Năm 1922
Nàng để Hạc Hiên ngồi xuống ghế, còn mình thì lấy khăn dấp nước, lau sơ vết thương cho chàng.
- Đau không? - Nàng hỏi.
Chàng lắc đầu khe khẽ, đôi lông mày nhíu lại.
- Ngài còn định để thế này đến khi nào nữa?
- Ta sắp chết. - Chàng đáp hờ hững.
- Ta nói ta sẽ chữa khỏi độc cho ngài, lẽ nào ngài không tin ta?
Nàng nhăn nhó, tay vô thức dí mạnh vào vết thương chàng.
- Cô mạnh tay quá. - Chàng nhắc.
- A, xin lỗi. - Nàng vội buông tay, thở hắt - Đừng bi quan như vậy. Ngài có nghĩ đến sau này, khi đoạt lại giang sơn rồi thì sẽ như thế nào không? Ngài mà chết thì đất nước này như rắn mất đầu. Hơn ai hết, ngài phải hiểu điều đó chứ?
Tay nàng chạm đến vết thương sâu hoắm sau lưng chàng. Chàng rêи ɾỉ, nhưng hình như nàng không nghe thấy. Tâm trí nàng còn đang mơ tưởng đến những năm tháng sau này.
- Đại cục đổi thay, thời thế khó lường. Biết đâu sau này sẽ có người xứng đáng với ngôi vị hơn ta?
- Cho đến hiện tại, ngài vẫn là người xứng đáng nhất. - Nàng nhắc lại - Nếu không phải là ngài thì ai đây?
Chàng cười không đáp. Ngày trước còn tại vị, chàng thường hay hứa hẹn sẽ cùng nàng sống một đời an yên, vô lo vô nghĩ. Giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy nực cười. Ước hẹn vẫn còn đó, chỉ là người thì đã không ở bên nhau. Ngôi vị chính là thứ ràng buộc chàng. Còn nàng thì không thể làm trái với lương tâm.
Chợt, chàng quay ra hỏi:
- Sau này cô định sẽ thế nào?
Lại là câu hỏi ấy. Nó nhắc nàng nhớ về lúc chàng vừa thay máu cho nàng. Giống như lần trước, nàng cũng chỉ có thể đáp lại rằng:
- Ta không biết. - Nàng nhìn xuống bụng mình - Có lẽ là xây dựng tổ ấm chăng?
- Vậy cũng tốt. - Chàng nhún vai. Nàng tra thuốc xong cũng giúp chàng mặc lại y phục. Bộ cũ đã bị Bùi Thịnh chém đến nát bươm, nàng phải lọ mọ mãi mới tìm ra bộ khác thay thế. Hình như trong tủ chàng chỉ còn đúng một bộ màu xanh. Nó trùng với tông màu mà nàng đang mặc trên người. Nàng giũ áo, khoác lên cho chàng.
- Để ta. - Chàng tự buộc dây rồi chỉnh trang lại quần áo.
Vết thương của chàng đã được xử lí cẩn thận, duy chỉ có cổ tay là vẫn chưa được băng bó. Nàng loay hoay một hồi rồi bảo:
- Rạn xương rồi, có lẽ nên cố định tay cho ngài thì hơn.
- Vậy thì khó cử động lắm. - Chàng than.
- Không đến nỗi phải dùng nẹp, nhưng mà vì ngài hoạt động nhiều nên khó hồi phục. Thôi thì ta cứ quàng băng qua cổ ngài, coi như hạn chế sử dụng cổ tay. Tuần sau ta sẽ kiểm tra lại.
Chàng thở dài, mặc nàng muốn làm gì thì làm. Xong xuôi, nàng đỡ chàng lên giường nghỉ, không quên dặn dò:
- Thuốc ta để ở kia. Vết thương trên người thì dùng thuốc bôi sáng tối, còn viên đan thì uống vào buổi sáng. Nếu mắt ngài vẫn không tiến triển, ta sẽ nghiên cứu phương thuốc mới.
- Không cần. Mỗi lần chế thuốc đều dùng đến độc dược, thực sự không tốt cho cô và... - Chàng lỡ lời - Cô cũng không cần bận tâm đến ta cho đỡ phiền lòng.
- Ngài mà nói thêm là ta tẩn ngài một trận đấy. - Nàng giơ nắm đấm lên đe doạ.
- Rồi rồi. - Chàng tặc lưỡi - Thật hết cách với cô.
Chàng dứt lời thì nàng cũng rời khỏi phòng. Khải Trạch vẫn ở ngoài hiên đợi nàng. Hắn đỡ nàng xuống, chầm chậm bước về phòng. Hắn chẳng nói gì, nhưng cũng không ra vẻ là bất mãn. Hắn cứ lẳng lặng đi bên nàng, cho nàng đi ngủ rồi mới yên tâm leo lên phản nằm.
Sáng hôm sau, Đức Khải và Lý Quang đại thắng trở về, sơn trại lại được dịp ăn uống no nê. Song Hạc Hiên không để Đức Khải, Lý Quang và Khải Trạch vui mừng quá lâu. Ngay trưa hôm đó, chàng đã cho cả ba vào phòng riêng bàn chuyện. Trên đường đi, Đức Khải cứ lèm bèm:
- Không phải là vừa thắng đó sao? Sao lại không cho người ta ăn kia chứ?
