Ban đầu Lý Ngư còn đang chuyên chú gặm chân dê, bỗng cái bị chiếm tiện nghi thật lớn, vừa thẹn vừa bực.
Cậu cảm thấy nguyên tác đúng thật lừa người, bằng không sao mà Sở Yến Vũ tách ra lại thành một đóa hắc liên hoa còn Cảnh Vương - một người được thiết lập là bạo quân, thực ra lại là một tên đáng ghét đáng ghét thích ăn đậu hủ, ngay một bữa cơm thôi mà cũng muốn thân thiết với cậu, còn có để cho người sống không hả!
Hơn nữa còn làm trò thân mật ngay trước mặt Diệp thế tử và công chúa Kim Tuyệt —— Lý Ngư tự an ủi mình không kịp được tốc độ bắt nạt của Cảnh Vương, công chúa Kim Tuyệt thì vẫn đang vùi đầu dùng bữa hệt cậu, không biết nàng có nhìn thấy không, nhưng khi nhìn bộ dáng trừng mắt như bị sét đánh của Diệp thế tử thì cậu chắc chắn là y thấy rồi, hu hu hu cậu, cậu về sau sao dám gặp người chứ!
Đáng ghét!
Lý Ngư giơ mu bàn tay lên, căm giận lau miệng bị tên khốn kia hôn, hai mắt trợn to, tia lửa bắn khắp nơi!
Lúc cậu không bình tĩnh đã từng đá hắn sau đó lại hối hận rồi, cậu không thể lại tiếp tục mất bình tĩnh nữa, càng không thể tùy ý động võ.
Và, thành thật mà nói, sử dụng vũ lực cũng vô dụng. Cảnh Vương cường tráng hơn cậu, xách cậu hệt như xách gà ấy, hức!
Cảnh Vương thấy bộ dáng cậu xù lông nhưng không thể không nhịn, hắn nhịn không được mỉm cười.
Có lẽ bé cá không phát hiện rằng chuyện thân thiết với hắn cậu đã càng ngày càng tập thành quen.
Công chúa Kim Tuyệt và Diệp Thanh Hoan đều không thân với Lý công tử, vì để không khí hòa hợp, xua đi sự xấu hổ, Diệp Thanh Hoan hoà giải, đề nghị Lý Ngư giới thiệu thân phận của mình.
Trên mặt Lý Ngư còn chưa hết đỏ, cậu đơn giản nói tên họ, tuổi tác.
Sau khi Diệp Thanh Hoan biết tên của Lý công tử có một chữ "Cá", cuối cùng y cũng tỉnh ngộ. Tên Cảnh Vương này, không chỉ thích cá, si mê cá, mà còn tìm một nam nhân trong tên có " Cá". Có vẻ như hắn không chỉ thắng y mà còn bỏ xa y mười tám con phố!
Diệp Thanh Hoan mặt thì cười còn trong lòng thì đang nghiến răng.
Sau khi công chúa Kim Tuyệt biết được Lý công tử hằng ngày giúp Cảnh Vương nuôi cá thì khỏi nói nàng vui thế nào.
"Tiểu Ngư, Lý công tử, sau này ngươi mang cá tới phủ ta chơi, được không?"
Tuy công chúa Kim Tuyệt không lay chuyển được Cảnh Vương, nhưng công chúa nhỏ thông minh đã nhìn ra, Lý công tử thì có thể được!
Lý Ngư ngại ngùng cười hai tiếng, muốn cậu tự mang mình tới phủ công chúa á? Hay là thôi đi!
Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó Cảnh Vương phủ, Lý Ngư chỗ nào cũng không muốn đi.
Bởi vì có thêm hai người nên đồ ăn trên bàn liền không đủ. Diệp Thanh Hoan gọi thêm thịt bò hầm củ cải, công chúa gọi canh thịt cừu viên, tửu lâu rất nhanh liền chuẩn bị đưa qua.
Cùng với hai món này là hai đĩa rau mùi và hành lá. Diệp Thanh Hoan và Cảnh Vương đều không thích, nhưng công chúa và Lý Ngư, một người thích rau thơm, một kẻ thích hành, hai người không hẹn mà cùng chia nhau ăn hết hai món rồi nhìn nhau cảm thông, nở nụ cười hiểu ý. Thân phận bạn ăn uống đã được quyết định như thế.
Cảnh Vương bỗng nhiên cảm thấy không cầm nổi bình thủy tinh nữa: "......"
Công chúa Kim Tuyệt là người nhiệt huyết hơn nữa thêm quan hệ với Diệp Thanh Hoan, nàng đã sớm nhét Lý Ngư vào quan hệ người nhà. Khi nói chuyện phiếm với Lý Ngư, biết được cậu gặp phải gian thương, công chúa nhướn mày đẹp, phẫn nộ nói: "Nực cười, sao Kim Tuyệt của ta lại có loại người như này chứ!"
