Năm 1922
- Nam quốc sơn hà, Nam Đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Bệ hạ, đệ đã học xong bài thơ rồi đây.
Mạnh Kiên đứng giữa khuôn viên, reo lên đầy vui sướng. Chàng ngồi trên ghế đối diện với cậu, mỉm cười khe khẽ. Đã lâu rồi chàng không được nhìn thấy Mạnh Kiên, không biết cậu đã cao thêm được tí nào chưa? Cái dải băng trắng trước mắt thật khó chịu, chàng ước có thể cởi nó ra. Nhưng để làm gì khi đôi mắt này đã mù lòa? Dải băng ở đây cũng chỉ khiến người đối diện giữ thiện cảm với chàng một chút. Họ thật sự không muốn thấy đôi mắt trắng dã kia của chàng.
- Giỏi lắm. Nhưng từ sau đừng gọi ta là bệ hạ.
- Sao thế? Huynh là đương kim Hoàng đế của triều Yên cơ đấy! - Mạnh Kiên cười rạng rỡ.
Chàng trầm mặc không đáp. Hoàng đế suy cho cùng cũng chỉ là một chức danh, chưa kể chàng còn chưa muốn đăng cơ. Hạc Hiên vẫn muốn nghe Mạnh Kiên gọi hai chữ "Nhị huynh" hơn.
- Trời hôm nay thế nào? - Chàng hỏi.
- Đẹp lắm. Trời xanh, mây trắng, nước trong veo. Rất tuyệt để thả diều đấy. Mà... - Mạnh Kiên ái ngại nhìn đôi mắt chàng - À thôi, chẳng có gì.
- Bốn anh em chúng ta, nay chỉ còn lại ta và đệ. Đệ không sợ ta sẽ làm hại đệ như Đại huynh và Tam đệ sao?
- Đệ biết, huynh cũng là vì bất đắc dĩ. - Mạnh Kiên thở dài ngồi bệt xuống ghế - Nhưng huynh sẽ không bao giờ làm hại đệ, đúng không?
Chàng cúi gằm mặt. Mạnh Kiên cũng không hỏi han gì nữa, lặng lẽ bỏ về cung. Chàng lại ngồi ngoài hiên, bình thản đón gió trời. Khi không còn nhìn được nữa, chàng thấy các giác quan của mình nhạy bén đến lạ. Chàng cảm nhận được mùi lưu ly dịu nhẹ thoảng qua, mang theo những hạt phấn nhỏ li ti lượn trong gió. Chàng còn nghe thấy tiếng đôi chim ríu rít nô đùa, chốc lại lộn nhào giữa không trung, trao nhau những ánh nhìn dịu dàng quyến luyến. Trước đây khi mắt vẫn còn sáng rõ, chàng tối ngày chỉ cặm cụi đèn sách, chẳng mảy may để ý hoa ngoài vườn đã nở rộ, chim trên cành đã làm tổ. Bây giờ được tĩnh tâm ngồi lại mới thấy thiên nhiên thật bình dị và sống động làm sao.
- Ta đã bỏ lỡ nhiều thứ... - Chàng lẩm bẩm.
- Bỏ lỡ gì cơ? - Giọng một nữ nhân chợt vang lên khiến chàng bất giác quay lại nhìn. Dù không thấy nhưng chàng vẫn nhận ra giọng nói ấy. Nàng là Thanh Ca.
- Không có gì. - Chàng trở về tư thế cũ, nhàn nhã uống trà.
- Ta về phòng thì không thấy chàng đâu, hóa ra là tự ra đây ngồi. - Nàng cười khúc khích.
- Trong phòng bí bách quá, ta muốn ngồi đây hưởng gió trời.
- Lần sau đi đâu thì nói với ta nhé. Đi lại một mình không tiện đâu.
Chàng cười không đáp.
- Ăn chút canh gà đi. - Nàng hơi khom người, đưa thìa sát môi chàng - Ta vừa mới hầm xong đấy.
Chàng miễn cưỡng mở miệng, dù cho tâm trạng chẳng mấy hứng thú.
- Thôi ta không ăn nữa đâu.
Nàng thở dài, đặt bát canh xuống bàn.
