"Năm 1922
Tưởng rằng chỉ có Hoàng đế mới phản ứng như vậy, nào ngờ chính Hoàng hậu cũng vô cùng kinh ngạc khi nghe được toàn bộ sự việc.
- Hoàng nhi, có thật vậy không con?
Hóa ra, Hoàng hậu lại chẳng hề biết rõ về Vũ Hoàng và những kế hoạch tày trời của y, nên vẫn ôm mộng cho rằng con trai mình là người duy nhất xứng đáng với ngôi vị Thái tử. Không ngờ, y lại có thể làm ra những chuyện trái với lương tâm như vậy. Với cương vị là một người mẹ, Hoàng hậu đã hoàn toàn sụp đổ.
- Đúng, là con làm. - Y thừa nhận, khuôn mặt tỏ ra đầy mãn nguyện - Chính con cho người xây dựng Kinh Tửu Lầu để rửa tiền, phối hợp với Phạm Bằng xây lên đường dây buôn người ở Lam Thành để trục lợi cho bản thân. Và những vũ nữ ban nãy cũng là do con sắp xếp, tất cả chỉ để gϊếŧ chết Tuệ Vương. Các người thấy chưa? Các người không trọng dụng ta, không tin tưởng giao phó trách nhiệm cho ta. Nhưng hãy nhìn xem ta làm được gì? Ăn chặn tiền lương thực ngay dưới chân thiên tử. Trong số những người ở đây, ai đã làm được như ta?
Y bật cười sằng sặc, ôm bụng khuỵu xuống sàn. Hoàng hậu nghe xong, không kìm nổi xúc động mà ngất ngay tại chỗ. Y chưng hửng nhìn các cung nữ đưa mẹ mình về cung, cả người run lên bần bật.
Sau một hồi, Hạc Hiên đến bên, vỗ lên vai y mà nói:
- Tam đệ, đệ đã chọn sai đường rồi.
- Bỏ ra! - Y ngang ngược gạt tay chàng - Ngươi khi nào cũng có được sự tín nhiệm của phụ hoàng. Còn ta, tuy là con ruột của mẫu hậu, lại không so bì được với một kẻ chỉ là con của phi tần như ngươi.
- Im ngay! - Đến lượt Hoàng đế nổi nóng - Đường đường là huynh đệ với nhau, nay lại để ta và mẫu hậu nhìn thấy cảnh tượng tương tàn như vậy, có còn ra thể thống gì hay không? Chuyện đã đến bước này rồi, ta có muốn cũng không thể cứu con được nữa, Hoàng nhi.
Nói rồi, ông cho người đến lôi Vũ Hoàng đi, giáng chức y, cấm y không được quay lại hoàng cung thêm một lần nào nữa.
Vũ Hoàng bị đem đi, trưng bộ mặt tâng hẫng lên nhìn Hạc Hiên, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tuệ Vương, ta nguyền rủa ngươi. Cả đời này, ngươi sẽ sống không bằng chết. Lời của ta... sẽ linh nghiệm sớm thôi, Tuệ Vương.
Khi Vũ Hoàng bị giải đi cũng là lúc Hạc Hiên khuỵu xuống giữa điện vì đuối sức. Chiếc kim ban nãy do người vũ nữ kia bắn ra đã được tẩm độc, chàng phải gắng gượng lắm mới không để mình ngã xuống khi đứng trên bục. Bây giờ, chàng đã có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.
- Điện hạ... - Nàng từ xa chạy đến, kịp thời đỡ lấy, không để cho chàng ngã ra đất - Chàng mệt rồi, theo ta về phủ thôi. - Nàng thì thầm.
Chàng yếu ớt gật đầu, cùng nàng bước ra khỏi điện.
Tiệc tàn, mọi người đồng loạt hồi phủ, để lại một hoàng cung trơ trọi, thiếu vắng bóng người. Nàng đỡ chàng lên kiệu, Đức Khải vội vàng theo sau, cho người khởi hành.
Trên đường về, chàng thổ huyết, kiệt sức nằm trong vòng tay nàng. Toàn thân chàng lạnh toát, khuôn mặt ứa đầy mồ hôi, bàn tay run rẩy đan lại vào nhau. Nàng đã phải ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng khi nhìn thấy chàng khổ sở như vậy. Giờ đây, nàng chính là chỗ dựa vững chắc dành cho Hạc Hiên. Chỉ cần nàng yếu lòng mà rơi nước mắt, chàng cũng khó có thể vượt qua cơn nguy kịch.
Vừa về đến phủ, nàng dùng toàn bộ phương thuốc hữu hiệu mà đại thúc truyền lại để chữa trị cho chàng. Sau nhiều canh giờ hì hục sắc thuốc, nàng cuối cùng đã điều chế ra phương thuốc ức chế độc cho riêng chàng. Nhưng không hiểu vì sao, bệnh tình của chàng chẳng hề tiến triển mà còn trở nặng thêm, liên tục ho ra máu tươi.
Bất quá, Thanh Ca đành phải tìm đến phương pháp cuối cùng, châm kim đầu ngón. Nhờ có vậy mà chàng mới có thể chợp mắt một lát.