Công chúa quát một tiếng, lập tức có hai thị vệ cải trang thành hạ nhân theo lệnh tiến vào, nhận lệnh của công chúa, định cho tên gian thương đẹp mặt.
Lý Ngư cảm thấy có chút quá đáng, vội vàng cảm tạ lòng tốt của công chúa, đồng thời kể lại những gì mình đã đùa cợt gã.
"Này thì được tính là cái gì chứ, không đau không ngứa." Diệp Thanh Hoan cũng muốn trút giận cho Lý Ngư: " Chẳng phải gian thương gã nhìn trúng ngươi, cố ý tống tiền ngươi sao. Đáng ra phải cho gã một bài học, miễn cho về sau gã còn muốn gây họa cho người khác."
"Đúng vậy, chín là ý này." Công chúa cười vỗ tay: "Lý công tử, để người của ta đi, ngươi không cần lo lắng."
Lý Ngư biết mình không khuyên nổi hai người này, đưa mắt cầu cứu Vương Hỉ. Trong lòng Vương công công cũng rất tán đồng việc dạy dỗ gian thương, nhưng Lý công tử lại là người trên đầu quả tim của Điện hạ, không tiện từ chối, Vương Hỉ nhanh trí nói: "Lão nô đều nghe theo lời chủ."
Chủ nhân của Vương Hỉ —— Cảnh Vương điện hạ đang ung dung uống một tách trà nóng. Lời của Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt hắn nghe thấy, chỉ là Cảnh Vương vẫn chưa tỏ thái độ.
Lý Ngư có chút kinh ngạc, bình thường tay cậu bị dây xích vàng ghì một tí thôi là Cảnh Vương đã muốn tự mình chăm sóc, sao lần này lại không có phản ứng gì?
Lý Ngư: "......"
Lý Ngư cảm thấy xấu hổ khi mình nghĩ như vậy, lẽ nào cậu trúng độc của Cảnh Vương, vậy mà cho rằng Cảnh Vương sẽ xả giận giúp cậu chứ!
Thật ra Cảnh Vương là Cảnh Vương, cậu là cậu, Cảnh Vương không ra mặt thì cậu cũng không thể áp đặt đạo đức được.
Rõ ràng Cảnh Vương không muốn tham gia, Lý Ngư cũng chẳng thể từ chối công chúa và Diệp thế tử, chỉ đành trơ mắt nhìn đám thị vệ đi lĩnh mệnh.
Không lâu sau, đám thị vệ quay về, sắc mặt cổ quái báo cáo một chuyện. Mới vừa nãy, vị gian thương kia bị đánh trọng thượng được khênh đi rồi. Thị vệ hỏi thăm, nghe nói tên đấy đang đi đường thì bị trùm bao tải kéo vào ngõ đánh một trận, mặt sưng phù như đầu heo, rằng rớt hết cả ra, cằm trật khớp, nối không nói được, sau này nếu như muốn lừa dối hãm hại ai thì chắc chắn là không có khả năng.
"...... Nhất định là gian thương lừa quá nhiều người nên bị trả thù."
Diệp Thanh Hoan cảm thấy hả hê lòng người, công chúa lại có chút tiếc nuối, dù sao phông phải là người do nàng phái tới động thủ.
"Nếu lần sau ngươi mà gặp loại gian thương như này, nhớ phải báo cho ta nha." Công chúa nghĩ nghĩ nói.
Diệp Thanh Hoan, Lý Ngư: "......"
Lý Ngư cảm kích trong lòng, hơi khom người nói: "Đa tạ công chúa và thế tử."
Ánh mắt Cảnh Vương vẫn luôn không rời Lý Ngư, nghe thấy cậu cảm ơn, khuôn mặt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cảnh Vương đứng dậy, kéo tay Lý Ngư đang chắp xuống.
Diệp Thanh Hoan đã quen biết Cảnh Vương từ nhỏ, tính tình Cảnh Vương ra sao y cũng hiểu một ít, cười nói: "Thiên Trì, đừng nhỏ mọn như vậy."
Cảnh Vương liếc y một cái rồi xoay người dứt khoát kéo Lý Ngư đi.
Lý Ngư đoán thời gian biến hình của mình cũng sắp hết rồi, còn phải chừa một ít cho đi đường nữa, không tiện ở lâu bèn lưu luyến chia tay công chúa và Diệp Thanh Hoan.
Công chúa cười nói: "Lý công tử, ta cùng Thanh Hoan sắp kết hôn rồi, đến lúc đó ngươi cũng đến uống một chén rượu mừng đi."