- Im lặng. - Lý Quang đánh bốp vào đầu hắn - Lúc nào cũng ăn.
Cả ba vừa đến nơi thì Thanh Ca cũng xuất hiện. Nàng mang điểm tâm đến cho Hạc Hiên, nhưng cũng muốn ghé qua nghe lỏm. Lý Quang biết thừa cái tính hiếu kỳ của nàng nên để nàng vào trong luôn.
Cả năm ngồi lại vào bàn. Không khí trong phòng bỗng trở nên gượng gạo, mặt ai nấy đều căng thẳng vô cùng. Một hồi sau, nàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
- Hình như ta biết ấn kiếm đang ở đâu.
- Ở đâu? - Bốn vị nam nhân đồng loạt lên tiếng.
- Lần trước đến thăm Hoàng hậu, ta để ý cái bọc trên tay bà ấy có chút kì quái, lúc sờ vào còn thấy cứng. Để ý từ sau khi phế truất Hạc Hiên, tiên đế cũng không còn nhắc đến ấn kiếm. Hình như đã biết Hoàng hậu giữ nó.
- Cũng đúng. Ta nhớ tiên đế trước khi băng hà đã ghé qua chỗ Hoàng hậu nhiều lần. - Khải Trạch bổ sung - Nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi.
- Vậy ta sẽ quay lại hoàng cung tìm ấn kiếm một chuyến. - Nàng đề nghị.
- Không được! - Bốn người đồng thanh.
- Chỉ có ta mới lấy được ấn kiếm thôi. - Nàng kêu lên.
- Nhưng mà... - Đức Khải bất mãn - Không thể được.
- Phải đấy, làm sao có thể? - Lý Quang tiếp lời, mặt hắn nhăn nhó không kém gì Đức Khải.
- Ta nói rồi, không được là không được. - Khải Trạch thêm vào - Muội nghĩ muội khoẻ lắm sao?
Bấy giờ, mọi sự chú ý trong căn phòng đều đổ dồn về phía Hạc Hiên. Chỉ có chàng mới có quyền quyết định trong chuyện này. Hơn nữa ai cũng tưởng chàng chẳng hề hay biết việc nàng có mang, nên cứ phải để ý xem biểu hiện của chàng thế nào. Đoạn, chàng bảo:
- Ta sẽ để cô quay về hoàng cung, với điều kiện Khải Trạch phải đi cùng.
- Hả? - Đến lượt ba vị nam nhân trố mắt ngạc nhiên - Sao lại thế?
- Chuyện phụ hoàng băng hà, chỉ có Sơn Lâm và Bùi Thịnh là rõ nhất. Đến cả Khải Trạch cũng không biết thực hư ra sao. Thế nên chúng ta chỉ còn trông chờ vào vụ án làng Thiệu và bộ ấn kiếm. Ngoài Thanh Ca ra, tên Quỷ Máu là nhân chứng duy nhất còn sống sót. Ta và Thanh Ca sẽ trực tiếp tra khảo hắn. Ba ngày nữa, chúng ta sẽ xuất quân. Khi ấy, Khải Trạch sẽ đưa Thanh Ca về hoàng cung. Còn lại ta sẽ lo liệu.
- Nếu hôm ấy tấn công đại điện thì chắc chắn Sơn Lâm sẽ huy động tất cả cấm vệ quân. Như vậy thì có lẽ ở cung của Hoàng hậu là an toàn nhất. - Khải Trạch nhận định.
Kế sách của chàng hoàn toàn thuyết phục nên chẳng còn ai dám phản đối nữa. Bấy giờ, tất cả đều tập trung vào tấm bản đồ kinh thành trải trước mặt. Lý Quang là người đầu tiên mở lời:
- Chiêu quân thành công rồi, nhưng vấn đề là làm sao dạy được bọn họ cách dùng súng đây? - Hắn nghĩ đến số vũ khí thu được của bọn phản động.
- Không. - Chàng vội lắc đầu - Súng là có hạn, nên chỉ dành một số ít cho anh em huynh đệ đang có mặt tại sơn trại. Tuy nhiên bất kể là vũ khí gì cũng hạn chế sát thương. Ta không muốn cuộc chiến vô nghĩa này hại chết những người vô tội.
- Ta hiểu rồi. - Lý Quang gật gù - Vậy ta sẽ cho huynh đệ tập súng ngay. Dù sao ta cũng biết một chút.
Nói rồi, hắn rời khỏi bàn. Đức Khải ngồi thêm một chút rồi cũng nhận lệnh rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Khải Trạch, Thanh Ca và Hạc Hiên. Khải Trạch chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng:
- Ta biết ở dưới cung của Hoàng hậu có mật đạo, nối liền từ cổng kinh thành đến đại điện. Có lẽ ta với Thanh Ca sẽ đi theo đường ấy.
- Ngươi nói đúng ý ta. Cả hai nên hết sức cẩn thận bởi từ sau vụ đột kích đêm qua, Sơn Lâm và Bùi Thịnh chắc chắn đã có chuẩn bị. Để xảy ra bất cứ sơ suất gì, không chỉ chúng ta mà còn cả bách tính đều sẽ không được yên ổn.
Khải Trạch gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Không lâu sau đó, hắn cũng ra nhập hội với Lý Quang. Còn chàng và Thanh Ca quay trở lại đại lao thẩm vấn tên Quỷ Máu.