút không biết làm sao. Trước mắt Trưởng Tôn Hi lại không nguy hiểm tánh mạng, nếu cứ như vậy đi kéo Sở vương điện hạ, về sau không biết có giữ mạng nhỏ được hay không.

Ân Thiếu Hạo thấy bọn nô tài không dám lại đây, càng thêm đắc ý bừa bãi.

Hắn thấp thấp cười, “Để bổn vương lại nếm thử ngươi……”

Trưởng Tôn Hi cảm giác hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, mắt thấy chuyện cưỡng hôn lúc trước sắp phát sinh lần nữa, không khỏi kinh hách đan xen tức giận, giơ tay, liền hung hăng quăng xuống một bạt tai!

“Bốp!” Cái tát thanh thúy vang lên trong không khí, có thể nghe rõ ràng.

Trưởng Tôn Hi ngơ ngẩn.

Ân Thiếu Hạo cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn lúc ấy tức muốn hộc m•áu, chỉ muốn uy hiếp nàng nói ra lời thật, căn bản không để ý nàng tát mình. Hơn nữa hai người lại cách quá gần, cứ như vậy……, làm mình bị đánh trúng.

Phạn Âm cùng Kim Châm, Ngân Châm, tất cả đều cứng đờ.

Không khí lập tức cứng đờ.

“Ngươi nữ nhân điên này!” Ân Thiếu Hạo tràn ngập phẫn nộ, kìm nén hồi lâu, lúc này thật sự giống núi lửa bùng nổ nhanh chóng phun trào! Đôi tay trực tiếp bóp chặt cổ nàng, thấp giọng cả giận nói: “Dám đánh bổn vương? Hôm nay cho ngươi chết ở nơi này! Bổn vương cũng không tin, phụ hoàng sẽ vì một nữ nhân, giết nhi tử.”

---- mình không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng!

Đáy lòng hắn có một thanh âm đang rít gào, huỷ hoại nàng, huỷ hoại nàng! Ai cũng đừng nghĩ có được nàng!

“Cứu, cứu mạng……” Trưởng Tôn Hi thất thanh kinh hô.

Phạn Âm cùng Kim Châm, Ngân Châm vọt đi lên, đang muốn động thủ, liền nghe thấy một tiếng gào to phía sau, “Thất đệ, ngươi đây là đang làm cái gì?! Còn không mau buông tay!”

Có người sải bước chạy nhanh tới.

Trưởng Tôn Hi bị Sở vương b•óp c•ổ váng đầu hoa mắt, tầm mắt phân loạn, chỉ thấy là một thân ảnh cao lớn đĩnh bạt.

Ân Thiếu Hạo bị người kéo mạnh ra.

Hắn nhìn về phía người tới, trào phúng nói: “Ha hả, đại hoàng huynh cũng chuẩn bị tới cắm một chân sao?”

Ánh mắt Việt Vương thâm thúy nhìn hắn, nhíu mày không vui nói: “Thất đệ, không cần nói hươu nói vượn mãi như vậy. Trưởng Tôn tư tịch là người ngự tiền, ngươi b•óp ch•ết nàng, đó là đại bất kính với phụ hoàng. Được rồi, hôm nay coi như chuyện này chưa từng phát sinh, mau đi cùng ca ca.”

Ân Thiếu Hạo cười lạnh trong lòng, ha hả……, thật là ca ca tốt, không chừng người phái thích khách đến Kế huyện chính là hắn.

Hắn căm giận ném tay Việt Vương ra, “Ta tự mình đi!”

“Khụ, khụ khụ……” Trưởng Tôn Hi ở bên cạnh ho khan không ngừng, liên tục lui về phía sau, lập tức cũng không quay đầu lại hoảng sợ rời khỏi.

Việt Vương nhìn thoáng qua bóng dáng tinh tế nhu nhược, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Ân Thiếu Hạo cười lạnh nói: “Đại hoàng huynh, ta khuyên ngươi vẫn nên thu hồi tâm tư kia đi. Vị Trưởng Tôn tư tịch này, chính là người phụ hoàng coi trọng, nghe nói……, cũng đã thừa ân mưa móc rồi.” Hắn nói lời này, là vì khiến Việt Vương ghê tởm, kết quả ngược lại cũng khiến mình ghê tởm một hồi, quả thực muốn nôn!