Rượu mừng của công chúa Kim Tuyệt và Diệp Thanh Hoan ——
Tim Lý Ngư đập thình thịch. Cậu nhớ tới kết cục của công chúa Kim Tuyệt trong nguyên tác, vị công chúa này bị hoàng đế gả cho Lục hoàng tử, sau này cả nhà Lục hoàng tử đều bị Cảnh Vương kết tội, công chúa Kim Tuyệt cũng bị liên luỵ, nàng bị lưu đày đến nơi lạnh giá, cả đời không được quay về Kim Tuyệt.
Cảnh Vương vì Lục hoàng tử nên mới giận chó đánh mèo, bây giờ Diệp Thanh Hoan đang êm đẹp, rất nhanh thôi công chúa nhỏ còn kết hôn với Diệp Thanh Hoan, nàng hẳn sẽ không chọc giận Cảnh Vương rồi bị xử trí nhỉ!
Có thể con cá xuyên thư là cậu đây lại có thể làm được không ít chuyện tốt.
Không biết vì sao, Cảnh Vương chưa nói cho Diệp Thanh Hoan rằng Lý Ngư chính là người đưa thư lúc trước, nhưng mà Lý Ngư cũng không thèm để ý. Cậu không cần Diệp thế tử mang ơn cậu, chỉ cần có thể nhìn thấy hai người được cậu trực tiếp hoặc gián tiếp cứu kết hôn thì cậu tự hào lắm rồi.
"Được. Cảm ơn đã mời ta, ta nhất định sẽ tới." Lý Ngư cười, thận trọng gật đầu.
Trên đường trở về Cảnh Vương phủ, xe ngựa đi nhanh, lại bắt đầu lắc lư xóc nảy.
Lý Ngư không còn là con cá ngốc nghếch trước kia nữa, chỉ cần xe ngựa lắc lư, cậu sẽ nhanh tay nắm chặt khe hở trên tấm ván gỗ bên trong xe ngựa, vậy là dù xe ngựa có lắc mạnh cỡ nào thì cậu cũng sẽ không đụng vào người đối diện.
Khi Cảnh vương phát hiện cậu thà nắm chặt ván gỗ chứ không chịu đụng vào mình, ánh mắt hắn tối đi vài phần.
Có một số lời, cuối cùng vẫn phải nói ra.
Lý Ngư sắp xếp lại suy nghĩ nói: "Điện hạ, ta có thể nói chuyện với ngài được không?"
Cả người Cảnh Vương cứng đờ, quai hàm siết chặt.
Hắn còn chưa kịp từ chối, Lý Ngư đã vội vàng nói: "Ta biết, lần này ta có thể chợ, thật ra đều là nhờ điện hạ và Vương công công sắp xếp."
"Ta cảm tạ công chúa và Diệp thế tử, cũng nên cảm tạ điện hạ. Cảm ơn điện hạ đã mang ta giải sầu, vẫn luôn chiếu cố ta, còn có rất nhiều chuyện, ta......"
Lý Ngư cúi đầu, cố gắng ổn định nỗi lòng, bình tĩnh nhất có thể nói: "Ta đã lấy rất nhiều thời gian, bình tĩnh nghĩ đến chuyện ngài yêu ta."
"Nhưng mà lần lần nào ta cũng bị ngài cắt ngang."
Lý Ngư mỉm cười, cảm thấy khó tin với chính mình.
"Ngài ở ngay trước mặt ta, đối tốt với ta hết lòng, làm ta vui, cũng khiến ta lo được lo mất, ta trước kia rõ ràng không phải như vậy......"
Lý Ngư không biết trong khoảng thời gian này mình bị làm sao, là một bé nam có lòng dạ rộng rãi như cậu đôi khi còn mẫn cảm hơn cả con gái. Trực giác của cậu bảo rằng "thích" của cậu đối với Cảnh Vương là thích giữ thú cưng với chủ nhân, loại thích này không phải là yêu, nhưng bây giờ cậu được Cảnh Vương nuông chiều mỗi ngày, cậu bỗng không phân rõ được.
Điều đó dẫn tới việc cậu bình tĩnh mấy ngày vẫn không bình tĩnh được nổi, cậu có nên tiếp tục bình tĩnh không, cứ bình tĩnh như vậy sẽ có kết quả sao
Lý Ngư cảm thấy rất có khả năng mình đang trốn tránh.
Bởi vì giữa cậu với Cảnh Vương xa xa không chỉ là chuyện thích hay không.
Bản chất của cậu là người hiện đại, đối với chuyện đàn ông thích đàn ông cũng có thể hiểu được, cũng không cảm thấy bài xích khi chung đụng với Cảnh Vương. Đôi khi cậu còn thấy mình thích nhìn mỹ nam, cậu có thể là song hoặc chắc chắn là đồng tính, nhưng tính hướng không phải là vấn đề, vấn đề là Cảnh Vương là nhân vật trong sách, cậu là người hiện thực, Cảnh Vương là bạo quân, cậu là cá, khoảng cách giữa bọn họ mặc dù không liên quan đến tính hướng thì vẫn xa cực kỳ xa.
Chính là thiên sơn vạn thủy (1), muốn từ bỏ cũng không phải chuyện dễ dàng.
(1) Thiên sơn vạn thủy (千山萬水): Nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông.
"Điện hạ, rất xin lỗi."
Lý Ngư ra, giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, cậu không thể úp úp mở mở mãi như mấy thằng tra nam được.
Cậu vẫn muốn cho mình thêm một chút thời gian, hy vọng thời gian có thể khiến cho cậu thay đổi những gì bây giờ không thể.
"Điện hạ đối xử với ta rất tốt, ngài có thể cho ta một ít thời gian được không, để ta suy nghĩ về quan hệ giữa ta và điện hạ, ta, ta không biết, ta ——"
Cảnh Vương sâu sắc nhìn cậu, trước khi cậu rối loạn nói thêm lời từ chối, hắn đột nhiên vồ lấy cậu.
"Ầm" một tiếng, Lý Ngư bị đẩy vào vách xe ngựa, xe lắc lư dữ dội, nhưng Lý Ngư lại không thấy đau. Cánh tay Cảnh Vương vòng qua eo cậu, đỡ sau lưng cậu, chịu hết mọi va chạm thay cậu.
Con ngươi Lý Ngư phản chiếu khuôn mặt đẹp trai càng ngày càng gần của nam nhân. Cậu nuốt hết những lời chưa kịp nói xong, nhưng dường như đối phương biết cậu muốn nói gì nên hắn bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Nhưng đợi hồi lâu, Cảnh Vương chỉ ôm cậu, không nhúc nhích. Lý Ngư lại mở mắt ra, cậu phát hiện Cảnh Vương đang cười.
Lý Ngư giận dữ, vậy mà siêu đáng ghét lại trêu đùa cậu!
Mà cậu, cậu thế mà sẽ tưởng rằng mình sẽ hôn hắn!
Lý Ngư đỏ mặt, theo bản năng muốn giãy ra, Cảnh Vương càng ôm cậu chặt hơn, tại thời điểm cậu kiên quyết muốn xoay đầu, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn an ủi lên trán cậu.
Lý Ngư: "......"
Lý Ngư nhớ tới một câu không biết đã nghe ở đâu, hôn ở trên trán, nghĩa là tình yêu thuần khiết.
Cảnh Vương hắn...... hắn thích mình, tim Lý Ngư đập cực nhanh.
Cảnh Vương xoay gương mặt đang đỏ bừng của cậu lại.
Hắn cách cậu gần như vậy, đôi ngươi đen láy hệt như có ma lực, khiến cho Lý Ngư cảm thấy mình sẽ bị hút hoàn toàn vào, không có cách nào trốn thoát.
Sau khi Cảnh Vương hôn lên trán cậu, môi hắn lại cọ qua mũi cậu, cuối cùng dừng lại cách môi cậu một tấc.
Hai người bọn họ yên lặng ôm nhau trong xe ngựa nhỏ hẹp, có thể nghe được hơi thở của đối phương, gần đến mức ngay cả tiếng tim đập của đối phương cũng nghe thấy được.
Lý Ngư biết rõ đối phương muốn làm cái gì, cậu muốn né tránh cũng không phải không được.
Nhưng cậu không, giờ khắc này cậu khiếp sợ phát hiện, chính mình cũng đang mong chờ đối phương hôn mình.
Cuối cùng, khi bị đôi môi đối phương che trời lấp đất hôn xuống, Lý Ngư thở dài trong lòng.
Cảnh Vương làm ra hành động thân mật với cậu, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là không màng tất cả đẩy ra, mà là hơi ngượng, rồi lại bực, cũng là lo bị người khác thấy, sợ sẽ có người nói ra nói vào, sợ......
Cậu sợ rất nhiều thứ, còn rất dễ giận, nhưng cậu không thực sự giận Cảnh Vương, thậm chí còn đang mong đợi.
Làm sao bây giờ, hình như cậu, cũng có chút thích hắn mất rồi.
Khi hắn hôn cậu, tim cậu hệt như đang ngồi trên một chiếc thuyền bơi tới bơi lui, loại cảm giác này, hình như chính là thích trong truyền thuyết nhỉ.