- Chàng đã không ăn ba ngày nay rồi. Nói ta nghe, chàng đang sầu não chuyện gì?
- Trận chiến này, ta đã mất quá nhiều. - Chàng đỡ trán, đầu óc mơ tưởng đến bóng hình của những người đã khuất. Mẫu phi là người xuất hiện đầu tiên. Chàng nghe thấy điệu cười khúc khích của mẹ, theo sau là những lời chúc phúc bình dị mà sâu sắc:
- Con à, nhớ phải hạnh phúc đấy nhé! Mẹ sẽ luôn dõi theo con.
Nói rồi, bà biến mất. Lòng chàng lại hụt hẫng như cái ngày đại tang của mẹ. Tiếp đến là Xuân Kỳ. Nhưng hình như cô không đi một mình mà có cả Đức Khải hộ tống đằng sau. Cả hai tung tăng chạy đến, khom người hành lễ với chàng:
- Đại ca! - Tiếng Đức Khải tươi vui và thoải mái - Chúng đệ đi đây. Đại ca hãy giữ gìn sức khỏe nhé!
- Đại ca. - Xuân Kỳ đã thay đổi cách xưng hô - Muội sẽ nhớ đại ca nhiều lắm đấy!
Thế rồi, cả hai lại chạy biến đi đâu mất. Đoạn, chàng thấy tất cả anh em binh sĩ hành quân về phía mình, ai cũng đeo dây đỏ, mặc giáp sắt, trên tay còn ôm khẩu súng trường. Bọn họ kính cẩn quỳ xuống vái lạy ba lần, rồi mới yên tâm tản ra, hòa cùng với làn khói trắng.
Xung quanh chàng hoang vắng chẳng còn ai, chỉ còn lại làn sương trắng mờ lượn lờ trước gió. Chàng bỗng thấy mình quá cô độc, như bị cả màn đêm nuốt chửng. Không một ai nhìn thấy chàng, nghe thấy chàng hay nhớ đến chàng nữa. Tất cả đều là dĩ vãng đã qua, không cách nào lấy lại được.
Ngay giữa lúc tuyệt vọng nhất, đời chàng bỗng được soi sáng. Thanh Ca đã đến ôm chàng từ lúc nào, ghé sát tai chàng thủ thỉ:
- Chàng còn có ta mà.
- Nhưng còn Khải Trạch? - Chàng vẫn còn dè chừng.
- Ngày hôm ở đại điện, Khải Trạch đã... nói lời chia tay với ta rồi. Huynh ấy chấp nhận để ta ở lại bên chàng.
Nàng nhớ sau khi trận chiến kết thúc, Khải Trạch đột nhiên đề nghị:
- Thanh Ca, chúng ta hòa ly đi.
Nàng sửng sốt đứng khựng lại, hai tay run rẩy. Hẫng hụt, nàng hỏi lại hắn:
- Vì... vì sao?
- Ta... thật sự không thể nuôi con của kẻ khác. Hơn nữa biết hắn còn yêu muội, ta cũng không đành lòng chia cắt. Nghe này... - Hắn quay ra sau, cầm chặt lấy vai nàng - Về bên hắn, muội có hạnh phúc không?
Hắn hỏi, cố tỏ ra là mình ổn.
- Khải Trạch à. Ta nguyện ý ở bên huynh cả đời. Huynh không cần vì ta mà hi sinh bản thân như vậy đâu. Khi cưới huynh, ta không hề biết mình đã có mang. Nếu không...
- Đừng quan tâm đến ta nữa. - Hắn gằn giọng, không giấu nổi tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng - Nếu muội vẫn muốn ở bên hắn, ta sẽ thành toàn cho muội. Từ nay, chúng ta đã không còn là phu thê nữa. Muội có thể tự do tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân.
Nàng bật khóc, ôm chầm lấy hắn. Khải Trạch cười chua xót. Chỉ khi hắn nói lời chia tay, nàng mới chịu trao cho hắn một cái ôm đằm thắm. Thế là nàng đang biết ơn hay thương xót hắn đây?
- Ta thương huynh lắm, Khải Trạch. Từ ngày đầu gặp gỡ, ta đã biết huynh là người tốt. Huynh thật sự không hối hận chứ? Ta vẫn có thể ở bên huynh đến tận cuối cuộc đời.