Việt Vương không có trả lời, chỉ nói: “Đi đi, phụ hoàng tìm ngươi qua hỏi chuyện.”

Ánh mắt Ân Thiếu Hạo âm trầm, cất một bụng oán hận với Trưởng Tôn Hi, cất bước đi về phía trước.

Huynh đệ hai người cùng đi Thái Cực Điện.

Chiêu Hoài Thái Tử cư nhiên cũng ở đây, giờ phút này đứng ngay bên cạnh ngự án của hoàng đế, lặng im không nói.

Hoàng đế đang lật xem hồ sơ mang về từ Giang Nam, từng tờ từng tờ lật qua, khi thì chau mày, khi thì lặng im trầm tư, một hồi lâu mới ngừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mấy hoàng tử, nói: “Bên chỗ Giang Nam văn nhân sĩ tử đông đảo, hơn nữa rất nhiều vọng tộc bản địa đều là rắc rối khó gỡ, quan hệ phức tạp, xử trí nhất định phải vô cùng cẩn thận.”

Chiêu Hoài Thái Tử hơi hơi khom người, “Cung thỉnh phụ hoàng thánh tài.”

Ân Thiếu Hạo cùng Việt Vương cũng phụ họa một câu.

Hoàng đế không lập tức ra quyết định, mà là trầm ngâm nói: “Mấy vụ án liên quan này không nóng nảy, trẫm cân nhắc trước đã.” Sau đó lại hỏi: “Lão thất, nghe nói ngươi lần này khi đến Kế huyện, gặp phải một chút nhiễu loạn.”

Ân Thiếu Hạo trả lời: “Bất quá chỉ là mấy tên giặc cỏ thôi.”

Không phải mình rộng lượng không so đo, mà là biết quá rõ thái độ phụ hoàng.

Hiện giờ, dưới gối phụ hoàng chỉ có bốn hoàng tử, Giang Lăng Vương là một ma ốm, chỉ còn lại ba hoàng tử có thể làm hoàng trữ. Cho nên, mặc kệ mình gặp phải hung hiểm nào, bị cái gì ủy khuất, ---- dù sao đã sống sót trở lại, liền không thể lại nháo ra lời đồn huynh đệ tương tàn.

Nếu không nháo lớn chuyện, phụ hoàng không dìm xuống được, lại không thể không xử trí một hoàng tử khác.

Chiêu Hoài Thái Tử quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Có bị thương không?”

Việt Vương cũng nói: “Đúng vậy, ngươi không có việc gì chứ?”

Ân Thiếu Hạo ha hả cười, “Không có, làm Thái Tử điện hạ cùng đại hoàng huynh lo lắng.” Là làm cho bọn họ thất vọng rồi chăng? Mình còn có thể tung tăng nhảy nhót đứng ở nơi này, gây chướng mắt.

Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười nói: “Không có việc gì thì tốt.”

Việt Vương cũng ra vẻ trong lòng xúc động, gật gật đầu, cũng không nói nhiều.

Ân Thiếu Hạo cười lạnh liên tục trong lòng.

Chuyện mình bị á•m s•át, căn bản không có khả năng là việc những quan viên tham ô đó làm, ---- chẳng lẽ bọn họ đi•ên? Gi•ết hoàng tử di•ệt kh•ẩu, chẳng lẽ không sợ liên luỵ toàn bộ chín tộc? Mà trong các huynh đệ, Giang Lăng Vương cơ bản không có khả năng làm, chỉ còn hai người Chiêu Hoài Thái Tử cùng Việt Vương.

Phụ hoàng khẳng định đã hoài nghi, hôm nay đều gọi hai người bọn họ tới dò hỏi chuyện này, chính là đang nhắc nhở bọn họ. Nhưng nhắc nhở thì nhắc nhở, phụ hoàng cũng không nguyện ý động Thái Tử, mà Việt Vương……, cho dù dùng để kiềm chế Chiêu Hoài Thái Tử, cũng không muốn động.

Ha hả, người xuống tay chính là đoán chắc điểm này, mới dám càn rỡ như thế.