Nàng ngồi bên giường, vừa lau mặt cho chàng, vừa thở dài thườn thượt. Độc tẩm trên kim là loại độc hoàn toàn mới, chỉ cần người nào bị đâm trúng cũng sẽ gây ra đột tử. Vì chàng đã có sẵn kịch độc trong người nên chưa thể chết ngay được. Nhưng lâu dần, độc sẽ thấm vào lục phủ ngũ tạng, không sớm thì muộn cũng tử vong. Thời gian sống của Hạc Hiên đã không còn nhiều nữa.
Mải nghĩ ngợi, Thanh Ca thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ. Đức Khải đang đứng ngoài gõ cửa, nói nhỏ qua khe:
- Vương phi, Hoàng đế triệu người và Điện hạ vào cung.
- Điện hạ đang không được khỏe, để mình ta đi là được rồi.
Nàng nhìn phu quân ốm yếu nằm trên giường, trong lòng vẫn chưa nỡ rời đi. Nhưng người trong cung đã đợi sẵn ngoài phủ, nàng không thể chần chừ thêm. Sau khi sửa soạn y phục xong xuôi, nàng theo người vào cung diện kiến Hoàng đế.
Nàng vừa đặt chân đến đại điện, Hoàng đế đã lớn giọng hỏi:
- Con không đi cùng với Hiên nhi sao?
- Dạ, Điện hạ không được khỏe nên con để chàng ở lại phủ nghỉ ngơi ạ. - Nàng kính cẩn đáp lại.
Không thấy chàng đi cùng, ông thở dài đầy thất vọng.
- Ta đã mong nó sẽ đến. - Ông nói - Nhưng có lẽ để khi khác vậy.
Hoàng đế vừa dứt lời, Y Lạc từ phía cửa lớn đi vào, hành lễ với ông:
- Dân nữ bái kiến Hoàng đế.
Vì Vũ Hoàng đã bị phế truất, Y Lạc bây giờ cũng chỉ như một thường dân, nên cách xưng hô đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng Hoàng đế vẫn ân cần, nhẹ nhàng với cô như thể cô vẫn là chính thất của Tam hoàng tử:
- Đứng lên đi con, không cần đa lễ. Ta vốn định gọi các con vào đây để hỏi cho rõ một số chuyện. Y Lạc, có đúng là con đã giúp Hiên nhi thu thập bằng chứng từ Dạ Tinh Cung không?
Nhắc đến chuyện này, Y Lạc lại rưng rưng nước mắt. Thanh Ca nhẹ nhàng đến bên, giúp cô xoa dịu nỗi buồn.
- Dạ thưa, đúng là như vậy ạ.
- Ta hiểu rồi. - Ông từ tốn gật đầu - Con không cần phải quá xúc động. Những chuyện con làm không hề sai, Y Lạc. Chỉ trách ta đã quá chiều chuộng Hoàng nhi, không dạy dỗ nó nên người, để rồi giờ đây nó mới gây ra những chuyện tày trời như vậy. - Ông ngừng một lát rồi nói tiếp - Sau chuyện này, con định như thế nào, Y Lạc?
- Dạ, dân nữ xin được rời khỏi hoàng cung, về nhà phụng dưỡng cha mẹ ạ.
- Nếu muốn, con vẫn có thể ở lại, sống một cuộc sống sung túc như trước. - Hoàng đế hiền từ nói.
- Bẩm Bệ hạ, dân nữ đã suy nghĩ kĩ rồi, xin người hãy cho dân nữ được toại nguyện.
"Hóa ra, Y Lạc tỷ đã có suy tính cho riêng mình", nàng tự nhủ. Vậy cũng tốt. Cô sẽ được sống một cuộc đời tự do tự tại, không toan tính, suy tư, thoát khỏi những lễ nghi rườm rà của chốn hậu cung. Thanh Ca cho rằng, Y Lạc đã có một sự lựa chọn sáng suốt.
Sau khi dặn dò Y Lạc, Hoàng đế cho cả hai lui xuống trước. Trên đường rời cung, Y Lạc có nói với nàng rằng:
- Sau này không có ta, muội hãy hết sức bảo trọng, nghe không? Hoàng hậu từ sau khi nghe tin dữ tinh thần đã không còn ổn định. Ta sợ rằng, người sẽ vì chuyện hôm qua mà gây khó dễ cho muội và Tuệ Vương.
- Y Lạc tỷ hãy cứ yên tâm. - Nàng nở nụ cười trìu mến - Chỉ cần có Điện hạ ở bên thì ta sẽ ổn thôi. Tỷ về đến nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, thường xuyên gửi thư cho ta, được không?
- Được. - Y Lạc đáp lại, mỉm cười đầy mãn nguyện.
Cả hai chia tay nhau ở cửa điện và Thanh Ca lại lên kiệu để trở về nhà.
Trên đường về, nàng không quên mua ít bột để làm món bánh quế hoa, định bụng sẽ tạo cho chàng một bất ngờ. Vừa đặt chân đến phủ, nàng lao ngay vào bếp, hì hục nhào bột nấu bánh. Nàng hí hửng bê dĩa bánh lên phòng, chờ đợi một lời khen ngọt ngào từ chàng. Nào ngờ, cửa phòng vừa mở, cảnh tượng kinh hoàng trước mắt hiện ra khiến toàn thân nàng hóa đá, dĩa bánh trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Chàng đang ngồi trên ghế, tay ôm eo Ái Châu, trao cho nàng ta những nụ hôn nồng nhiệt.