- Không. Muội về bên Hạc Hiên đi. Hắn cần muội.
Nói rồi, hắn dùng khinh công bay đi mất hút. Kể từ ấy, nàng cũng chẳng còn nhìn thấy hắn nữa.
Chàng nghe xong như trút được gánh nặng, dang tay ôm chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng. Nàng bật cười trong nước mắt, vỗ nhẹ vào lưng chàng. Đoạn, nàng đưa tay chàng đặt lên bụng mình, xoa một lúc rồi nói:
- Chàng thấy gì đây không? Là con chúng ta đấy, những hai đứa.
Bàn tay chàng dè dặt co lại. Hạc Hiên sợ nàng buồn, nhưng trong lòng cũng không được thoải mái. Trước chàng vẫn luôn nghĩ là con của nàng và Khải Trạch. Bỗng dưng một ngày, nàng lại bảo hai đứa là con chàng. Chàng không tin, nói đúng hơn là không dám tin. Có khi nào... nàng cũng không biết là con ai mà chỉ nói bừa như vậy không?
- Ta... - Chàng do dự.
- Chàng không vui ư? - Nàng hụt hẫng.
- Không, ta vui lắm. - Chàng chữa lại - Không nghĩ ta lại được làm cha sớm như vậy.
Miệng chàng tươi rói nhưng âm điệu vẫn chẳng mấy hồ hởi. Nàng tự trấn an mình rằng chàng chỉ hơi bỡ ngỡ mà thôi, có lẽ vài ngày nữa sẽ quen ngay. Nàng kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạc Hiên, đầu tựa lên vai chàng. Tay chàng vẫn đặt trên bụng nàng, chốc lại xoa vòng tròn.
- Ta xin lỗi. - Chàng chợt lên tiếng.
- Vì điều gì?
- Vì tất cả. Ta có lỗi với nàng. Đến ngày hôm nay thì ta không thể chối bỏ trách nhiệm này được nữa. - Ngừng một lát, chàng tiếp - Hai ta đều đã trải qua hai lần thành hôn. Tuy còn nhiều vướng bận nhưng không thể phủ nhận là chúng ta đều đã tự do. Ta biết, nàng không muốn dành cả đời ở chốn hậu cung, cũng không muốn các con sau này phải vướng vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị. Nhưng là quân vương một nước, ta không thể một mình bước lên ngai vàng. Nàng không cần mặc cảm vì xuất thân hay học vấn, cũng đừng sợ cuộc sống sau này sẽ vất vả. Nàng cùng ta đăng cơ, nghĩa là đã trở thành mẫu nghi thiên hạ. Ta lo chuyện triều chính, nàng chăm sóc chốn hậu cung. Giang sơn cần nàng, bách tính cần nàng. Mạc Thanh Ca... nàng có bằng lòng làm Hoàng hậu của trẫm không?
Chàng lọ mọ quỳ xuống dưới chân nàng, bàn tay xòe rộng. Nàng giật mình sửng sốt, nét mặt lo âu. Chuyện này bất ngờ quá, nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị. Nhưng nhìn xem, chàng đang quỳ gối, thành tâm hỏi ý nàng. Đặt tay lên tay chàng, nghĩa là nàng chấp nhận rũ bỏ thân phận thường dân để bước lên vị trí dưới một người, trên vạn người. Đối diện với Hạc Hiên, nàng lấy hết can đảm để nắm lấy tay chàng, nghẹn ngào đáp:
- Ta bằng lòng.
Chàng mừng rỡ hôn lên tay nàng. Nụ hôn ấm áp làm nàng bủn rủn chân tay. Nguyện ý ở bên chàng cũng đồng nghĩa với việc tự gắn bản thân với hoàng quyền. Nhưng đứng trước tấm lòng chân thành của chàng, nàng đã chẳng hề do dự. Sau nhiều lần vào sinh ra tử, sớm tối bên nhau, nàng đã đặt trọn niềm tin vào vị nam nhân này, một người công minh, chính trực, yêu nước thương dân. Chàng đã có lòng, nàng cũng sẽ không phụ lòng chàng. Cùng nhau trị vì, giang sơn ắt sẽ bình yên.