Quả nhiên, hoàng đế trầm mặc sau một lúc, mở miệng nói: “Nếu không có việc gì, vậy đi về nghỉ ngơi trước đi. Còn mấy tên tặc tử ở Kế huyện, trẫm sẽ cho người cẩn thận tra án.” Phất phất tay, “Đều lui ra đi.”

Ba vị hoàng tử cùng nhau khom người cáo lui, ra Thái Cực Điện.

Ân Thiếu Hạo vừa muốn chuẩn bị về Sở vương phủ, đã bị một tiểu thái giám gọi lại, “Quý phi nương nương mời Sở vương điện hạ qua đó một chuyến.” Cho dù trong lòng bực bội không muốn đi, nhưng vẫn phải đi qua.

Hoắc quý phi lòng nóng như lửa đốt đợi nửa ngày, vừa thấy hắn tới, liền đuổi lui các cung nhân.

“Nhi tử thỉnh an mẫu phi.” Ân Thiếu Hạo chịu đựng tức giận ngập tràn, hành lễ.

“An cái gì an? Sắp bị ngươi hù chết rồi!” Lửa giận của Hoắc quý phi nghẹn hơn một tháng, vô cùng nóng nảy, đã nghẹn đến mức khóe miệng nổi đầy vết bỏng rộp, tức muốn h•ộc m•áu nói: “Làm sao bây giờ? Ngươi cũng đã ngủ với Trưởng Tôn Hi kia, lúc này Hoàng Thượng hiếm lạ nàng cho nên không truy cứu, nếu sau này……”

“Mẫu phi.” Ân Thiếu Hạo đánh gãy lời nàng nói, “Nhi tử chưa làm gì nàng hết.”

“A?!” Hoắc quý phi sửng sốt, “Ngươi……, không có? Sao... sao lúc các nàng dọn dẹp phòng, nói là trên đệm giường có vết máu, chẳng lẽ không phải……?”

Ân Thiếu Hạo bực bội nói: “Không phải!” Sớm biết như vậy, lúc ấy nên "làm" nàng cho rồi.

“Không phải thì không phải, ngươi phát hỏa với ta cái gì?” Hoắc quý phi bực nói: “Bản thân ngươi không có bản lĩnh, nữ nhân bị lão tử đoạt đi mất rồi, có thể oán ta sao? Thật là.” Bất quá rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không có cũng tốt, đỡ cho Hoàng Thượng lại vì cái này tìm chúng ta trách tội. Bổn cung khuyên ngươi, mau buông tay đi thôi.”

Ân Thiếu Hạo hơi mím môi mỏng, không nói.

“Nha hô!” Hoắc quý phi thấy thế cười khẩy nói: “Làm sao? Còn bướng? Còn tính đoạt nữ nhân với Hoàng Thượng à? Phi!” Hung hăng hướng xuống mặt đất phỉ nhổ, “Ngươi đừng tưởng mình quý giá, càng đừng tìm chết không chọn ngày lành! Còn không phải chỉ là một hồ ly tinh sao? Đáng giá lão tử nhi tử cùng nhau tranh đoạt.”

Ân Thiếu Hạo hôm nay vốn dĩ đã thật sự rất tức giận, hết nhịn rồi lại nhịn, thật sự có chút không thể nhịn được nữa, “Mẫu phi còn có việc gì không? Nếu không có việc gì, nhi tử cáo từ trước.” Hắn khom người, nhấc chân lập tức phải rời đi.

“Đứng lại!” Hoắc quý phi hoa dung tức giận, gọi hắn, “Bổn cung nói còn chưa xong đâu.”

Ân Thiếu Hạo xoay người mỉm cười, “Mẫu phi mời nói.”

Hoắc quý phi cân nhắc một hồi, mấu chốt hôn sự của Sở vương còn phải chờ Hoàng Thượng gật đầu, nói với hắn cũng không làm được gì, lại nói hiện giờ con nuôi đang lửa giận công tâm, nói cũng nói không ra lời vui sướng nào. Cho nên lại vẫy vẫy tay, “Thôi, ngươi đi về trước đi.”

Gọi là phải tới, đuổi là phải đi? Ân Thiếu Hạo cười lạnh trong lòng liên tục, nhưng vẫn kính cẩn nói: “Vâng, nhi tử cáo lui.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv