"Thật sự là một loại Linh Thú thần kỳ, ta có lo lắng một chút, có nên vứt bỏ nó đi hay không." Ninh Khanh Khanh nhìn Tiểu quỷ đang liếm móng vuốt kia nói: " Nó ăn nhiều như vậy, ta nuôi không nổi."
Dung Lăng nói: "Ta xem nó rất thuận mắt, lại có thể ăn cay, giống như ta!"
Hắn nói vừa dứt tiếng, Tiểu quỷ rất không nể mặt, lùi lại vũng nước nhỏ ở trobng động, vươn đầu lưỡi ra uống nước, cái đầu nho nhỏ cơ hồ chìm trong nước.
Tiểu gia hỏa này còn làm một mặt quỷ, xem sắc mặt Dung Lăng, Ninh Khanh Khanh nở nụ cười. Nàng xách thân thể nhỏ nhắn của nó lên, để tránh nó liền như vậy chìm chết: "Xem ra nó là bị đói mềm, trước giải quyết điền đầy cái bụng, sau mới chú ý đến vị giác."
Uống no nước rồi Tiểu quỷ rốt cuộc không uống được nữa, bốn chân duỗi ra, cũng không nhúc nhích.
Ninh Khanh Khanh lo lắng nói: " Không phải là chịu không nổi, chết rồi?" Ăn nhiều thịt một lúc như vậy, lại uống nhiều nước như vậy, dạ dày bục ra cũng không biết chừng!
Nàng cầm nhánh cây đâm đâm bụng Tiểu quỷ, bất động.
Lại chọc chọc, Tiểu quỷ đột nhiên quay đầu, rắc rắc một tiếng, cắn đứt nhánh cây, phun qua một bên.
Ninh Khanh Khanh nhìn một chút mặt cắt nhẵn thín của nhánh cây bị cắn đứt. Hửm, vẫn còn đùa dữ với nàng thế cơ à. Nàng cầm chắc cái gáy của Tiểu quỷ , nhắc nó tới vị trí ngang tầm mắt.
"Ngươi cái đồ vô lương tâm, mới rồi nếu ta dùng ngón tay chọc ngươi, có phải ngươi cũng cắn đứt ngón tay ta sao?"
Tiểu quỷ trừng lớn mắt nhìn Ninh Khanh Khanh, miệng mở rộng, lộ ra răng nanh nho nhỏ thị uy với Ninh Khanh Khanh.
Xương vẫn còn cứng lắm!
Ninh Khanh Khanh giơ tay lên búng vào trán nó một cái "Ngươi là ta nhặt được, hiện tại thuộc về ta. Sau này phải nghe lời của ta, biết không?"
Tiểu quỷ nhìn lên trời, bộ dáng kia hình như là trợn trắng mắt.
"Nó nghe hiểu được lời của ta!" Ninh Khanh Khanh nhìn Dung Lăng nói.
Dung Lăng nhìn Tiểu quỷ kia, cũng lộ ra điểm hứng thú, "Bình thường Linh Thú ngàn năm trở lên mới có thể đích thực mở ra linh trí. Linh Thú nhỏ như vậy, nhìn điệu bộ này, còn không vượt qua một năm, có thể nghe hiểu nhân ngôn, nói không chừng là một bảo bối."
Bảo bối a!
Nàng thích nhất!
Ninh Khanh Khanh vốn là định tùy tiện nuôi dưỡng, hiện tại nghiêm túc hơn nhiều. Ngoài việc cưỡng bức, vẫn còn tiến hành dụ dỗ Tiểu quỷ: "Đi theo ta, có thịt ăn. Hiểu chưa?"
Không nghĩ tới vừa nói ra những lời này, vẻ đề phòng trong mắt nó đã mất đi nhiều, hai cái móng vuốt đã không còn múa may. Nó ô ô hai tiếng với Ninh Khanh Khanh, cũng không động.
Dung Lăng kêu lên: "Rất thực tế a."
Thực tế cũng có cái hay, miễn phải đi lừa gạt. Nàng vuốt vuốt bộ lông hỗn độn của Tiểu quỷ, "Cũng không thể một mực kêu ngươi là Tiểu quỷ, không bằng lấy cho ngươi một cái tên, Xấu Xấu, thế nào?"
Tiểu quỷ cào cào móng vuốt, phản đối.
Ninh Khanh Khanh nói: "Tên này không tốt sao? Rất phù hợp bề ngoàicủa ngươi nha, chẳng lẽ ngươi chỉ là một Linh Thú thích hư vinh, muốn lấy tên là Khuynh Thành sao?"
Tiểu quỷ gật gật đầu, Ninh Khanh Khanh cảm thấy nó là Linh Thú da mặt siêu dày nha.
Lần này là khóe miệng Dung Lăng giật giật, phản đối: "Khuynh Thành thì thôi đi. Nó thích ăn thịt như vậy, dứt khoát gọi là Nhục Nhục."
Rất chính xác, "Có thể, gọi là Nhục Nhục."
Lần này làn da phía trên mắt của Tiểu quỷ giật giật, Ninh Khanh Khanh đoán là nó đang nhíu mi đi, vẻ mặt vẫn còn rất phong phú.
Tìm cái hộp kiếm được trong hang núi lúc trước, bên trong có gấm vóc mềm mại, rất thích hợp ấu thú ở. Ninh Khanh Khanh bỏ Nhục Nhục vào bên trong, để nó nghỉ ngơi.
Nhục Nhục là một con ấu thú, ăn no rồi, lại thêm hoàn cảnh xung quanh im lặng, nó liền híp mắt. Không lâu liền ngủ, ngáy khò khò.